Thần đạo đan tôn

Chương 2797: Đưa vùng mỏ

Vì lẽ đó, cái vái chào này hắn là thật tình.

Lăng Hàn thản nhiên nhận lấy nói:

- Cũng coi như là duyên phận!

Thanh Nhật Tiên Vương tự nhiên càng thêm cảm động, hắn cùng Lăng Hàn nói chuyện trời đất, đối với Lăng Hàn càng ngày càng kính nể.

Lăng Hàn cũng nhân cơ hội hỏi sự kiện cấp bậc Thiên Tôn, tuy Thanh Nhật Tiên Vương biết có hạn, nhưng ít ra cũng biết một ít sự kiện lớn.

Tỷ như, trăm vạn năm trước, Chu Hằng Thiên Tôn mang theo rất nhiều thiên tài trác việt trở về, tiến vào Vũ Viện đệ nhất thiên hạ, gây nên náo động to lớn.

Đệ nhất thiên hạ!

Ở trong lòng Lăng Hàn nhắc tới một hồi, không khỏi cười, lấy cấp độ của Viêm Sương Vị Diện, lại thêm một đống Thiên Tôn liên thủ, quả thật có tư cách xưng là đệ nhất thiên hạ.

Chu Hằng đã nói, không chỉ hắn, còn có Thiên Tôn khác sẽ từ mỗi vị diện mang về Đế giả, Đế Tinh tiến hành bồi dưỡng, tạo ra được càng nhiều Thiên Tôn nữa, vì lẽ đó, cái Vũ Viện đệ nhất thiên hạ này khẳng định là thiên tài như mây.

Có biến thái tiến hóa lũy thừa đạt đến mười hai không?

Khẳng định có.

Lăng Hàn nhất thời chiến ý rực cháy, hận không thể lập tức giết tới Vũ Viện đệ nhất thiên hạ, cùng nhiều thiên tài đại chiến.

Hắn tỉ mỉ hỏi dò Thanh Nhật Tiên Vương tư liệu của Vũ Viện đệ nhất thiên hạ, nhưng vị Tiên Vương này hiểu rõ cũng không nhiều, để Lăng Hàn có chút thất vọng.

Thôi, vẫn là chờ đi tới nói sau a, ngược lại cũng phải đi a.

Cuối cùng, Thanh Nhật Tiên Vương vì biểu đạt cám ơn, trực tiếp đưa cho Lăng Hàn một vùng mỏ.

Mấy ngày sau, Lăng Hàn liền xuất hiện ở trong vùng mỏ này.

- Ha ha, Thanh Nhật Tiên Vương này cũng thật là nhân tinh.

Lăng Hàn cười lắc đầu.

Vùng mỏ này chính là Hồng Hoa Giáo cùng Trọng Nguyệt Giáo liên tục tranh cướp, kỳ thực đến hiện tại cũng không có quy thuộc rõ ràng, ngày hôm nay ngươi đánh ta chạy, ngày mai ta lại đánh ngươi chạy, nhà nào cũng khai thác không được.

Hiện tại Thanh Nhật Tiên Vương đưa vùng mỏ cho Lăng Hàn, nhìn như hào phóng, kỳ thực là ném phiền phức cho Lăng Hàn.

Mặt khác, Thanh Nhật Tiên Vương cũng xác thực nản lòng thoái chí, vì vùng mỏ này phu nhân của hắn suýt chút nữa chết đi, để hắn cũng nghĩ thông suốt, không cần thiết lưu ý vật ngoại thân như thế.

Nhưng vô duyên vô cớ tặng cho Hồng Hoa Giáo hắn lại không cam lòng, vậy đưa cho Lăng Hàn tự nhiên là biện pháp tốt nhất.

- Còn có hiệu quả giá họa nha.

Lăng Hàn lẩm bẩm, nếu như Hồng Hoa Giáo phát hiện hắn tiến vào vùng mỏ, nhất định sẽ phái người ngăn cản, vậy trừ khi Lăng Hàn chịu từ bỏ, nếu không liền khó tránh khỏi xung đột.

Có điều, trong vùng mỏ này khả năng có Tiên Kim tồn tại, cho dù chỉ là khả năng, Lăng Hàn cũng phải tìm một lần.

Hắn quá cần Tiên Kim, nhất định phải luyện chế ra Thiên Tôn Bảo khí của mình.

Một bên Lăng Hàn đi về phía vùng mỏ, một bên đang suy tư.

Thiên Sinh này nhất định phải diệt, có điều, trong thân thể của hắn hẳn còn có chút lạc ấn của Duyên Sinh Thiên Tôn, có thể tiêu diệt linh hồn của Thiên Sinh, để Duyên Sinh Thiên Tôn thay vào đó hay không?

Nếu như có thể, vậy Duyên Sinh Thiên Tôn không phải phục sinh sao?

Lấy kiệt xuất của Duyên Sinh Thiên Tôn, lại thêm thân thể của Thiên Sinh, vậy tương lai hắn có thể trưởng thành đến mức nào?

Lăng Hàn không khỏi tràn ngập kỳ vọng, hắn không muốn một người làm anh hùng, Cuồng Loạn đã sớm đạt đến độ cao của Thất Bộ Thiên Tôn, bản thân lại hóa thành vị diện, thực lực mạnh tuyệt đối đứng đầu Nguyên Thế Giới.

Một mình hắn muốn chém xuống?

Chuyện không thể nào.

Vì lẽ đó, số lượng Thất Bộ Thiên Tôn càng nhiều càng tốt, đạt tới trình độ nhất định liền có thể chống đỡ Cuồng Loạn, mà nhiều hơn nữa, có thể chém giết Cuồng Loạn, triệt để khôi phục Nguyên Thế Giới bình tĩnh hay không?

Chỉ cần Cuồng Loạn một ngày không chết, như vậy Nguyên Thế Giới bị nó thôn phệ sẽ một ngày không dứt, đến thời điểm đó hết thảy thế giới sẽ tịch diệt.

- Đứng lại!

Lăng Hàn đang nghĩ xuất thần, nên không có chú ý hoàn cảnh chung quanh, bất thình lình bị người quát mắng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước chính là một vách núi, mà hai bên trái phải đều là nơi đóng quân, nhưng hiện tại một nơi đóng quân đã lui hết rồi, một bên khác là khí thế ngất trời, đang dựng lại công sự.

Người quát bảo ngưng lại chính là một tên Thăng Nguyên Cảnh, đỉnh đầu đội mũ màu xám, ánh mắt rất hung ác.

Hiển nhiên, nhân mã thuộc về Trọng Nguyệt Giáo đã lui lại, hiện tại Hồng Hoa Giáo đang chuẩn bị khai thác.

Lăng Hàn cười cợt nói:

- Thanh Nhật Tiên Vương đưa vùng mỏ này cho ta, các ngươi cũng không cần để ý, ta lượn một vòng sẽ đi.

Hắn tự nhiên không thèm để ý khoáng thạch phổ thông, cần chỉ là Tiên Kim.

- Ha ha, thật là một kẻ ngu si!

Nam tử mũ xám thả người mà ra, xoạt, một cây trường thương đâm tới, cuốn lên kình phong gào thét.

Tuy tu vi của Lăng Hàn nhìn qua chỉ là Ám Mang Cảnh, nhưng hắn là người cẩn thận, vừa ra tay chính là toàn lực ứng phó, chỉ lo Lăng Hàn tu luyện một loại công pháp nào đó ẩn giấu tu vi, lại đây âm hắn.

Bởi vì Trọng Nguyệt Giáo đột nhiên lui lại vốn là cực kỳ không hợp lý, hắn phải cẩn thận từng li từng tí.

Lăng Hàn chỉ làm như không thấy, vẫn đi tới, oành, trường thương đâm tới, nhưng một luồng lực lượng càng đáng sợ hơn rung động, trường thương nhất thời đâm ngược.

Phốc… đâm thủng trái tim của nam tử mũ xám.

Nam tử mũ xám hai mắt trợn tròn, trên mặt tất cả đều là không thể tin tưởng, hắn lại bị binh khí của mình giết?

Trên đuôi thương không có bày xuống phù văn tính sát lục, nguyên bản chỉ là tổn thương phổ thông, nhưng nam tử mũ xám cảm giác một luồng khí thế đáng sợ đang làm loạn ở trong cơ thể, chém chết sinh cơ của hắn, để hắn càng ngày càng suy yếu.

Hắn cách cái chết không xa.

Hắn chết không nhắm mắt a, chỉ là tiểu tử Ám Mang Cảnh làm sao có khả năng cường đại như thế? Dù cùng hắn cảnh giới tương đương cũng không cách nào mạnh mẽ đến mức độ như thế, trừ khi đối phương là Tiên Vương!

Nhưng Trọng Nguyệt Giáo còn có Tiên Vương thứ hai sao?

Một ý nghĩ chưa xong, hắn đã vĩnh viễn mất đi ý thức.

Lăng Hàn hoàn toàn không có để ở trong lòng, tiếp tục tiến lên, cái này với hắn mà nói chỉ là một khúc nhạc dạo, ai bảo đối phương muốn giết hắn chứ?

- Liêu đại nhân đã chết!

- Không xong, Liêu đại nhân chết mất!

Thấy nam tử mũ xám bị giết chết, nơi đóng quân nhất thời đại loạn.

Một đám cường giả cấp bậc Thăng Nguyên Cảnh giết ra, dồn dập nhìn Lăng Hàn, nhưng không có ra tay.

Trước đó bọn họ căn bản không có phát hiện nơi đây có dấu hiệu chiến đấu, nhưng nam tử mũ xám lại chết, đây là thực lực của Lăng Hàn quá mạnh mẽ sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 37 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status