Thần đạo đan tôn

Chương 1560: Trong tử cầu sinh

Bất Tử Bất Diệt!

Cái này nhìn mà mọi người hoàn toàn thất thanh, trước mọi người biết thể phách của Lăng Hàn rất mạnh, rất trâu bò, nhưng cụ thể làm sao lại không rõ ràng. Mà thời khắc này, mọi người đã có nhận thức trực quan.

Sau này... tuyệt đối không nên cùng người này là địch, hắn con mẹ nó cũng quá cứng đi, ngay cả thiên kiếp khủng bố như thế cũng giết không chết!

Nửa ngày sau, uy lực của thiên kiếp bước vào cấp độ Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị đỉnh cao, điều này làm cho Lăng Hàn tức xù lông, đánh xuống một đòn, máu tươi của hắn tung khắp cả trời cao, thần cốt mấy lần thì bị đập gãy, tình thế tràn ngập nguy cơ.

Chỉ có thể chấm dứt ở đây sao?

- Không xong rồi!

Tất cả mọi người lắc đầu.

Có thể kiên trì đến một bước này, mỗi người đều viết chữ phục. Nhưng Lăng Hàn muốn đối kháng, là thiên địa a, nhân lực có hạn, lực lượng đất trời vô hạn, sao có thể có chuyện đối kháng được?

Không có ai cảm thấy Lăng Hàn không đủ thiên tài, nhưng không có cách nào a, ở trước mặt thiên địa, cho dù Thánh Nhân cũng phải cúi đầu... bằng không, Thánh Nhân hẳn có thể đối kháng sinh lão bệnh tử, siêu thoát ở ngoài thiên địa rồi.

Nhưng Thánh Nhân chẳng những có giới hạn tuổi thọ, còn phải trải qua Thiên Nhân ngũ suy, không vượt qua được, sinh cơ liền bị chém.

Cái này đủ để chứng minh, thiên địa muốn giết, không người nào có thể miễn.

Ai bảo Lăng Hàn cơ duyên quá to lớn, càng một hơi tăng lên hai cảnh giới nhỏ, song kiếp hàng lâm, chỉ có thể nuốt hận.

Ai có thể nghĩ tới, cơ duyên lớn lại biến thành đại tai nạn?

Có mấy người cười trên sự đau khổ của người khác, chính bọn họ không cách nào đăng lâm hàng ngũ Vương giả mạnh nhất, nhưng ước gì người mạnh hơn bọn họ chết hết sạch, để bọn họ có thể ló đầu ra.

- Không đúng, tiểu tử này không phải người đoản mệnh như vậy.

Đại Hắc Cẩu dừng lại cắn người, đứng thẳng lên, chắp hai chân ở sau lưng, thật giống như đang trầm tư, lộ ra một luồng ý vị cao thâm khó dò.

Nhưng một cái quần lót thiết đã phá hoại đến sạch sành sanh, con Đại Hắc Cẩu này cũng lập tức lộ nguyên hình, hất đầu nói:

- Quên đi, tiểu tử này chết hay sống liên quan gì đến cẩu gia.

Tình huống của Lăng Hàn càng ngày càng nát, thiên kiếp càng ngày càng tàn nhẫn, cho dù có Bất Diệt Thiên Kinh bảo vệ, tốc độ khôi phục thương thế của hắn cũng xa xa theo không kịp trình độ bị thương, khắp toàn thân hầu như không có một khối xương hoàn chỉnh.

Nhưng hắn còn chiến đấu, tỏa ra một luồng kiên nghị, cho dù đến thời khắc cuối cùng, cho dù sơn cùng thủy tận, hắn cũng không từ bỏ.

Tiên Ma Kiếm sớm bị tế ra, ở trong thiên kiếp tỏa ra Tiên quang, đừng xem vẫn là Thần Khí cấp mười một, nhưng toả ra một luồng áp lực khiến người ta khiếp đảm, nắm giữ một tia uy lực của Tiên Khí.

Dưới song trọng lôi kiếp, bản chất của Tiên Ma Kiếm cũng được tăng lên.

Lăng Hàn không ngừng tiêu hao Bất Diệt Chân Dịch, gia tốc khôi phục thân thể, nhưng liên tục sử dụng Bất Diệt Chân Dịch hiệu quả giảm mạnh, rất nhanh liền dùng hết mười giọt Bất Diệt Chân Dịch.

Nhưng thiên kiếp vẫn còn.

Xoảng!

Chớp giật đánh xuống, Lăng Hàn mất đi một cánh tay, thần huyết phun ra, nhưng sinh cơ bừng bừng, thoải mái một phương khu vực, để cây cỏ trong này tăng vọt vài chục trượng.

Xoảng!

Một tia chớp đánh xuống, Lăng Hàn đứt mất một chân, lại để nơi cực xa hóa thành Tiên cảnh, có vô số thần dược liều mạng sinh trưởng, không thiếu cấp chín thậm chí cấp mười.

Xoảng!

Đây là một đòn công kích trí mạng, từ gáy của Lăng Hàn bổ xuống, suýt chút nữa chém hắn thành hai đoạn, dù như vậy, máu tươi như mưa, làm cho cả Trầm Uyên Cốc sinh cơ bừng bừng, từ đất không biến thành thảm cỏ xanh trải rộng.

Xoảng!

Thiên địa vô tình, bù đắp một đòn tối hậu, đùng, cả người Lăng Hàn bị chấn thành tro bụi.

Lần này không phải là Lăng Hàn chủ động tan rã thân thể, mà là thực sự vác không được.

Xong, một đời thiên tài cứ như thế xong đời.

Đây chính là Vương giả có thể cùng Cổ Đạo Nhất tranh đấu a!

- Chết tốt!

Nhiếp Thiên Thành, Đan Kinh Nghĩa cười gằn, bọn họ bị Lăng Hàn hãm hại, tuy sau đó lại giết tới, nhưng bởi vì sự kiện “kéo chân chó”, bọn họ cũng rơi rụng đến đáy vực, cuối cùng chỗ tốt gì cũng không có mò được.

Nhìn thấy Lăng Hàn chết, trong lòng bọn họ tự nhiên sung sướng, thật giống như ăn mật.

Người vừa chết, thiên kiếp tự nhiên thu lại, nhưng Lôi Vân mới vừa có dấu hiệu thu lại, lại lập tức ngưng tụ lần nữa.

- Chuyện gì thế này?

Tất cả mọi người không rõ, chẳng lẽ còn muốn quất thi?

Nhưng hiện tại Lăng Hàn ngay cả tro cũng không còn, làm sao quất?

Ầm!

Chỉ thấy giữa bầu trời có một đạo hỏa diễm dật động, sau đó hóa thành nộ diễm đầy trời, một bóng người từ không đến có, cấp tốc hình thành, sau đó một bước đi ra.

Lăng Hàn!

Ta sát!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, chấn kinh đến tê cả da đầu.

Cái tên này rõ ràng đã chết, ngay cả tro cũng không dư thừa, thậm chí thiên kiếp bắt đầu tiêu tan, tại sao lại sống lại?

Lăng Hàn bước chậm mà đi, hỏa diễm vô tận thu vào trong cơ thể, hắn đẩy tinh khí thần lên tới cực hạn.

Bất Diệt Thiên Kinh, Dục Hỏa Trùng Sinh!

Sắc mặt hắn nghiêm nghị, đây chính là lá bài tẩy mạnh nhất của hắn, nếu như như vậy cũng không vượt qua được thiên kiếp, thì làm sao bây giờ?

Xoảng!

Thiên kiếp tiếp tục đánh xuống, hay là cỗ sau mạnh hơn cỗ trước, điên cuồng tàn phá, thời gian cũng tiếp cận hai ngày. Đột nhiên, sau một tia chớp đánh xuống, thì không còn hạ xuống nữa, mây đen tản đi, lại thấy ánh mặt trời.

Một hồi đại kiếp nạn kinh người, cuối cùng đi qua!

Lăng Hàn thương tích khắp người, đặt mông ngồi trên mặt đất, dù ý chí của hắn như sắt thép cũng cảm giác cả người muốn sụp đổ.

Tất cả mọi người dùng cặp mắt kính nể nhìn hắn, thậm chí còn có sợ hãi, thật giống như nhìn thấy không phải người, mà là một quái vật.

Chết đi lại sống, ai từng thấy?

Lăng Hàn khẽ nhíu mày, lần này ở dưới con mắt mọi người lộ ra lá bài tẩy to lớn nhất của mình, sau này liền không được hiệu quả kì binh. Cũng còn tốt, hắn còn có một lá bài khác, chính là Hắc Tháp, so với Bất Diệt Thiên Kinh còn muốn bất diệt.

Mặt khác, bí mật của Cửu Thiên Hỏa cũng không có lộ ra ngoài, cái này cũng là lá bài tẩy không kém Hắc Tháp.

- Cổ Đạo Nhất, đến chiến!

Lăng Hàn đứng dậy, lớn tiếng kêu lên.

Cổ Đạo Nhất cùng Loạn Tinh nữ hoàng chiến đấu đã đến mức độ kịch liệt, Cổ Đạo Nhất chiếm ưu thế!

Tuy Loạn Tinh nữ hoàng cũng mạnh đến nỗi kinh người, nhưng chung quy không sánh bằng Tiên thai của Cổ Đạo Nhất, nếu không phải nàng còn có một viên gạch ở trong tay, e là đã sớm bị thua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 37 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status