Thần đạo đan tôn

Chương 1358: Đại chiến bạo phát, cơ hội tới

Muốn mượn tay Minh Giới giết người, có hai biện pháp, một là dẫn người tới bên cạnh cường giả Minh Giới, tỷ như Tinh Thần Cảnh, vậy một tia dư âm rung động là có thể chấn Nhật Nguyệt Cảnh nát tan.

Nhưng Lăng Hàn lại không phải ngốc, mắt thấy có cường giả Tinh Thần Cảnh còn lao tới? Điều này cần Tạ Đông Lai cưỡng bức, nhưng Tạ Đông Lai cũng phải bởi vậy rơi vào tình huống nguy hiểm, hắn hận Lăng Hàn, nhưng tuyệt đối không muốn cùng Lăng Hàn chết chúng.

Như vậy chính là biện pháp thứ hai, dẫn Lăng Hàn vào sâu trong đại quân Minh Giới, lợi dụng vô số Nhật Nguyệt Cảnh xa luân chiến mài chết Lăng Hàn. Mà cái này tuy cũng sẽ để Tạ Đông Lai rơi vào trùng vây, nhưng thứ nhất tu vi của hắn cao hơn, khẳng định chống lâu hơn Lăng Hàn, thứ hai hắn còn có thủ đoạn thoát thân, chỉ cần thấy được Lăng Hàn vừa chết, hắn liền phá vòng vây.

Người đã chết, ai có thể nói Tạ Đông Lai đưa Lăng Hàn vào trùng vây của quân địch chứ? Không thấy ngay cả chính hắn cũng vọt vào sao?

Cái này gọi là làm gương cho binh sĩ, cần ngợi khen a.

- Tám phần mười chính là như vậy.

Lăng Hàn quá hiểu tâm tư của Tạ Đông Lai, loại nhị thế tổ này rất dễ đoán.

- Vậy thì nhìn ai âm ai đi!

Mấy ngày bình tĩnh đi qua, Minh Giới cuối cùng phát động một lần chiến đấu quy mô lớn, lần này, hết thảy đại quân của Thần giới đều cùng một chỗ chống đỡ cường địch.

Lăng Hàn ở trong tán binh doanh tự nhiên cũng là điều chắc chắn, nói thật, so với quân chính quy, bọn họ có loại cảm giác như bia đỡ đạn.

Quân chính quy đều đã luyện trận pháp liên kích, mười người một tiểu đội, trăm người một đại đội, có thể phát huy lực lượng toàn thể ra năm phần mười thậm chí sáu phần mười. Đây là cực kỳ đáng sợ, ý nghĩa gần như hai mươi người liền có thể tăng lên một tinh cấp.

Nhưng những tán binh lại từng người tự chiến, từng binh sĩ thực lực mạnh đến đâu cũng có thể bị kẻ địch dùng số lượng chồng chất.

Lăng Hàn phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy phía trước bụi bậm đầy trời, lượng lớn cường giả Minh Giới đang giết tới, bọn họ cũng đồng dạng hỗn tạp, có quân chính quy, có tán binh, nhìn liền có thể thấy rõ.

Quân chính quy đội hình chỉnh tề, cho dù ở thời điểm xung phong cũng duy trì khoảng cách tốt nhất, nhưng tán binh liền không giống, một hồi xông mạnh, một hồi lạc hậu, một hồi về phía trái một hồi về phía phải, hoàn toàn là thích làm gì thì làm.

Mà có mấy người càng hóa thành người khổng lồ cao vạn trượng, bước chân to lớn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp giẫm lại một cước.

Đây tuyệt đối không phải Nhật Nguyệt Cảnh, Nhật Nguyệt Cảnh không thể biến ảo ra pháp thân kinh người như thế.

Tinh Thần Cảnh!

Bởi vậy, một cước này giẫm xuống cực kỳ đáng sợ, thiên địa tối tăm, chân còn chưa rơi xuống, đại địa hiện ra rạn nứt, người phía dưới không ai không hoảng sợ.

- Hừ!

Có điều, Thần giới đương nhiên sẽ không có chuyện không có cường giả, có người ra tay, một kiếm cắt ra, hào quang chém đi, đùng, vậy cái chân bị chém đứt, rơi xuống, nhưng không còn uy lực như trước nữa.

- Ha ha, có thể phá một đòn của ta, ngược lại cũng không tính yếu, đến đánh với ta một trận!

Một tên cường giả Minh Giới nhảy lên trời cao, nhìn về phía Thần giới khiêu chiến.

- Như ngươi mong muốn!

Một tên cường giả Thần giới ngự kiếm bay lên trời, cùng cường giả Minh Giới này chiến đấu, nhất thời, pháp thân cao vạn trượng tái hiện, mà Kiếm Khí dài vạn trượng cũng đồng dạng phá không loạn chém, uy thế không hề yếu.

- Giết!

Càng nhiều cường giả giết ra.

- Giết!

Mấy người Lăng Hàn cũng hét lớn, bị chiến ý nhiệt huyết trong chiến trường ảnh hưởng, hiện tại bọn họ không có đi bận tâm sinh tử, chỉ muốn oanh oanh liệt liệt chiến một trận.

Tùng tùng tùng, trống trận kinh thiên, cổ vũ binh lính của hai bên, cái này ám hợp một loại nhịp điệu nào đó, nắm giữ hiệu quả thôi phát chiến ý.

Người người đều phấn đấu quên mình, ở trong chiến đấu như vậy, ai cũng không thể có đường lui, bởi vì căn bản không đường thối lui, người phía sau đều đang không ngừng xông về phía trước. Hơn nữa, còn có mấy vị cường giả ngồi ở trên chiến tượng to lớn lạnh lùng đốc chiến, nếu như xuất hiện đào binh, ha ha, bọn họ sẽ lập tức ra tay giải quyết.

Hai quân giao chiến, sĩ khí đứng đầu.

- Xông lên cho ta!

Tạ Đông Lai hét lớn, hắn làm gương cho binh sĩ, mang theo đội ngũ giết về phía quân đội Minh Giới, cũng từng bước thâm nhập.

Lúc này, người người đều bị giết giết che khuất con mắt, chỉ biết hoặc là giết người, hoặc bị người giết, mà thời điểm bọn họ cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, mới bỗng nhiên phát hiện bọn họ đã thâm nhập vào sâu trong đại quân của Minh Giới, mà chi đại quân của bọn họ nguyên bản vạn người chỉ còn dư lại ba ngàn.

Đã giết tới vị trí này, áp lực có thể không lớn sao, trả giá có thể không lớn sao?

- Chúng ta làm sao giết tới nơi này rồi?

- Mau lui lại!

Ba ngàn người còn lại dồn dập kêu lên, anh dũng giết địch cũng không phải như vậy, cái này hoàn toàn là tự tìm đường chết a!

Lăng Hàn chiến đến có chút ấm đầu, hoàn toàn không ngờ Tạ Đông Lai lại sẽ phát điên như vậy, vì giết chết hắn lại mang cả chi quân đội vào trong phần mộ.

- Giết về!

Mọi người tỉnh ngộ lại, không mù quáng theo Tạ Đông Lai xung phong, mà giết ngược lại. Những người này cộng lại, lực lượng cường đại cỡ nào, ngay cả Tạ Đông Lai cũng không thể ngăn cản.

Chỉ là bọn hắn thâm nhập trong trận doanh Minh Giới, lại nghĩ giết ra là khó khăn cỡ nào?

- A!

Tiếng kêu thảm thiết không dứt, ba ngàn người còn sót lại bằng tốc độ kinh người tiêu hao, hơn nữa bọn họ chỉ là một chi tán binh, gặp phải nguy hiểm tự nhiên chỉ lo mình, hoàn toàn không có quan niệm đoàn đội, đội ngũ bị cắt ra, tử thương càng nhanh hơn.

Tạ Đông Lai lộ ra nụ cười tàn nhẫn, dùng cả vạn người đến chôn cùng cho Lăng Hàn, tiểu tử này cũng coi như chết có ý nghĩa.

Tạ Đông Lai vẫn nhìn Lăng Hàn, hắn muốn tận mắt nhìn Lăng Hàn chết, sau đó mới sẽ thoát thân.

Đồng dạng là Nhật Nguyệt Cảnh, hắn khẳng định có thể chống đỡ lâu hơn Lăng Hàn. Hơn nữa hắn cố ý không sử dụng toàn lực, chính là không muốn bị quá nhiều người của Minh Giới vây công, để hắn có thể ung dung nhìn Lăng Hàn chết.

Lăng Hàn tự nhiên cũng phát hiện ánh mắt của Tạ Đông Lai, tràn ngập oán hận, như có gai ở sau lưng, làm sao có khả năng cảm giác không tới?

Trong lòng hắn lắc đầu, tâm trả thù của người này thực là đạt đến cực hạn, lại không tiếc bồi đi một chi đội vạn người đến giết chết hắn. Suy nghĩ một chút, vạn người này lại không phải của Tạ gia hắn, chết hết thì như thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 37 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status