Thần đạo đan tôn

Chương 4192: Người Thanh Long Hoàng Triều Tới

Thanh Long Hoàng Triều chính là chủ nhân cũ của Thiên Hải tinh.

Năm đó Hoàng Triều này lo lắng vương triều Trần gia quật khởi, uy hiếp địa vị chính thống của bọn họ, tùy tiện an bài cho Trần gia tội danh đại nghịch bất đạo, phái đại quân đến đây vây quét, đưa đến vương triều Trần gia hủy diệt, ngàn vạn sinh linh bị tàn sát thảm khốc, về sau xem Thiên Hải tinh như lồng giam, dùng để giam cầm những người không thể tùy tiện giết.

Trước đó Huyền Bắc quốc quật khởi, lao tù cũng mở ra, Thanh Long Hoàng Triều không có chút phản ứng, thẳng đến lúc này mới phái người tới.

Đúng là tới chậm.

Trước kia Lăng Hàn cũng không biết nguyên nhân, nhưng bây giờ hắn kết nối với tinh võng, có thể nói trong tinh không phát sinh chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều có thể biết được trước tiên

Thanh Long Hoàng Triều trong khoảng thời gian này ốc còn không mang nổi mình ốc, bởi vì bọn họ bị Ảnh Nguyệt Hoàng Triều xâm lấn, cũng bị công phá rất nhiều tinh thể, những tinh cầu tư nguyên màu mỡ bị chiếm, so sánh với nhau, ngục giam như Thiên Hải tinh có thể đặt trong lòng bọn họ sao? Còn cần phái người tới?

Thẳng đến trước đây không lâu, tin tức Thánh Nhân truyền thừa quá mức rầm rộ cho nên Thanh Long Hoàng Triều mới nghe thấy, rốt cục cũng phái sứ giả tới.

- A, tên sứ giả kia nói thế nào?

Lăng Hàn hỏi.

Hiên Viên Định Quốc lắc đầu:

- Ta làm sao biết được?

- Bệ hạ ra mặt sao?

Lăng Hàn lại hỏi.

- Tạm thời còn không có, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đều đi tiếp đãi, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ kinh động bệ hạ.

Hiên Viên Định Quốc phỏng đoán.

Lăng Hàn gật gật đầu, sứ giả của Thanh Long Hoàng Triều, chuyện trọng đại như vậy không có khả năng không kinh động Trần Phong Viêm.

Mặc dù bây giờ Thanh Long Hoàng Triều bị ngoại địch xâm lấn, khẳng định sẽ sứt đầu mẻ trán, người không đủ dùng nghiêm trọng, nhưng nếu chịu khó điều một cường giả cấp Giáo Chủ đến, như vậy cũng đủ để quét ngang Thiên Hải tinh —— đương nhiên không tính Hầu ca trong đó.

- Bốn đại tông môn biểu thị cái gì?

Lăng Hàn gõ bàn một cái nói.

- Bọn họ có thể có biểu thị gì?

Hiên Viên Định Quốc xùy một tiếng, nói:

- Bọn họ lưu lại nơi này chính là vì Thánh Nhân truyền thừa. Hiện tại chứng minh cái gọi là Thánh Nhân truyền thừa chỉ là gạt người, bọn họ tùy thời có thể lên đường. Sở dĩ còn không có lập tức đi, là bởi vì bọn họ chiếm cứ một ít động thiên phúc địa, có thể hái được tiên dược cao giai, lúc này mới ở lại một ngày thì biết một ngày.

Lăng Hàn bật cười:

- Ngươi cũng nhìn rất thấu triệt.

- Cũng đúng.

Hiên Viên Định Quốc có chút kiêu ngạo nho nhỏ.

Lăng Hàn suy nghĩ, nói:

- Bệ hạ nhất định sẽ ra mặt, yên lặng theo dõi kỳ biến đi.

Quả nhiên, chỉ một ngày sau đó, Trần Phong Viêm cũng lộ diện, tiếp kiến sứ giả thượng quốc.

Hầu ca cũng trở về, nói sẽ rời khỏi Thiên Hải Tinh, hắn muốn đột phá Tứ Cực cảnh, trước mắt muốn đột phá trong hoàn cảnh Thiên Hải tinh sẽ cần thời gian rất lâu, hắn cần phải đi tinh cầu lớn.

- Hầu ca ngươi đã gặp Trần Phong Viêm chưa?

Lăng Hàn hỏi.

Hầu ca gật đầu:

- Tiểu tử kia trốn trong mười tám tầng cấm chế dưới lòng đất, đúng là nhát như chuột, nhưng lão Tôn một đường quét ngang, những cấm chế kia có ích gì?

Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh, Trần Phong Viêm bố trí cấm chế như vậy vì phòng ngừa đám người Thái Cổ Chân Quân đánh lén khi hắn đang bế quan, nhưng Hầu ca là cường giả thế nào?

Cấp Giáo Chủ, hơn nữa còn là hậu đại của Tổ Vương, đại yêu tay cầm thánh binh, tự nhiên xông phá dễ như trở bàn tay.

Ai.

Lăng Hàn cũng mặc niệm thay Trần Phong Viêm, ai bảo hắn bày ra dáng vẻ sợ chết như vậy?

- Tiểu tử kia không có tiền đồ gì cả, đã qua nhiều năm như vậy, tu vi còn dậm chân tại chỗ, lão Tôn tức giận đánh hắn một trận.

Hầu ca nói:

- Còn nữa, lão Tôn hỏi qua hắn, hắn không chịu gọi nhị đệ ngươi một tiếng thúc thúc, lão Tôn lại tức giận đánh hắn một trận.

Ách... Trần Phong Viêm không có chết, hắn chịu đòn giỏi thật.

- Lão Tôn đã nói với tiểu tử kia, về sau mọi việc đều phải nghe lời ngươi.

Hầu ca nói.

Dưới bạo lực của Hầu ca, chỉ sợ Trần Phong Viêm cũng không dám nói chữ không.

- Nhị đệ, con đường võ đạo dài đằng đẵng, cần kiên quyết tiến lên, ngươi quá nhi nữ tình trường, chỉ sợ sẽ chậm trễ tu hành.

Hầu ca lại nói, trong ánh mắt hắn lộ hung quang.

- Lão Tôn thay ngươi giết những nữ tử kia.

Trời ạ, mạch suy nghĩ của ngươi đang nghĩ gì thế?

Lăng Hàn vội vàng khoát tay:

- Hầu ca ngươi không nên vọng động, ta có chừng mực, tuyệt đối không làm trễ nải tu hành võ đạo. Ngươi nhìn, ta còn không phải tu ra hai khối Tiên Đạo Cơ Thạch vô tiền khoáng hậu sao?

Muốn tu ra hai khối tiên cơ, cần hai điều kiện, thiếu một thứ cũng không được.

Thứ nhất, cần sinh linh trong nội thế giới duy trì, điểm này người cả vũ trụ không làm được, thứ hai, tính ra thực sự có người có nội thế giới giống như Lăng Hàn, người đó còn cần Đế binh trấn áp, nếu không, không thể tạo ra tiên cơ thứ hai.

Cho nên nói vô tiền khoáng hậu cũng không khoa trương.

Hầu ca gật gật đầu:

- Thôi được.

Nguy hiểm thật, Lăng Hàn thở ra một hơi.

- Lần sau gặp lại nhị đệ, nếu như tiến cảnh tu vi nhị đệ ngươi không đạt tới cảnh giới lão Tôn mong muốn, lão Tôn quyết định chém trần duyên giúp ngươi

Hầu ca lại nói, sau đó hắn nhảy lên, xèo, hắn phá vỡ bầu trời và biến thành tia sáng bay đi.

Áp... Áp lực thật lớn!

Hầu ca ngươi cũng không nói lúc nào quay về, cũng chưa hề nói đến lúc đó ta phải đạt tới cảnh giới gì mới làm ngươi hài lòng, nội tâm Lăng Hàn cảm thấy không nắm chắc.

Được rồi, liều mạng khổ tu đi.

Lăng Hàn suy nghĩ, Trần Phong Viêm sắp xuất quan, có phải hắn Hầu ca xách ra đánh một trận nên dứt khoát chạy ra ngoài?

Nếu không, hắn còn đang siêng năng bế quan?

Lăng Hàn đang nghĩ ngợi, đột nhiên có cấm vệ quân tới, tuyên đạt thánh ý, muốn Lăng Hàn lập tức tiến cung.

Bên ngoài, Lăng Hàn tự nhiên là thần tử Trần Phong Viêm, không thể không nghe lệnh quân vương.

Cho nên Lăng Hàn theo cấm vệ quân xuất phát đi tới hoàng cung.

Hôm nay hoàng cung thật sự náo nhiệt, chẳng những các vị hoàng tử đều có mặt, còn có bốn đại soái, đây là đại sự, Hồng Thái Sư bởi vì chuyện Hồng Thiên Bộ nên sớm trốn ra khỏi đế đô, đi Cửu Linh tông.

Lăng Hàn nhìn lướt qua, Trần Phong Viêm tự nhiên ngồi trên hoàng vị cao cao, nhưng ở dưới hắn có một tên nam tử áo xanh đang ngồi, còn đang thưởng thức trà, dáng vẻ ung dung rảnh rỗi.

Đây nhất định là sứ giả Thanh Long Hoàng Triều, nếu không, hắn làm sao dám ngạo mạn như thế?

Trước mặt hoàng đế, người người phải đứng trang nghiêm.

- Đây chính là Lăng Hàn song kiêu trong đế đô sao?

Sứ giả Thanh Long Hoàng Triều nhìn Lăng Hàn một chút, mở miệng hỏi.

Chúng thần lộ ra vẻ tức giận, đây chính là hoàng cung, Trần Phong Viêm còn chưa mở miệng, ngươi có tư cách gì nói chuyện?

Nhưng mà người này là sứ giả Thanh Long Hoàng Triều, hắn phách lối một chút thì bọn họ có thể làm thế nào? Lại nói, người ta có tu vi Trúc Cực Cơ, người nơi này có thể làm gì?

Chẳng lẽ cần hoàng đế Trần Phong Viêm tự mình xuất thủ giáo huấn gia hỏa không hiểu cấp bậc lễ nghĩa sao?

Như vậy bọn họ sẽ bị cười nhạo đến chết, người ta sẽ bảo Huyền Bắc quốc không có người, cần Hóa Linh Chân Quân tự mình xuất thủ giáo huấn một Trúc Cực Cơ nho nhỏ.

Các ngươi cần mặt mũi không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 37 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status