Thần điển

Chương 126: Âm hồn bất tán


Phong cảnh ở sa mạc cũng không có gì đẹp, ven đường không có chút gì biến hóa, từng cái cồn cát, một đống quái thạch lên lên xuống xuống, duỗi thân đến tận chân trời, lúc đầu làm người ta cảm giác mở mang vô ngần, sau trở nên chán nản.

Càng thống khổ là, ban ngày ở trong sa mặc khổ không thể tả, phơi nắng cả ngày, làn da đau như bị đao cắt, trốn ở trong xe thì đúng là không dính nắng thật, nhưng trong xe vừa buồn vừa nóng, làm người ta khó thở ra hơi.

Mở cửa sổ và cửa xe ra thì kết quả càng xấu hơn, luồng khí lưu nóng bỏng cuốn theo vô số cát vàng lập tức nhào đến, trong nháy mắt có thể làm thùng xe rối loạn.

Ngày đi đêm nghỉ, đảo mắt đã trôi qua hai ngày, giữa trưa hôm nay, Tác Phỉ Á vừa đi ra ngoài kiểm tra một vòng, trở lại trong xe, một bên lấy khăn tay quạt gió một bên oán giận: "Nóng quá đi... Thời tiết ngày càng nóng."

"Nóng thì đừng ra ngoài chạy loạn." Địch Áo tựa vào vách thùng xe, cười cười nói.

"Ta là chạy loạn à?" Tác Phỉ Á tức giận nói, sau đó còn thật sự nhìn Địch Áo, từ từ lại gần.

"Làm sao thế?"

"Hình như ngươi không chảy mồ hôi thì phải!" Tác Phỉ Á vừa nói, vừa lấy một tay sờ sờ trán Địch Áo, quả nhiên, trán Địch Áo bóng loáng vô cùng, không có một điểm mồ hôi nào cả.

"Tâm tĩnh tự nhiên mát thôi..." Địch Áo vươn tay nhẹ nhàng cầm bàn tay Tác Phỉ Á.

"Nói cứ ra vẻ người lớn..." Tác Phỉ Á cười nói: "Để cho người ở ngoài nghe được, nói không chừng còn tưởng trưởng bối đang dạy dỗ vãn bối nữa kìa..."

"Ta già sao..." Địch Áo dừng một chút: "Kỳ thật ta có biện pháp làm cho ngươi cảm thấy mát mẻ ngay lập tức."

"Biện pháp gì?"

"Ngươi lè lưỡi ra, dùng sức hà hơi."

Tác Phỉ Á cười khúc khích, lập tức nâng nắm tay lên, làm bộ muốn đánh, nhưng không biết nàng nghĩ tới điều gì, thả nắm tay xuống, tựa vào lòng ngực Địch Áo, làm nũng nói: "Ta không biết, ngươi lè lưỡi ra, hà hơi cho ta xem trước đi..."

"Rất đơn giản." Địch Áo nói.

"Thật sự không biết mà, ta muốn xem ngươi làm như thế nào.

"Ngươi làm trước..." Địch Áo không ngừng lắc lắc đầu.

"Ngươi làm trước, được không thôi." Thân hình Tác Phỉ Á đã dán trước ngực Địch Áo, mắt khép mờ, môi anh đào mở ra, đây không là thỉnh cầu, mà là câu dẫn.

Địch Áo nói không ra lời, hắn cảm giác tốc độ tim mình đang đập nhanh hơn, hắn có đủ sức chống cự với nữ sắc nhưng với vị hôn thê của mình, sức chống cự của hắn giảm xuống rất nhiều, khi không có người ngoài, hắn vẫn thích nắm tay Tác Phỉ Á hoặc để Tác Phỉ Á dựa nửa người vào mình, hắn muốn hưởng thụ phần ấm áp này.

"Được không?" Thấy Địch Áo ngốc ra không nói, Tác Phỉ Á thêm một ít lửa, thậm chí dùng hai tay quàng qua cổ Địch Áo, mềm giọng cầu xin.

Địch Áo cảm giác trong người như dâng lên một ngọn lửa, trên trán cũng toát ra một ít mồ hôi, vừa rồi hắn nói qua, tâm tĩnh tự nhiên lạnh, hiện tại mồ hôi đã xuất hiện chứng minh tâm hắn đã rối loạn.

Luôn cao ngạo như Tác Phỉ Á rất rất ít khi làm ra động tác nữ nhi như vậy, rất khó gặp nha... Có phải nên nhân nhượng nàng một chút? Khụ khụ... Cũng có thể nói là cổ vũ nàng, kỳ thật cũng không có gì, chỉ thân thân đầu lưỡi thôi, dù sao cũng không có người ngoài, không tính dọa người.

Địch Áo miên man suy nghĩ, Tác Phỉ Á lại nổi giận, nàng chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, nào biết đâu đã đủ hay chưa, hơn nữa, nàng đánh giá thấp mị lực của mình, cũng đánh giá cao định lực của Địch Áo.

"Hừ..." Tác Phỉ Á đứng thẳng dậy, thần tình hờn giận nhìn chằm chằm Địch Áo, trả giá lớn như vậy cũng không làm Địch Áo chịu thua, nàng có chút không cam lòng.

Địch Áo thở dài một cái, lúc này hắn mới phát hiện cả người đầy mồ hôi, vươn tay lau trên trán một cái.

"Tâm tĩnh tự nhiên lạnh?" Tác Phỉ Á lộ ra ý cười: "Địch Áo, biện pháp của ngươi không biết có dùng được hay không, nhưng ta có thể làm cho ngươi lập tức trở nên mát mẻ, tin không?"

"Như thế nào?" Địch Áo hỏi.

Tác Phỉ Á dùng động tác trả lời Địch Áo, hai tay nàng vung lên, một mảnh sương hoa xuất hiện, trong chớp mắt lấp đầy thân thể Địch Áo, lan tràn dọc theo bốn bức tường, cuối cùng ngưng kết ở trần xe, làm thùng xe biến thành một thế giới trắng noãn.

Thân thể Địch Áo trở nên cứng ngắc, giống như bị người túm từ thùng nước sôi ra, ném vào trong núi tuyết, từ cực nóng chuyển sang cực lạnh làm hắn nổi da gà, ngây ra một lúc, Địch Áo hắt xì một tiếng thật mạnh, sau đó dùng ngón tay chỉ Tác Phỉ Á, vừa định nói chuyện lại hắt xì liên tục hai phát nữa, mà Tác Phỉ Á vẫn cười hì hì nhìn Địch Áo, năng lực thích ứng băng hàn của nàng mạnh hơn Địch Áo nhiều.

Khi Tác Phỉ Á phóng ra khí lạnh, Phí Đức Sĩ vẫn duy trì cảnh giác cao độ lập tức quay đầu lại, nhìn về xe ngựa của Tác Phỉ Á. Bất quá, dường như trong xe không có việc gì, hắn còn mơ hồ nghe được tiếng cười.

Địch Áo hít thở vài lần mới làm thân thể mình thích ứng hàn khí, ngẩng đầu nhìn Tác Phỉ Á: "Đừng tưởng rằng mình ngươi biết khống chế nguyên lực, ta cũng có..." Ngữ khí Địch Áo có vẻ rất âm trầm, nhưng Tác Phỉ Á dường như chẳng sợ, còn cười hì hì nhìn Địch Áo.

Tay Địch Áo dừng giữa không trung, qua một lúc sau, Địch Áo thở dài, sau đó lắc lắc đầu.

Tác Phỉ Á nở nụ cười, lại dựa vào sát trong lòng Địch Áo, ngẩng đầu lên, cười cười hỏi: "Vì sao tốt với ta như vậy?"

"Ta đối với ngươi được không?" Địch Áo nhẹ nhàng ôm Tác Phỉ Á.

"Ừ." Tác Phỉ Á gật đầu thật mạnh: "Ta biết ngươi rất để ý đến ta..."

"Không có cách nào khác, từ lúc tám tuổi đã ngủ chung rồi, không để ý ngươi thì để ý ai giờ?"

"Không đứng đắn..." Tác Phỉ Á cười, đẩy nhẹ Địch Áo một cái, sau đó lại chui vào ngực Địch Áo, từ từ nhắm mắt lại.

Địch Áo cũng không nói, chỉ lấy tay nhẹ nhàng vuốt vai Tác Phỉ Á.

Không biết qua bao lâu, Tác Phỉ Á vẫn nhắm mắt, giống như nói mớ, nhỏ giọng: "Địch Áo, ngươi có biết không? Chỉ cần được ở cùng ngươi, mặc kệ là lữ hành trên sa mạc hay phiêu lưu trên biển lớn, mặc kệ là gian nan hay khắc khổ, ta đều vui vẻ..."

"Thật không..." Địch Áo thấp giọng nói.

"Ngươi không biết loại vui vẻ này đâu..." Tác Phỉ Á thì thào: "Đôi khi ta rất muốn hét to lên cho cả thế giới biết ta đang rất hạnh phúc!" Tay Địch Áo dừng lại một chút, sau đó chạy xuống dưới eo Tác Phỉ Á, mạnh mẽ ôm Tác Phỉ Á vào ngực. Mà từ đầu đến cuối Tác Phỉ Á vẫn không hề động, tùy ý Địch Áo.

Địch Áo từ từ đưa đầu Tác Phỉ Á tựa vào một cánh tay của mình, tay kia từ từ vuốt ve gương mặt nàng, biểu tình hắn vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt có cuồng nhiệt, có kiên định, còn có cảm động, giống như một tín đồ đang bái Thánh vậy.

Vĩnh viễn không phụ ngươi!

Đây là lời hứa tận sâu đáy lòng Địch Áo, sau đấy hắn từ từ cuối đầu, hôn lên đôi môi Tác Phỉ Á.

Tác Phỉ Á phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, hai tay nàng ôm gáy Địch Áo, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề.

Sau một lúc lâu hai người mới từ từ tách ra, Tác Phỉ Á mở to mắt, nhìn nhìn Địch Áo, sau đó lại tựa lên cánh tay Địch Áo.

"Chờ ta giải quyết Phật Lang Duy xong chúng ta thành hôn đi." Địch Áo thấp giọng nói.

"Tốt!" Tác Phỉ Á trả lời.

Nàng cũng không hỏi Địch Áo rằng hắn chỉ có đê giai Quang Mang Võ Sĩ thì nhờ vào cái gì để giải quyết Phật Lang Duy? Mà cho dù Địch Áo không làm được thì còn Tác Phỉ Á nàng, chỉ cần bọn họ cùng chung chí hướng, đồng sức đồng lòng thì nhất định có thể đánh bại Phật Lang Duy.

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, thân thể Tác Phỉ Á lập tức kéo căng: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ta đi xem, ngươi đừng cử động." Địch Áo nhíu mày, hắn rất căm hận ai đánh vỡ không khí này, sau đó nhẹ nhàng dời thân thể, để Tác Phỉ Á tựa vào vách xe, duỗi tay mở cửa xe, vọt ra ngoài.

Ngay sau đó, Địch Áo đang ở giữa không trung lại giống diều đứt dây, tung bay về phía sau, nhẹ nhàng đáp lên thùng xe, động tác một tiến một lùi tự nhiên mà lưu sướng, làm người ta cảm giác vô cùng tiêu sái.

Phí Đức Sĩ đang ở trên một thùng xe khác thần sắc kinh ngạc, động tác vừa rồi của Địch Áo rất tao nhã, giống như một con chim yến coi nhẹ bão tố, chơi đùa trong thiên địa.

Động tác hồn nhiên thiên thành làm Phí Đức Sĩ ngửi thấy một loại hương vị bất phàm.

Võ sĩ tu luyện bí kĩ đến cực hạn không phải vì thuần thục mà vì quên mất!

Giống như một đứa bé học đi, lúc học không tránh khỏi gập ghềnh, chờ khi hắn học đi, học chạy, thậm chí học nhào lộn xong thì căn bản không cần nghĩ xem làm sao để đi được nữa, lúc này tất nhiên sẽ khá hơn nhiều.

Khi bí kỹ trở nên thu phóng tự nhiên, nó đã trở thành một loại thói quen, hoặc là một loại bản năng, lúc đấy mới chân chính tu thành.

Cho dù là Phí Đức Sĩ thì hiện tại cũng không làm được!

"Sao vậy?" Lôi Mông cũng nhảy ra, Ca Đốn phải bồi Hỏa Hống Thú, không nói chuyện phiếm với hắn nữa làm Lôi Mông như muốn nổi điên, hiện tại đã xảy ra chuyện làm hắn cảm thấy vui sướng nhiều hơn là khẩn trương.

Đằng sau đoàn xe, các võ sĩ của Trân Lâm như ong vỡ tổ vọt về phía này, mà sa đạo thủ lĩnh - Mễ Nhĩ đang nhe răng cười truy kích bọn họ.

"Người này đúng là không chịu để yên à?" Lôi Mông kêu lên.

Mũi chân Phí Đức Sĩ hơi động một chút, búng người qua thùng xe Địch Áo, nhìn qua Địch Áo một cái, sau đó chuyển tầm mắt về phía xa.

"Cứu chúng ta..." Đám võ sĩ vừa la vừa liều mạng trốn, mắt thấy cách đoàn xe không quá trăm mét, Mễ Nhĩ đột nhiên dừng lại, sau đó chạy về phía một cồn cát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status