Thần ấn vương tọa

Chương 210: Ôm Thải Nhi (1+2)


Giống như Thần Thánh kỵ sĩ, mười một cường giả Thích Khách Thánh Điện đều là thích khách cấp Hiệp Giả, họ cũng là lực lượng trụ cột nhất của Thích Khách Thánh Điện.

"Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng của Kỵ Sĩ Thánh Điện, Kim Tinh số mười hai xin chào các vị tiền bối. Xin các tiền bối tha thứ cho, vì một số lý do, tôi không thể nói ra tên mình được." Long Hạo Thần cung kính hành lễ kỵ sĩ với các Hiệp Giả.

Bao gồm cả Thánh Nguyệt, mười hai Hiệp Giả đồng loạt đáp lễ, hơn nữa là lễ ngang hàng, tôn quý nhất Thích Khách Thánh Điện.

Thánh Nguyệt chân thành tận đáy lòng nói.

"Hoan nghênh ngươi, cường đại Thánh kỵ sĩ trưởng. Tất cả điều ngươi làm cho Khu Ma quan, Thích Khách Thánh Điện sẽ không bao giờ quên, nguyện tình hữu nghị giữa hai thánh điện sẽ giữ mãi. Nếu tương lai ngươi có gì cần hỗ trợ, nằm trong khả năng Thích Khách Thánh Điện thì sẽ không từ chối."

Thánh Nguyệt nói mấy lời này rất nặng, coi như là Dương Hạo Hàm cũng chưa được lời hứa giống vậy. Ông nói mấy câu đó ý nghĩa rất đơn giản, sau này chỉ cần Long Hạo Thần muốn, Thích Khách Thánh Điện sẽ dốc hết sức hỗ trợ hắn.

Được Thánh Nguyệt chấp nhận đến mức này, thật sự là bởi vì Long Hạo Thần xuất ra Thần Thánh Cam Lâm đúng lúc.

Trong Khu Ma quan có rất nhiều bệnh nhân, họ không chỉ chịu đau đớn mặt thân thể, tâm lý cũng giống thế. Hơn nữa đại quân ma tộc cứ bao vây, Khu Ma quan luôn bao trùm một tầng xám xịt.

Thần Thánh Cam Lâm giáng xuống, tẩy đi mỏi mệt của các chiến sĩ, lại thiêu đốt niềm tin, chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân, mang đến sức sống cho Khu Ma quan. Có thể nói cấm chú cường đại này đã xoay chuyển phần lớn cục diện bất lợi trước mắt của Khu Ma quan. Nếu nói vốn Thánh Nguyệt cho rằng Khu Ma quan tối đa chỉ có thể chống đỡ một tháng, vậy bây giờ ông tin rằng có thể liều mạng với ma tộc một năm. Hơn nữa trong mắt Thánh Nguyệt, điểm quan trọng nhất của Thần Thánh Cam Lâm không phải hiệu quả trị liệu mà là chữa trị mặt tâm linh, tác dụng cường đại quét đi mịt mờ trong lòng các tướng sĩ.

Thế nên Thánh Nguyệt mới trịnh trọng hứa hẹn. Có lời hứa này, Thích Khách Thánh Điện ít nhất sẽ vô điều kiện làm một chuyện cho Long Hạo Thần, đây chính là một phần sáu lực lượng của Liên Minh Thánh Điện!

Long Hạo Thần ngây ngốc, nhưng hắn không từ chối, lại lần nữa hành lễ kỵ sĩ với Thánh Nguyệt.

Nguyên nhân hắn không từ chối hơi phức tạp, nói đơn giản là vì một ít vấn đề trong nội bộ Liên Minh Thánh Điện.

Dù ai cũng nhìn ra được, nếu có thể hoàn mỹ kết hợp sáu chức nghiệp của Lục Đại Thánh Điện, mỗi một quan ải có sáu chức nghiệp trung bình phân phối, sẽ càng dễ dàng kháng cự thế công của ma tộc.

Nhưng vì sao mãi đến giờ vẫn không thể làm được điều này?

Trong lịch sử Liên Minh Thánh Điện, không biết có bao nhiêu tiền bối định thực hiện cách này, nhưng cuối cùng thất bại. Đây là bởi vì chủ nghĩa tự bảo vệ mình của Lục Đại thánh Điện.

Không còn cách nào khác, nếu Lục Đại Thánh Điện dung hợp, vậy tài sản nhiều năm tích góp của mỗi thánh điện sẽ làm sao đây? Nhân lực, vật lực, tất cả đều cần phối hợp. Tuy Lục Đại Thánh Điện không phải là sáu quốc gia trong Liên Minh Thánh Điện, nhưng trên thực tế thì mỗi thánh điện đều tự trị.

Săn Ma Đoàn sớm chứng minh chức nghiệp Lục Đại Thánh Điện dung hợp sẽ có tác dụng tốt cỡ nào, nhưng cho tới nay Lục Đại Thánh Điện vẫn làm theo ý mình, tự giữ lãnh địa, tự canh chừng quan ải.

Đối với việc này Long Thiên Ấn đã từng chuyên một giảng dạy cho Long Hạo Thần hết nửa ngày. Khi thúc đẩy sáu chức nghiệp hòa hợp, Mục Sư Thánh Điện ủng hộ nhiệt liệt nhất, nguyên nhân là bởi vì năng lực tự bảo vệ của mục sư quá kém. Trừ Mục Sư Thánh Điện ra, gần như năm thánh điện khác đều giữ thái độ phản đối. Kỵ Sĩ Thánh Điện phản đối coi như ít nhất. Phản đối kịch liệt nhất chính là Thích Khách Thánh Điện, Ma Pháp Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện.

Tuy thánh chiến bắt đầu thì Liên Minh Thánh Điện cố gắng hết sức điều chỉnh chức nghiệp giữa Lục Đại Thánh Điện phối hợp nhau, nhưng kỳ thực Lục Đại Thánh Điện chống cự ma tộc dùng chủ yếu là lực lượng phe mình.

Long Thiên Ấn nói rõ với Long Hạo Thần rằng, ít nhất hiện tại còn chưa thể giải quyết vấn đề này, nhưng đó không có nghĩa là vĩnh viễn không thể. Muốn để Lục Đại Thánh Điện chân chính dung hợp, vậy chỉ có một loại tình huống, là khiến nhân loại lại có được một quốc gia, một đế quốc cường đại tập hợp quyền lực. Chỉ có như thế mới đánh tan Lục Đại Thánh Điện tự phong bế, dung hợp toàn bộ thực lực.

Đương nhiên muốn thành lập quốc gia này, khó khăn lớn cỡ nào có thể tưởng tượng. Muốn thống nhất ý kiến Lục Đại Thánh Điện gần như là nằm mơ.

Cuối cùng Long Thiên Ấn thấm thía nói với Long Hạo Thần, nếu có một ngày hắn trưởng thành đủ cường đại, hơn nữa xây dựng lực ảnh hưởng đủ mạnh trong Liên Minh, vậy hắn sẽ có cơ hội hoàn thành hành động vĩ đại này. Đây cũng là điều Kỵ Sĩ Thánh Điện hy vọng nhìn thấy. Đây là vì sao Long Thiên Ấn quyết định để hắn đi tới mỗi một thánh điện. Không phải muốn hắn lập tức được các thánh điện ủng hộ, mà muốn hắn tìm hiểu về Lục Đại Thánh Điện.

Long Hạo Thần không muốn làm vua, nhưng hắn biết tầm quan trọng của việc dung hợp lực lượng Lục Đại Thánh Điện đối với nhân loại. Trận thánh chiến này đã tổn thương Liên Minh rất trầm trọng. Tuy ma tộc tiêu hao lớn nhưng tất cả điều chỉnh đều do Ma Thần Hoàng, tốc độ sinh sản của chúng cũng khá là khủng bố. Theo tình trạng trước mắt cứ kéo dài xuống, vậy nhân loại sẽ tiếp tục bị ma tộc chèn ép. Có một góc trú thân đã là kết quả tốt nhất.

Cho nên Long Hạo Thần không từ chối lời hứa của Thánh Nguyệt. Có lẽ ở thời điểm đặc biệt nào đó, lời hứa này sẽ làm nên tác dụng cực kỳ quan trọng.

Long Thiên Ấn cẩn thận phân tích tình huống trước mắt của Lục Đại Thánh Điện cho Long Hạo Thần nghe. Thực lực Kỵ Sĩ Thánh Điện mạnh nhất, đây là không cần nghi ngờ. Gần Kỵ Sĩ Thánh Điện nhất là Thích Khách Thánh Điện. Ma Pháp Thánh Điện và Chiến Sĩ Thánh Điện quan hệ tốt hơn. Hai thế lực này là mạnh nhất Liên Minh. Mục Sư Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện yếu hơn chút.

Bởi thế nên tương lai muốn chân chính thống nhất toàn Liên Minh, tập trung quyền lực, đầu tiên phải có minh hữu, được Thích Khách Thánh Điện ủng hộ, sau đó ảnh hưởng bốn thánh điện khác.

Bây giờ nói những điều này thì hơi sớm, nhưng Long Thiên Ấn cho Long Hạo Thần biết là vì tính tới tương lai. Đây không phải âm mưu cái gì, mà là để nhân loại cuối cùng có thể đánh bại ma tộc.

Lực lượng cá nhân vĩnh viễn hỏ bé. Dù cho Long Hạo Thần được Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa chấp nhận, hắn có thể nhờ vào sức một người đối phó cả ma tộc sao? Đáp án đương nhiên là không. Hắn cần cả Liên Minh ủng hộ, hắn cũng phải có quyền lực thống soái Liên Minh, mới có cơ may phát động phản kích.

Điểm này Dương Hạo Hàm làm minh chủ Liên Minh Thánh Điện không thể làm được. Long Thiên Ấn cũng không làm được. Nhưng Long Hạo Thần có cơ hội. Thân phận Thần Quyến Giả con trai quang minh, khiến hắn có lực triệu tập lớn lao. Huống chi còn có Mục Sư Thánh Điện ủng hộ Liên Minh liên hợp.

Đang lúc Long Hạo Thần đáp lễ với nhóm Hiệp Giả Thánh Nguyệt, trong lòng nhớ lại mấy lời sâu sắc ông nội đã nói, một bóng người chen vào đám người, các Hiệp Giả chưa kịp ngăn cản.

Bóng dáng nhào vào ngực Long Hạo Thần, ôm chặt hắn.

Trông thấy người này, tất cả Hiệp Giả có mặt đều ngơ ngác. Thánh Nguyệt đầu tiên là kinh ngạc sau đó ánh mắt biến quái lạ. Ông rốt cuộc biết Thánh kỵ sĩ trưởng Kỵ Sĩ Thánh Điện sáng tạo kỳ tích này là ai. Ông rất hiểu cháu mình, trừ thằng nhóc kia ra, còn ai có thể khiến con bé kích động, chủ động ôm ấp như vậy? Dù là sau khi mất trí nhớ thì chắt gái bảo bối của ông không thể nào thương người khác được.

Nhưng khi đã biết Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ trước mắt là ai, Thánh Nguyệt càng thêm giật mình và rung động.

Hơn một năm rưỡi này, ông luôn dốc sức dạy dỗ Thải Nhi. Thải Nhi cũng không khiến ông thất vọng, lấy tốc độ kinh người trưởng thành, hiện giờ tu vi đã cao tới cấp bảy bậc sáu. Theo Thánh Nguyệt thấy thì tốc độ tu luyện như vậy chắc đã đuổi kịp thằng nhóc kia rồi, vì thế mà đắc ý một đoạn thời gian dài.

Nhưng sự thật lại tàn khốc. Khi thằng nhóc lần nữa tới trước mặt ông, đã biến thành kỵ sĩ cấp tám, hơn nữa còn là kỵ sĩ cấp tám có Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp. Là Kỵ Sĩ Thánh Điện lấy việc công làm việc tư giúp đỡ hắn sao? Tuy Thánh Nguyệt đã hơn một trăm tuổi nhưng đầu óc chưa đến nỗi lú lẫn. Dùng việc công làm tư? Mới rồi người ta phóng ra ma pháp đã chứng minh tất cả. Dù cấm chú đó là hắn trộm lấy ra quyển trục thi triển, nếu không có đầy đủ sức mạnh thì không thể nào phát huy ra uy lực. Huống chi chính tai ông nghe thấy Long Hạo Thần ngâm xướng chú ngữ.

Thằng nhóc này chắc chưa tới cấp chín đâu? Đây mới là vấn đề Thánh Nguyệt đang rối rắm. Nhưng ông chấn kinh rồi lại thở phào nhẹ nhõm.

Ông không thể làm ra lời hứa vừa rồi, trong lòng thì không muốn thiếu nhân tình Kỵ Sĩ Thánh Điện lớn như vậy. Hiện giờ khác hẳn, Thích Khách Thánh Điện thiếu nợ nhân tình là cháu rể gái của mình, rốt cuộc là người một nhà!

Nhưng các Hiệp Giả khác không biết đây là chuyện gì. Dĩ nhiên họ biết thân phận của Thải Nhi, Luân Hồi Thánh Nữ, nhân tài Thích Khách Thánh Điện ngàn năm không gặp, người thừa kế tương lai của Thích Khách Thánh Điện, cường giả mạnh nhất. Lúc trước Thải Nhi dùng thực lực cấp bảy sống sót trốn khỏi bàn tay ma thần đã lần nữa chứng minh thực lực của mình với các cường giả Thích Khách Thánh Điện. Hơn nữa cho đến nay, trong mắt nhóm Hiệp Giả thì tuy Thải Nhi là hậu bối, nhưng nàng lạnh lùng khiến ai cũng không thể tới gần. Đây là tố chất một thích khách phải có.

Nhưng giờ phút này nàng nhào vào vòng tay vị kỵ sĩ. Chẳng lẽ kỵ sĩ hấp dẫn đến mức Huân Hồi Thánh Nữ cũng không cưỡng lại được? Cái này, cái này sao có thể!

Nhưng các Hiệp Giả đều là gừng già tung hoành trên đại lục nhiều năm. Họ thấy rõ ràng vẻ mặt Thánh Nguyệt từ chấn kinh biến thành cười vui. Điện chủ đều cho rằng đây là bình thường, vậy đó nhất định là không có gì lạ. Thế nên họ không suy nghĩ nữa. Người ta vừa mới giúp cho Thích Khách Thánh Điện xong, họ đâu thể tiến lên kéo Thải Nhi ra.

Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp không thể ngăn cảm giác thân thể Thải Nhi mềm mại. Hắn ôm nàng. Đôi tay có thể thi triển cấm chú, giúp đỡ Hiệp Giả Thánh Nguyệt giết chết Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên lại run rẩy.

"Thải Nhi, Thải Nhi…" Long Hạo Thần khẽ gọi tên nàng, thanh âm hắn đang run, cảm xúc không ổn định khiến Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp tỏa ra ánh sáng da cam cũng dao động bất quy tắc.

"Khụ, khụ…" Thánh Nguyệt ho khan một tiếng. "Thánh kỵ sĩ trưởng, ngươi vừa thi triển cấm chú xong, không bằng trước tới Thích Khách Thánh Điện nghỉ ngơi chốc lát." Ông đang nhắc nhở đôi thanh niên này nơi đây là đầu tường Khu Ma quan, mọi người đang nhìn.

Kỳ thực rung động lớn nhất là ở tầng hai Khu Ma quan, Thánh Linh Tâm suýt rớt tròng mắt. Thấy con gái lao vào vòng tay người khác, y suýt nữa rớt khỏi tầng hai.

Y tuyệt đối không nghĩ ra người đó là Long Hạo Thần. Trong lòng y chỉ có Long Hạo Thần là con rể mình! Hơn nữa y tiềm thức cho rằng Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ ít nhất trên năm mươi tuổi. Thải Nhi làm sao vậy? Chẳng lẽ nàng có tính cách tiềm ẩn tôn sùng anh hùng?

Nhưng làm tổng trưởng quân sự Khu Ma quan, trừ trừng mắt ra thì y không thể làm gì khác. May mắn mẹ của Thải Nhi, đoàn trưởng ma pháp Lam Nghiên Vũ bởi vì bị thương, còn đang ở nhà dưỡng bệnh, nếu không thì vợ chồng họ sẽ cùng trông thấy tình cảnh khiến người rối rắm này.

Thánh Linh Tâm thầm nói: Thải Nhi à Thải Nhi, con đừng thay lòng nha con! Nếu không thì cha biết ăn nói sao với Long đại ca đây. Làm sao đối mặt với Hạo Thần.

Nhưng vị Đại Lý Thánh kỵ sĩ trưởng này cũng mạnh thật, sao trước đây chưa nghe nói tới hắn?

Thải Nhi và Long Hạo Thần có nghe lời Thánh Nguyệt tách ra không? Đáp án là không. Khiến Thánh Nguyệt và các Hiệp Giả dở khóc dở cười là thân thể Thải Nhi biến mất.

Ẩn Thân! Kỹ năng cường đại của thích khách. Chẳng qua lúc này lại dùng vào vấn đề tình yêu nam nữ nồng nhiệt.

Nhìn Thải Nhi biến mất nhưng xúc cảm vẫn còn đó, sao Long Hạo Thần nỡ buông nàng ra, cứ thế ôm nàng, có đám Hiệp Giả vây quanh và ánh mắt gần như cuồng nhiệt của các tướng sĩ Khu Ma quan, Long Hạo Thần cùng Tinh Vương đi xuống đầu tường Khu Ma quan.

Thích Khách Thánh Điện.

"Thật sự là thằng nhóc xấu xa nhà ngươi!" Khi Thánh Nguyệt nhìn Long Hạo Thần đã cất đi Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp, vẫn không dám tin tưởng.

Gian phòng này là nơi Thánh Nguyệt bình thường tu luyện, đương nhiên sẽ không ai đến quấy rầy. Trở về Thích Khách Thánh Điện, Thánh Nguyệt trực tiếp dẫn Long Hạo Thần và Thải Nhi trở lại phòng kín của mình.

Bây giờ Thải Nhi đang nép bên cạnh Long Hạo Thần, so với trước khi chia tay vào một năm rưỡi, giờ nàng vô cùng lưu luyến Long Hạo Thần. Dù nàng còn chưa hồi phục ký ức nhưng đã hoàn toàn nhìn thẳng cảm tình giữa mình và Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần quỳ xuống hành lễ với Thánh Nguyệt. Tại đây, hắn chỉ là người yêu của Thải Nhi. Thánh Nguyệt là trưởng bối, đủ tư cách cái lạy của hắn. Bên ngoài hắn đại biểu cho Kỵ Sĩ Thánh Điện, lúc này trong phòng kín, hắn đại biểu chính mình.

"Được rồi, nếu ngươi đã là Thánh kỵ sĩ trưởng thì không cần dùng đại lễ. Ngươi tu luyện ra sao vậy? Chẳng lẽ Dương Hạo Hàm và Long Thiên Ấn cho ngươi giống xịt thuốc cho cỏ mau lớn? Nếu không thì làm sao ngươi tu luyện nhanh như vậy?"

Nhìn Long Hạo Thần, dù Thánh Nguyệt tính cách khắc nghiệt đến mấy cũng kiềm không được hết sức khen ngợi. Chàng trai này mới bao nhiêu tuổi! Chắc chưa tới sinh nhật hai mươi tuổi nữa là, nhưng hắn đã trở thành một kỵ sĩ cấp tám chân chính. Khó trách Ma Thần Hoàng lấy hắn làm cái cớ phát động thánh chiến. Dù hắn không có năng lực phá hủy Trụ Ma Thần, tốc độ trưởng thành như vậy, tương lai nhất định có thể trở thành trụ cột vững chắc đối kháng ma tộc.

Long Hạo Thần cung kính nói.

"Ông cố, con minh tưởng sâu một đoạn thời gian sau đó tu luyện kỹ năng nửa năm."

Thánh Nguyệt bất đắc dĩ nói với Thải Nhi.

"Coi đi. Con vẫn không thể so sánh với nó! Xem ra thằng nhóc này nỗ lực hơn con nhiều. Không phải ai cũng có thể chịu được minh tưởng sâu khô khan. Nhóc con, chắc không phải ngươi minh tưởng sâu một năm chứ? Ha ha."

Hiệp Giả mới cười chưa được vài tiếng thì chợt ngừng vì Long Hạo Thần nghiêm túc gật đầu.

"A? Ngươi thật sự minh tưởng sâu một năm? Ngươi…" Trên khuôn mặt gầy gò của Thánh Nguyệt, nếp nhăn mấp máy. "Được rồi, hai đứa trò chuyện đi, ta không ở đây chịu kích thích."

Nói xong ông vẫy tay bước ra một bước, biến mất ngay trong phòng.

Thải Nhi bật cười.

"Ông cố đang ghen tỵ kìa."

Nhìn nụ cười trên mặt nàng, đáy mắt Long Hạo Thần xẹt qua tia buồn bã. Hắn rất quen thuộc Thải Nhi, cũng chính vì thế mà từ biểu tình của nàng liền đoán ra, nàng chưa hồi phục ký ức, nàng vẫn là Thải Nhi đã mất trí nhớ.

Thải Nhi lập tức cảm nhận được tâm tình hắn biến hóa, cúi đầu.

"Xin lỗi, tôi…"

Nàng chưa nói hết lời thì Long Hạo Thần đã ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói.

"Không, nên nói xin lỗi là tôi mới đúng. Tại tôi không bảo vệ được cô. Dù ra sao, có thể gặp lại cô thật tốt quá rồi."

Thải Nhi ôm chặt hắn, nhẹ giọng nói.

"Tôi không biết trước đây thích anh sẽ là cảm giác gì, nhưng tôi có thể khẳng định bây giờ tôi vẫn thích anh. Ngày ấy anh đi rồi, tôi như mất đi thứ gì quan trọng. Anh đã làm đủ nhiều vì tôi rồi. Lần nữa gặp lại anh, tôi đã suy nghĩ kỹ. Anh đi đâu thì tôi theo đó, tôi nhất định có thể thuyết phục ông cố. Tôi không muốn thấy bóng lưng khuất xa của anh nữa."

Long Hạo Thần nhẹ vuốt mái tóc dài của nàng.

"Yên tâm đi, lần này tôi chẳng những phải mang cô đi, hơn nữa chúng ta còn hội hợp các đồng bạn, xây dựng lại Săn Ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất của chúng ta."

Thải Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, bật thốt.

"Liên Minh đã cho phép rồi?"

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

"Tương đương với ngầm chấp nhận. Nhưng muốn chúng ta phải kiếm đủ công huân mỗi tòa quan ải. Tôi nghĩ ở Khu Ma quan chắc cũng đủ rồi, nếu không đủ thì chúng ta có thể ở lại một đoạn thời gian."

"Chắc chắn không đủ." Đúng lúc này, ánh sáng chợt lóe, Thánh Nguyệt đã trở lại.

Thải Nhi nhìn ông cố, vội buông ra đôi tay ôm Long Hạo Thần, mặt đỏ bừng trách móc.

"Sao ông cố trở lại vậy?"

Giờ không phải lúc mới gặp lại Long Hạo Thần, sao nàng không xấu hổ cho được?

Thánh Nguyệt hừ hừ nói.

"Không trở lại không được! Ta vừa đi chợt nghĩ hai đứa một nam một nữ ở chung phòng, còn cách xa gặp lại, lỡ đâu kích động làm ra chuyện gì, chẳng phải ta trước tiên ôm cháu chít? Cái này không thể được, chắt gái Thánh Nguyệt ta đây phải cưới hỏi đàng hoàng mới sinh con được."

"Ông cố, nói gì kỳ vậy!" Khuôn mặt kiều diễm của Thải Nhi đỏ như cà chua, lóe người đã tới bên cạnh Thánh Nguyệt, túm râu ông giật giật.

"Cháu ngoan, đừng kéo, chỉ còn mấy cọng, ông cố cần nhờ chúng giữ hình tượng. Con bé ngốc, ông đây là vì tốt cho con! Ông cố sợ con bị nó khi dễ chứ bộ!"

Lần này đến phiên Long Hạo Thần kinh ngạc. Trừ chính hắn ra, lần đầu tiên trông thấy Thải Nhi thân thiết với người khác, dù là ông cố của nàng. Long Hạo Thần nhớ rõ trước khi mất trí nhớ thì nàng rất bài xích ông.

Lúc này nhìn hai ông cháu thân thiết yêu thương nhau, Long Hạo Thần đột nhiên cảm thấy mình quá ích kỷ. Chẳng phải bây giờ Thải Nhi rất tốt ư, ít ra thì nàng mất đi sự âm u, còn có được tình thân.

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra nụ cười tận đáy lòng. Đúng thế! Yêu nàng là nên nghĩ cho nàng mà không nên chỉ vì mình.

Bởi vì Thải Nhi mất trí nhớ mà sinh ra khúc mắt rốt cuộc hòa tan. Hắn đứng một bên, mỉm cười không nói.

"Thằng nhóc hư kia, cười cái gì? Ta nói cho ngươi, không ở chỗ này đủ ba tháng thì hai đứa đừng mơ rời đi! Ta đã nhận được thư của thằng nhóc Long Thiên Ấn, trăm vạn công huân, ít một điểm cũng đừng nghĩ đi khỏi. Tới đây, để ta kiểm tra công huân hiện tại!"

Nhìn Thánh Nguyệt mặt gian xảo, Long Hạo Thần xụ mặt xuống.

"Ông cố, đừng vậy mà, ba tháng dài quá."

Thánh Nguyệt hừ một tiếng, nói.

"Dài? Ta thì thấy ngắn ngủn. Ba tháng có thể gom đủ trăm vạn công huân coi như ngươi có bản lĩnh."

Long Hạo Thần bất đắc dĩ nói.

"Nhưng mà ông cố, cái này không công bình. Hôm nay người đã hứa giúp con, đây có tính là giúp đỡ không?"

Thánh Nguyệt hơi đắc ý nói.

"Không sai, ta có hứa, nhưng ngươi định dùng lời hứa này ngay bây giờ hả? Đừng tưởng ta không biết Long Thiên Ấn và Dương Hạo Hàm đang tính làm gì. Bây giờ ngươi dùng lời hứa này, mai sau sẽ không dùng được nữa, hãy suy nghĩ kỹ."

"Con…" Long Hạo Thần thầm bực mình nhưng không có cách nào khác.

Thánh Nguyệt hừ một tiếng, nói.

"Có phải muốn nói là cáo già?"

Long Hạo Thần cười khổ lắc đầu, nói.

"Con đâu dám! Ông là trưởng bối, con chỉ muốn nói gừng càng già càng cay. Ông lợi hại. Nhưng con sẽ không dùng lời hứa kia, công huân nên cho con chắc ông không bỏ qua luôn chứ? Hôm nay giết Hỏa Diễm Sư Ma An Lạc Tiên, nói sao thì con cũng có một nửa công sức. Hỏa Diễm Sư Ma là ma thần cấp chín, công huân của gã ít nhất trên năm mươi vạn thậm chí càng cao hơn. Làm phiền ông thẩm tra xong chia con phân nửa. A, còn nữa, thi thể tính khác nữa. Ma tinh Vương Miện Ma Thần Hỏa Diễm Sư Ma tệ cỡ nào cũng bán được trên ba mươi vạn công huân. Nếu con nhớ không lầm thì lúc trước ông đã đưa con, nhớ là tính hết luôn nha!"

Thánh Nguyệt trợn tròn mắt nhìn Long Hạo Thần.

"Thằng nhóc xấu xa, khi nào thì biến gian trá như vậy? Không được, ta bắt đầu không yên tâm giao chắt gái cho ngươi."

Ông vừa ra đòn sát thủ, Long Hạo Thần liền ngoan ngoãn cụp tai, cười khổ nói.

"Ông cố, đừng như vậy!"

Thánh Nguyệt đắc ý nói.

"Sao hả? Để ngươi ở lại Khu Ma quan làm bạn với Thải Nhi khó lắm à?"

Nói đến đây ông nhìn chắt gái mình, ánh mắt cũng biến nhu hòa.

Hơn một năm nay Thánh Nguyệt luôn dạy dỗ Thải Nhi, ông ngày càng thích đứa cháu này. Ít đi xa cách trước kia, Thải Nhi ngày càng thân thiết với ông, chân chính có tình cảm ông cháu. Đây là điều mà trước kia Thánh Nguyệt không bao giờ ngờ được. Bây giờ thoạt nhìn là ông làm khó Long Hạo Thần, kỳ thực là không nỡ để chắt gái rời đi! Tuy ông biết con gái lớn không thể giữ trong nhà, nhưng giữ lại thêm một ngày cũng tốt rồi.

Long Hạo Thần nhìn thấy rõ ánh mắt Thánh Nguyệt, vốn hắn còn định cãi lại cái gì lập tức sửa miệng.

"Ông cố, thôi thì như vậy đi. Đích thực là thời gian chúng con eo hẹp, hơn nữa trải qua trận chiến hôm nay, cục diện bên Khu Ma quan khá là ổn định. Chúng con sẽ ở lại đây một tháng. Một tháng này con không cần công huân, nhất định dốc hết sức trợ giúp Khu Ma quan đối phó ma tộc, ông thấy được không?"

Long Hạo Thần nói rất chân thành, Thánh Nguyệt thu lại cảm xúc trước đó, nhẹ gật đầu nói.

"Đã biết sẽ không giữ chân ngươi được. Thật ra tất cả điều hôm nay ngươi làm cho Khu Ma quan đã đủ giá trị trăm vạn công huân."

Sự thật đúng như thế. Thần Thánh Cam Lâm khiến cả Khu Ma quan tăng sức chiến đấu trên một phần ba, đây chỉ là dự đoán bảo thủ. Không chỉ thế, còn suy yếu ma tộc rất nhiều.

Thánh Nguyệt nói.

"Đi thôi, hai người theo ta ra ngoài, ở lại đây rất không an toàn. Đi chỗ đông người, ít nhất có thể bảo đảm an toàn cho cháu ta."

Thải Nhi giậm chân giận dỗi nói.

"Ông cố, lại nữa rồi. Đáng ghét, đáng ghét…"

Nhưng hai người vẫn rời đi phòng kín của Thánh Nguyệt. Thánh Nguyệt ra lệnh cho người sắp xếp chỗ Long Hạo Thần ở, chung phòng với Hàn Vũ. Rất rõ ràng, ông hơi phòng bị Long Hạo Thần và Thải Nhi sinh ra quan hệ quá thân mật.

Mấy ngày tiếp theo, ma tộc bên ngoài Khu Ma quan bình tĩnh lạ lùng. Ma tộc có vẻ như im tiếng thời gian dài, tám cây Trụ Ma Thần trừ cây đã mất đi chủ nhân là Hỏa Diễm Sư Ma, mấy cái khác luôn lấp lóe ánh sáng, dường như đang đề phòng nhân loại tấn công.

Trên thực tế, ma tộc đề phòng Khu Ma quan là rất có lý. Cấm chú siêu đại quy mô của Long Hạo Thần hù chết chúng. Chúng sợ nhất là lúc tấn công, Long Hạo Thần lại ra một chiêu như vậy, khi đó bảy ma thần khó thể bảo vệ toàn quân. Đương nhiên chúng không biết, Long Hạo Thần chỉ có thể làm một lần Thần Thánh Cam Lâm. Muốn hắn lặp lại lần nữa, sợ rằng phải đợi đến khi linh lực đột phá trên hai mươi vạn mới được.

"Ông nội, trước mắt tình trạng trong quan ải đều tốt đẹp. Con đã tổ chức thuộc hạ bắt đầu sửa lại tường thành. Ma tộc khó được bình tĩnh như vậy, có thời gian giảm xóc, lực phòng ngự Khu Ma quan chúng ta ít ra có thể hồi phục trên ba phần."

Thánh Nguyệt, vợ chồng Thánh Linh Tâm, Long Hạo Thần, Hàn Vũ và Thải Nhi cùng nhau ăn xong cơm chiều, Thánh Linh Tâm báo cáo tình huống Khu Ma quan với Thánh Nguyệt.

Bây giờ hai vợ chồng đã biết Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ chính là Long Hạo Thần, vì che giấu thân phận thật sự nên mỗi ngày Long Hạo Thần đều mặc Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp, không lộ ra khuôn mặt thật.

Thánh Linh Tâm vừa nói chuyện với Thánh Nguyệt, ánh mắt không ngừng liếc con rể tương lai. Khi y biết Kim Tinh Cơ Tòa kỵ sĩ chính là Long Hạo Thần, mất mấy tiếng đồng hồ còn chưa tiêu hóa hết nỗi kinh ngạc này.

Mới bao nhiêu lâu chứ? Năm đó Long Hạo Thần dẫn theo Săn Ma Đoàn đi tới Khu Ma quan tiến thành nhiệm vụ rèn luyện, hắn yếu ớt như vậy, cần mình che chở ra trận. Nhưng hôm nay, tu vi của hắn rõ ràng đã vượt qua mình. Dù hiện tại Thánh Linh Tâm rốt cuộc đột phá cấp tám, nhưng tuổi tác giữa hai người chênh lệch một mảng lớn! Thánh Linh Tâm cao ngạo, đối với Long Tinh Vũ là tâm phục khẩu phục, không ngờ rằng ngay cả tu vi của Long Hạo Thần đều vượt qua y.

Thánh Nguyệt gật đầu nói.

"Tình trạng bên quân đội ra sao?"

Thánh Linh Tâm nói.

"Không tệ lắm, vốn những người bị thương nhẹ đã quay về trong đội, bị thương nặng cũng biến thành nhẹ. Trừ tàn tật ra, đa số binh sĩ đã quay về biên chế vốn có, vừa tiếp dục dưỡng thương vừa chuẩn bị chiến đấu."

Thánh Nguyệt gật đầu, nói.

"Những người chưa lành lặn thì đừng để họ tham gia sửa tường thành."

"Vâng." Thánh Linh Tâm vội đáp.

Tuy y là tổng trưởng quân sự Khu Ma quan, nhưng chân chính làm chủ lại là Thánh Nguyệt. Uy vọng của Thánh Linh Tâm còn chưa đủ điều động Hiệp Giả cấp chín, coi như là Hiệp Ẩn Đường do thích khách cấp tám tổ thành cũng không vận dụng được, cần Ảnh Tùy Phong đích thân dẫn dắt.

Ánh mắt của Thánh Nguyệt chuyển hướng Long Hạo Thần, trên mặt lộ ra ý cười, nói.

"Thánh kỵ sĩ trưởng của chúng ta có ý kiến hay gì không?"

Long Hạo Thần cười khổ nói.

"Ông cố lại trêu chọc con. Trước mặt của ông và Thánh thúc thúc con đâu dám lên tiếng."

Vẻ mặt Thánh Nguyệt biến nghiêm túc, nói.

"Hạo Thần, ngươi nói lời này sai rồi. Riêng tư thì ngươi là con cháu chúng ta, nhưng dù là khi nào ngươi đều không được quên thân phận Thánh kỵ sĩ trưởng của mình. Ngươi đại biểu là Kỵ Sĩ Thánh Điện, có nhiều lúc phải cứng rắn lên. Nếu không chẳng những ngươi mất mặt, mà gồm cả Kỵ Sĩ Thánh Điện nữa, ngươi hiểu chưa?"

Long Hạo Thần giật mình, cung kính nói.

"Dạ."

Thánh Nguyệt trầm giọng nói.

"Dù tuổi ngươi còn nhỏ nhưng cống hiến cho Liên Minh không nhỏ chút nào. Hãy quên đi tuổi của ngươi, nhất định phải nhanh chóng ghi nhớ thân phận Thánh kỵ sĩ trưởng. Nếu không thì việc ông nội ngươi để ngươi tới mỗi thánh điện tiến hành xâu chuỗi sẽ không còn tác dụng. Ngươi đã đủ thực lực, hiện tại cần là uy nghiêm và uy thế mà Thánh kỵ sĩ trưởng cần có, hiểu chưa?"

Long Hạo Thần lần nữa gật đầu.

Thánh Nguyệt khẽ thở dài, nói.

"Nếu có thể, ta không hy vọng ngươi sớm như vậy đã gánh nặng trên vai. Nhưng khi ngươi đã gánh lấy thì không thể bỏ xuống nữa. Có thể nói, ngươi là mồi lửa trận thánh chiến này. Tuy thánh chiến sớm muộn gì sẽ xảy ra, nhưng Liên Minh bảo vệ ngươi không phải vì ngươi là cháu rể của Thánh Nguyệt ta, cũng không phải vì ngươi là cháu của Long Thiên Ấn, mà vì sức mạnh của chính ngươi, bởi vì ngươi có năng lực hủy diệt Trụ Ma Thần."

"Ta nói lời thẳng thắn, không để ý tình cảm, sẽ không dễ nghe nhưng cũng là sự thực. Nếu không phải vì năng lực của ngươi, dù rằng kết quả cuối cùng giống nhau, nhưng trung gian không biết trải qua bao nhiêu sóng gió, sẽ không thuận lợi một lần thông qua như vậy. Thế nên chính ngươi không được để người ta thất vọng. Ngươi đã là Thánh kỵ sĩ cấp tám. Trong lịch sử Liên Minh không có Thánh kỵ sĩ nào ở tuổi như ngươi. Chúng ta đều tin rằng tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành lãnh đạo chân chính của Liên Minh. Thế nên bất cứ lúc nào, ngươi phải dùng cách nghiêm ngặt nhất đòi hỏi chính mình. Lời mới rồi ta không hy vọng nghe lần thứ hai. Được rồi, hãy nói suy nghĩ của mình đi."

Thánh Nguyệt nói rất nghiêm khắc, nhưng lời của ông thật sự thức tỉnh Long Hạo Thần. Ông làm vậy là giúp cho Long Hạo Thần thay đổi nhận định với bản thân. Bây giờ hắn không còn là một mình chiến đấu, mà là Thánh kỵ sĩ trưởng đại biểu cho Kỵ Sĩ Thánh Điện, là nhân vật quyền uy trong Liên Minh Thánh Điện.

Long Hạo Thần im lặng một lát sau, nói.

"Ông cố, Thánh thúc thúc, con có một ý tưởng, chỉ là có chút tân tiến nên chưa nói ra."

Thánh Linh Tâm hai mắt sáng ngời, nói.

"Nói ra thử xem."

Về mặt chấp chính thì y vốn là nhân vật đại biểu cho phái cấp tiến trong Thích Khách Thánh Điện. Nếu không phải vì luôn bị Thánh Nguyệt ức chế, chỉ sợ hướng chỉ huy của y đã biến đổi. Long Hạo Thần vừa nói ra hai chữ tân tiến liền làm bố vợ này dấy lên lòng tò mò.

Long Hạo Thần gật đầu nói.

"Con cảm thấy Khu Ma quan tổn thất lớn vậy, trừ chênh lệch thực lực ra, quan trọng nhất là Thích Khách Thánh Điện không phát huy ra ưu thế."

Nói xong câu này hắn tạm dừng, nhìn phản ứng của ông cháu Thánh Nguyệt và Thánh Linh Tâm.

Thánh Nguyệt ngây ra, ánh mắt Thánh Linh Tâm thì càng sáng ngời, nhẹ gật đầu.

"Nói tiếp đi."

Long Hạo Thần nói.

"Ưu thế của Thích Khách Thánh Điện là công kích chứ không phải phòng ngự. Thích khách phòng ngự ở đầu tường hoàn toàn là giết gà bằng dao mổ trâu. Tựa như phái một đám ma pháp sư xông lên chiến trường vậy. Đúng là Khu Ma quan cần phòng ngự, nhưng con nhận thấy có thể biến bị động phòng ngự thành chủ động phòng ngự. Tấn công chính là cách phòng ngự tốt nhất."

"Ngày đó con đã thấy, trong Khu Ma quan chúng ta, tiền bối thích khách cấp Hiệp Giả có hơn mười người, lực lượng như vậy dù chính diện đánh với tám ma thần đều sẽ không chịu thiệt thòi lớn, huống chi bây giờ thiếu mất một ma thần. Vậy chúng ta có thể dùng cách quấy rối và đột kích phá hỏng đại doanh ma tộc, thế thì lúc chúng lại tấn công Khu Ma quan chúng ta, thực lực nhất định sẽ giảm mạnh. Hơn nữa đột kích, đánh lén, ẩn nấp mới là sở trường của thích khách! Vì sao chúng ta không phát huy ưu thế này? Một là bị động bị đánh, chỉ có thể càng lúc càng bị động. Chức nghiệp khác nhau, cách đối phó kẻ địch cũng nên khác hẳn."

"Nói hay lắm!" Thánh Linh Tâm vỗ đùi, hưng phấn nói. "Hạo Thần, suy nghĩ của con giống hệt ta!"

"Hừ." Thánh Nguyệt ở một bên tức giận hừ lạnh, cắt đứt Thánh Linh Tâm hưng phấn.

Thánh Linh Tâm có chút lúng túng xoay người nhìn ông nội, cười khổ nói.

"Ông nội, con không có ý bảo người ra kế hoạch không đúng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status