Thần điển

Chương 107: Thê tử tốt!


"Các ngươi đến nội sảnh đi!" An Đông Ny thản nhiên nói, đối phương đều là quang mang võ sĩ, hơn nữa tự động chia thành từng tổ đội, nhìn ra được phối hợp cực kỳ thành thạo, đối với võ sĩ bên ta cao hơn một cấp bậc, bọn họ ở lại đây chẳng những giúp không được gì mà nàng còn phải phân tâm chiếu cố.

Các võ sĩ phía sau An Đông Ny đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn thật ra biệt thực lực của bản thân mình không đủ, cũng rõ ràng sự dũng mãnh phi thường của nữ chủ nhân, nhưng mà đại chiến chưa bắt đầu, bọn hắn lại chạy đi để cho một nữ nhân lưu lại liều mạng, rất là mất mặt nam nhân.

An Đông Ny tức giận khoát tay áo, các võ sĩ phía sau không dám kiên trì nữa, đồng loạt thối lui vào trong đại sảnh.

Các võ sĩ của đệ thất võ sĩ đoàn xông tới từng chút một, nhưng bọn hắn cũng không dám đi tới quá gần, vẫn duy trì khoảng cách hơn hai mươi thước, tuy rằng chút khoảng cách này đối với một phong hệ võ sĩ chân chính mà nói, căn bản không tinh là gì, nhưng như vậy ít nhất làm cho tâm lý của bọn hắn cảm thấy an toàn một chút.

"Ta rất kỳ quái, là ai đã cho các ngươi dũng khí như thế." Thanh âm réo rắt của An Đông Ny vang vọng trong trời đêm, một trận gió thổi tới, làn váy của nàng theo cơn gió mà lay động hiện ra trong đó là sự trống rỗng, đây là nhắc nhở những địch nhân kia, các ngươi đang đối mặt với một người tàn phế.

Bất quá, An Đông Ny chưa bao giờ bởi vì sự tàn tật của mình mà tự ti, đối mặt với đối thủ trên khuôn mặt đang đè nén sự bất an, nàng ngược lại muốn cười, cất tiếng cười to.

Thân có tàn tật, cường địch lại coi nàng như hổ, đây là một loại kiêu ngạo.

Trong chiến trận chỉnh tề đột nhiên xảy ra một trận xôn xao, bọn hắn chỉ là võ sĩ tầng dưới, căn bản không biết con bài chưa lật của thủ trưởng là cái gì, mà sự đáng sợ của nữ nhân trước mặt kia, từ trong lòng bọn hắn đã hình thành bóng ma in đậm. Bất quá, hai chân của nữ nhân kia chính là do các võ sĩ của đệ thất võ sĩ đoàn chặt xuống, nhưng mà, đây là đã trả một cái giá thảm trọng, mà khi đó nữ nhân kia bất quá là một thất giai cực hạn võ sĩ mà thôi.

Tại nơi cao nhất của tòa thành, nghe được lời nói của An Đông Ny, sắc mặt Tác Phỉ Á đột nhiên đại biến :"Không xong, Địch Áo..."

Được sự nhắc nhở của Tác Phỉ Á, sắc mặt của Phí Đức Sĩ cùng Lôi Mông cũng thay đổi, bọn hắn thấy được sự xao động của những võ sĩ kia, cũng cảm giác được sự e ngại của bọn họ, chuyện khác thường tất có yêu dị, bọn hắn có thể nén sợ hãi đến đây, tất nhiên là có chỗ ỷ trượng.

Một loạt tiếng kèn từ phương xa truyền đến, chiến trận cũng theo đó phát sinh biến hóa, hơn chục võ sĩ đồng thời xuất thủ, từng đạo liệt diễm trảm xẹt qua trường không, hướng An Đông Ny kích bắn tới.

An Đông Ny như cũ lẳng lặng ngồi ở trên ghế, hết thảy phát sinh ở đối diện nhìn như không thấy.

Oanh... Rầm rầm rầm... Liệt diễm trảm đồng loạt bắn đến, nổ trung trên người An Đông Ny, thanh âm, chấn động kịch liệt kia tựa hồ như có tới trên trăm mặt trống bị gõ lên, đạo liệt diễm trảm trước vừa mới nổ tung thì một đạo liệt trảm sau đã xuyên vào trong ngọn lửa, khói lửa hừng hực phóng lên cao hơn mười thước.

Ánh lửa tan hết, lộ ra thân ảnh của An Đông Ny, nàng dường như không có việc gì đứng ở giữa đại môn chính sảnh, mà ghế dựa phía sau đã bị thiêu tàn, chỉ còn lại trơ xương.

An Đông Ny đang đứng!

Toàn bộ võ sĩ đều đem tầm mắt chuyển đến trên đùi An Đông Ny, nơi đó chẳng biết lúc nào xuất hiện hai cột sáng màu trắng xanh, chống đỡ thân thể của An Đông Ny, mà trên thân thể của An Đông Ny cũng vờn quanh từng đạo quang mang màu xanh trắng.

Hào quang không ngừng quay cuồng, ngưng đọng lại, cuối cùng biến thành một cái chiến giáp, tính chất của chiến giáp kia rất kỳ lại, trong suốt, mặt trên chớp động từng đạo lưu quang, khi thi nhảy lên khi thì hạ xuống, khi thì mấy đạo lưu quang chạm vào nhau bạo lên từng vòng sáng chói mắt.

Trong chiến trận lại xuấn hiện từng đợt xôn xao, coi như chưa thấy qua cường giả cấp bậc võ tôn chiến đấu thì cũng đã từng nghe nói qua, sự khác biệt lớn nhất giữa võ tôn và cực hạn võ sĩ chính là nguyên lực chiến giáp của võ tôn.

Đột phá đại thành luân, võ tôn liền có năng lực nguyên lực hiện hóa, chiến giáp do nguyên lực ngưng tụ thành cứng cỏi vô cùng, nhất là chiến giáp của địa hệ võ tôn ngưng luyện, có thể dưới tình huống không chút sứt mẻ thừa nhận mấy cực hạn võ sĩ điên cuồng oanh tạc, hơn nữa, nguyên lực chiến giáp, có được năng lực tự động chữa trị, cho dù trong một cuộc chiến đấu bị vỡ nát, chỉ cần hấp thủ đủ nguyên lực, chiến giáp liền có thể hoàn toàn khôi phục, nếu còn có được đại lượng tinh thần toái phiến, tốc độ khôi phục càng nhanh hơn.

Đương nhiên, giống như những bí kỹ khác, cần tiêu phí thời gian cùng nguyên lực để luyện tập, dưới tình huống bình thường, nhất giai võ tôn muốn phóng xuất ra chiến giáp của mình, ít nhất cần mấy chục giây, nhưng An Đông Ny thì khác, nàng không được học cao giai bí kỹ, chỉ có thể đem toàn bộ tinh lực dụng ở trên ngưng luyện chiến giáp, cho nên tốc độ phóng thích chiến giáp vượt xa cường giả đồng cấp.

Phía sau lại truyền đến tiếng kèn lệnh, các võ sĩ của đệ thất võ sĩ đoàn, có nén sự khủng hoảng của mình, tiếp tục đánh từng đợt liệt diễm trảm về phía An Đông Ny.

An Đông Ny đứng ở nơi đó, mặc cho liệt diễm trảm không ngừng công kích lên thân thể của mình, tiếng nổ vang lên liên tục, coi như nguyên lực chiến giáp của nàng có thể triệt tiêu thương tổn của liệt diễm trảm, nhưng ở đây còn ẩn chứa lực đánh vào, theo lý thuyết, An Đông Ny hẳn là lảo đảo lui về phía sau mới đúng, nhưng nàng thủy chung vẫn đứng không nhúc nhích, tựa hồ cột sáng màu trắng xanh kia đã đâm sâu vào trong lòng đất.

Tiếng kèn không ngừng, các võ sĩ phóng thích liệt diễm trảm cũng không dừng, trên quảng trường thành bảo, tự hồ đang cửa hành một buổi chúc mừng lễ lớn, pháo hoa hết đợt này đến đợt khác nở rộ, mà liệt diễm trảm như mưa rơi bay tới kia, đã đem quảng trường chiếu sáng trưng.

An Đông Ny dù sao cũng không phải là thổ hệ võ tôn, cứ ngạnh kháng như vậy, nguyên lực của nàng rất nhanh sẽ hao hết, bất quá, nàng một chút cũng không có nôn nóng, chỉ là ánh mắt trở nên càng ngày càng sắc bén, xuyên thấu qua ánh lửa hừng hực, nàng một mực tìm kiếm thủ lĩnh của võ sĩ địch quân, nhược điểm lớn nhất của nàng chính là hành động bất tiện, nguyên lực chiến giáp cung cấp chống đỡ cho nàng, cũng không đủ giúp nàng phát huy ra lực chiến đấu chân chính, cho nên nàng nhất địch phải tìm được thủ lĩnh của địch nhất, đánh rắn phải đánh dập đầu.

Tại trong phòng hội nghị của thành bảo, những võ sĩ kia đang chậm rãi tới gần Địch Áo, Địch Áo thoạt nhìn có chút khẩn trương, lập tức liền lui về sau mấy bước, thối lui tới góc tường, tránh xa đối phương, cũng tránh xa Đặng Khẳng Nam tước.

"Quên đi, đừng làm khó tiểu bằng hữu." Lão giả đã đi tới cửa nở nụ cười, trong mắt hắn, điều băn khoăn nhất chính là An Đông Ny, sau đó là những mạo hiểm giả đột nhiên xuất hiện, hiện tại hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn, hắn không ngại ban phát lòng nhân từ của mình.

Những võ sĩ kia hướng về phía bài trừ cười gằn, sau đó xoay người đi theo lão giả ra ngoài.

Ngoài cửa, các võ sĩ vẫn đang giằng co, mà Tạp Mạt Tư đang ở cửa gấp đến độ đi qua đi lại, chứng kiến Đặng Khẳng đi ra ngoài, hắn như được đại xá, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Đặng Khẳng đã giành nói :" Tạp Mạt Tư, mang theo người của ngươi rời khỏi đây trước đi."

"Cái gì?" Tạp Mạt Tư biểu tình có vẻ có chút cứng ngắc.

" Nghe không hiểu lời của ta sao?" Đặng Khẳng quát, đồng thời hắn cũng hướng Tạp Mạt Tư đánh mắt.

"Đại nhân?" Tạp Mạt Tư thấy thế thì càng hồ đồ.

Bất quá, lão giả kia một mực quan sát động tác của Đặng Khẳng, hắn nhàn nhạt cười, chậm rãi nói :" Đặng Khẳng đại nhân, nhìn bên này..." Nói xong, hắn vỗ vỗ bàn tay.

Đặng Khẳng sửng sốt, hướng về phía lão gỉ chỉ nhìn lại, nơi đó đang đấu mấy chiếc xe ngựa, đều thuộc về lão giả kia, mấy võ sĩ nghe được thanh âm vỗ tay liền tiến lên mở cửa xem một nữ nhân từ trong xe kinh ngạc nhìn ra ngoài, vừa vặn đụng phải tầm mắt của Đặng Khẳng, nàng miễn cưỡng lộ ra tươi cười nói :"Ca..."

Đặng Khẳng thấy được nữ nhân kia, còn thấy được hài tử mà nữ nhân đó đang ôm trong lòng, tức thì cảm thấy lạnh như băng, hắn tuy rằng chán ghét Mã Tu nhưng đứa em dâu này nhân phẩm không tệ, hơn nữa Mã Tu mới vừa bị người ta giết chết, hài tử kia là huyết mạch duy nhất của Mã Tu.

"Ngươi... Ngươi rốt cục muốn thế nào?" Đặng Khẳng cắn răng nói.

"Hừ! Hài tử đang ngủ." Lão giả kia đem ngón trỏ đặt trước môi, ý bảo Đặng Khẳng nói nhỏ chút, theo sau đứng sát gần Đặng Khẳng, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Đặng Khẳng :"Nghe lời, hiểu không? Đặng Khẳng, ngẫm lại đi, chỉ cần ngươi và An Đông Ny chết, tất cả mọi người có thể tiếp tục sống sót, toàn bộ."

"Đại nhân?" Tạp Mạt Tư rốt cục hiểu được là chuyện gì xảy ra, hắn vừa mới tiến tới một bước thì võ sĩ đi theo bên người lão giả kia tiện tay chém ra, một đạo liệt diễm trảm bay tới trước người Tạp Mạt Tư, Tạp Mạt Tư căn bản không kịp trốn tránh, bị liệt diễm trảm đánh văng ra ngoài nặng nề rơi xuống đất.

"Ngươi xem, thật tội nghiệp không?" Lão giả kia nhìn thấy thân ảnh của Tạp Mạt Tư, thấp giọng nói :" Bởi vì ngươi cố chấp, đại hại chết một người, ngươi rốt cuộc muốn hại chết bao nhiêu người mới có thể vừa lòng đây?"

Thê tử của Mã Tu chứng kiến tình cảnh bi thảm này, sợ tới mức lên tiếng thét chói tai, mà hài tử cũng bị nàng làm tỉnh lại, lập tức khóc lớn lên.

Tiếng thét chói tai cùng tiếng la khóc của hài tử giống như cây kim đâm vào tim của Đặng Khẳng, ánh mắt của hắn càng ngày càng trống rỗng, song quyền nắm chặt cũng buông lỏng ra.

"Xin mời!" Lão giả kia cười hướng một bên thủ thế nhường.

An Đông Ny rốt cục quyết định xuất thủ, nhưng ngay khi nàng hít sâu một hơi, rất nhanh vận chuyện nguyên lực thì trên không đột nhiên truyền đến tiếng rống to :"Đều dừng tay lại cho ta."

An Đông Ny tức thì quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Uy Liêm Bá tước, Đặng Khẳng, còn có một người võ sĩ xa lạ đứng ở nơi đó, trong nội tâm nàng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác xấu.

Võ sĩ kia đầu tiên là hướng An Đông Ny vẫy vẫy tay, tiếp theo nhấc chân cong gối đá vào Đặng Khẳng, Đặng Khẳng thân bất do kỷ, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất.

" An Đông Ny phu nhân, ta cảnh cáo ngài ngàn vạn lần không nên lộn xộn." Võ sĩ kia cười to nói :"Nếu ngươi động một lần, ta liền vặn gãy một cánh tay của Nam tước đại nhân, ngươi động hai lần, ta vặn gãy hai cánh tay, nếu ngươi còn động, ta sẽ đem hai con mắt của hắn móc ra, hiểu rồi chứ?" Nói xong, hắn để tay trên vai Đặng Khẳng.

Một võ sĩ từ trong đám người đi ra, đó là địa hệ võ sĩ, hắn phóng xuất ra bàn thạch bảo hộ, tiếp theo cúi đầu hướng An Đông Ny vọt tới.

An Đông Ny vẫn không nhúc nhích, nàng không có hai chân căn bản không thể bảo trì cân bằng, cuối cùng ngã lộn về phía sau.

"Ha ha..." Lão giả kia vui vẻ nở nụ cười, theo sau nói với Đặng Khẳng :"Ngươi có một người vợ rất tốt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status