Thần điển

Chương 371: Địa bàn của Vũ Tư Đốn


Hai mắt Lôi Mông đột nhiên sắc bén hẳn lên: "Thập Thất tỷ, tiểu muội bây giờ thế nào?"

"Còn thế nào nữa? Chỉ có thể trì hoãn mà thôi, cũng không biết bá phụ nghĩ thế nào, tiểu muội năm nay mới mười lăm tuổi, còn chưa đủ tuổi thành niên, gả cho ai cũng được nhưng không thể gả cho cái tên ác ôn kia." Nói tới chuyện này, sắc mặt An Đức Liệt Á cũng cực kỳ khó coi.

Mấy người Địch Áo hai mặt nhìn nhau, dọc đường đi qua mỗi câu chuyện, bọn họ từ từ hiểu được gia tộc sau lưng Lôi Mông có thế lực rất lớn ở trong Sư Tâm đế quốc. Nhưng bây giờ nghe thấy hình như vẫn còn có người ở trên bọn họ? Chẳng lẽ là Sư Tâm Vương? Nhưng toàn bộ đại lục đều biết Sư Tâm Vương không có con trai.

"Các ngươi không cần đoán, chính là cái tên Khố Kỳ các ngươi lần trước đã hỏi ta, hắn không nên khi dễ lên đầu lão tử, chọc lão tử nóng nảy, hừ hừ, ta trực tiếp một đao chém chết hắn." Lôi Mông hung hăng nói.

"Ngàn vạn lần đừng làm thế." An Đức Liệt Á bị dọa cho sợ hết hồn, thanh âm chuyển thành nghiêm túc: "Nếu ngươi dám làm thế, ta lập tức cắt đứt hai cái giò của ngươi."

"Dù sao ta tuyệt đối không gả tiểu muội cho hắn." Lôi Mông vẫn ương ngạnh nói.

Mấy người Địch Áo lần đầu tiên thấy Lôi Mông mạnh miệng với An Đức Liệt Á, lúc này mọi người cũng đoán ra tại sao Lôi Mông lại giận dữ như vậy, thì ra cái tên Khố Kỳ kia coi trọng tiểu muội của Lôi Mông. Từ câu chuyện bọn họ nói với nhau để lộ ra thì chuyện này đã trải qua một đoạn thời gian rồi. Tiểu muội Lôi Mông năm nay mười lăm tuổi, như vậy chuyện này phát sinh lúc nàng bao nhiêu tuổi đây? Mười ba? Mười hai? Cho dù là đáp án nào cũng có thể nói rõ cái tên Khố Kỳ thật sự là quá biến thái, quỷ dị nhất chính là dường như bá phụ Lôi Mông không có ý cự tuyệt?

"Ngươi nghĩ rằng chúng ta cũng nghĩ như vậy?" An Đức Liệt Á tức giận nói: "Đi một bước nhìn một bước, nhưng ta trước tiên cảnh cáo ngươi, không cho đi tìm Khố Kỳ gây sự. Đến lúc bá phụ trách tội xuống thì không có ai giúp được ngươi đâu."

Địch Áo không biết nên nói gì cho phải rồi, thoạt nhìn người thế thân cho hắn sinh sống ở Sư Tâm đế quốc không tệ lắm. Ngay cả đại gia tộc của Lôi Mông cũng không có biện pháp xử lý hắn, một khi hắn biết được bản thân mình chỉ là đồ giả mạo còn có thể lớn lối như bây giờ hay không?

Trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, Địch Áo tin tưởng Sư Tâm Vương sớm muộn gì cũng biết tin tức kia, vấn đề là Địch Áo không thể đoán được Sư Tâm Vương sẽ phản ứng như thế nào. Thân là đế vương tự nhiên hỉ nộ vô thường, những người bên cạnh không thể đoán nổi. Vì thế Địch Áo một mực suy nghĩ cho ra đủ loại dự đoán. Chờ đến lúc biết được gia tộc sau lưng Lôi Mông thì tính tiếp, nếu thế lực Lôi Mông đủ mạnh, có lẽ có thể đè ép ảnh hưởng của chuyện này xuống thấp. Nếu không, sau khi thân phận Địch Áo lộ ra ngoài ánh sáng, hắn không thể nào ở lại Sư Tâm đế quốc, lần đầu tiên Địch Áo bước lên mảnh đất này, cũng có lẽ chính là lần cuối cùng.

Mặc dù đoàn người Địch Áo rất ít khi tiếp nhận các quý tộc mời dùng bữa, nhưng điều kiện ăn ở coi như không tệ. Hết thảy không cần bọn họ động thủ, đám thủ hạ Vũ Tư Đốn và An Đức Liệt Á tự động xử lý hết những việc vặt này.

"Thập Thất tỷ phu, gần tới Kham Bối Lạp thành rồi hả?" Lôi Mông ngồi trên cây to duỗi lưng một cái, cách đó không xa là mấy gã võ sĩ đang chuyên tâm nấu nướng cạnh đống lửa.

"Còn không tới hai ngày lộ trình, ngươi hỏi làm gì?" Vũ Tư Đốn lấy làm kỳ quái nhìn tới Lôi Mông, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thằng nhóc, đừng có ham hố."

"Không nên hẹp hòi như vậy chứ." Lôi Mông cười hì hì nói: "Một mình ngươi uống không hết đâu."

"Đang nói gì đấy? Ai hẹp hòi?" An Đức Liệt Á đúng lúc đi tới.

"Ai nói là ta uống một mình?" Vũ Tư Đốn tức giận nói: "Rượu Ba Nhĩ Đa Quân Kỳ hai mươi năm bây giờ chỉ còn dư lại sáu bình, phải đưa cho bá phụ ngươi hết cả rồi. Ngươi muốn uống? Cũng được, đi nói với bá phụ đi."

"Không thành vấn đề, trước tiên cho ta một lọ, chỗ bá phụ ta chào hỏi sau." Lôi Mông nói mà không cần nghĩ ngợi.

Vũ Tư Đốn cười cười: "Tỉnh lại đi, chiêu này mấy năm trước ngươi đã dùng rồi."

Lúc này An Đức Liệt Á hiểu ra hai người đang nói chuyện gì, dí ngón tay vào trán Lôi Mông nói: "Tên tửu quỷ, bá phụ ngươi gần đây phải tiếp khách rất nhiều, sợ rằng không đủ để dùng. Trong Kham Bối Lạp thành còn vô số bình Tử Sắc Yêu Cơ mà, uống loại nào chả ngon như nhau."

Mấy người Địch Áo liếc nhìn nhau chẳng biết nói gì, Tử Sắc Yêu Cơ ở trong Phỉ Tể công quốc đã bị bán với giá trên trời, vì sao nghe khẩu khí An Đức Liệt Á nói hình như không tính là thứ tốt?

"Đó là rượu nữ nhân uống mà. Ta đã lớn như vậy rồi, cần phải dùng Quân Kỳ chiêu đãi." Lôi Mông nhìu mày bất mãn nói.

Ca Đốn vừa há miệng đã khép lại ngay lập tức, vốn hắn định nói Tử Sắc Yêu Cơ đã rất tốt rồi, nhưng nghe thấy lời Lôi Mông nói vội vàng nuốt ngược trở vào.

"Tuổi ngươi không lớn lắm, quan hệ có được bao nhiêu? Tiểu Lôi Mông, ta phát hiện tinh thần của ngươi rất có vấn đề." An Đức Liệt Á vừa nói chuyện vừa gõ một cái lên đầu Lôi Mông, rồi hài lòng ngồi xuống: "Có phải là ngươi nghĩ sau khi trở về sẽ không có chuyện? Kể từ khi ngươi trốn khỏi nhà, những người khác rất tức giận, ừ ừ, hậu quả rất là nghiêm trọng nha."

Vẻ mặt Lôi Mông nhất thời xụ xuống, cười khan vài tiếng rồi nói: "Đã qua lâu như vậy, lão nhân gia hẳn là đã sớm bớt giận mới đúng?"

"Ngươi đoán đi?" An Đức Liệt Á mở trừng hai mắt.

"Thập Thất tỷ." Lôi Mông mỉm cười rạng rỡ, ngồi xuống bên cạnh An Đức Liệt Á nói: "Thấy ta không được uống Ba Nhĩ Đa Quân Kỳ có đáng thương không? Chung quy tỷ cũng nên giúp ta một chút chứ?"

"Bây giờ nhớ tới ta?" An Đức Liệt Á liếc sang Lôi Mông sắc lẻm: "Có phải là quá muộn rồi không?"

"Không muộn, không muộn, không bao giờ muộn." Lôi Mông mỉm cười làm lành: "Ta cũng biết Thập Thất tỷ rất tốt với ta."

"Thật ra không phải là không thể giúp ngươi…" Nghe An Đức Liệt Á cố tình kéo dài thanh âm, Lôi Mông vội vàng vỗ vỗ ngực bảo đảm: "Thập Thất tỷ, chỉ cần một câu nói của ngươi, bảo ta làm gì cũng được."

"Ta có thể bảo ngươi làm gì?" An Đức Liệt Á nói với Lôi Mông: "Chỉ cầu mong sau khi ngươi trở về đừng gây phiền toái nhiều quá, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi."

"Không thành vấn đề. Thập Thất tỷ cứ yên tâm đi." Lôi Mông không nghĩ tới lại là điều kiện đơn giản như vậy, lập tức cao hứng nói.

"Đây là ngươi đáp ứng, ta không có ép ngươi nha." An Đức Liệt Á mỉm cười giảo hoạt: "Bao gồm cả Khố Kỳ trong đó, không cho phát sinh xung đột với hắn."

Lôi Mông ngơ ngác một lát, sắc mặt hơi khó coi: "Nếu như hắn chọc tới ta thì làm sao bây giờ?"

"Một cây làm chẳng nên non, nếu ngươi cẩn thận hành sự tại sao hắn lại chọc giận ngươi? Lôi Mông, ngươi đã là người lớn rồi, cũng nên suy nghĩ cho bá phụ."

Lôi Mông nhíu mày trầm tư, lúc bình thường An Đức Liệt Á sẽ không cố ý bảo hộ Khố Kỳ như thế, lại liên tưởng đến bá phụ vì tiếp đãi khách nhân, ngay cả sáu bình Quân Kỳ còn sót lại cũng phải xuất ra. Lôi Mông nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó rất nhanh, do dự hỏi: "Thập Thất tỷ, ý của ngươi là người của Thần Vực sắp tới?" An Đức Liệt Á nghe thế liền vui mừng, cười nói: "Tiểu Lôi Mông của chúng ta rất thông minh nha, ngươi đoán không lầm, cho nên vào lúc này Khố Kỳ tuyệt đối không thể có chuyện."

An Đức Liệt Á đã nói rất rõ ràng, vào lúc này Khố Kỳ tuyệt đối không thể có việc. Nói cách khác chỉ cần qua giai đoạn này Lôi Mông muốn làm gì cũng được.

Địch Áo ngoài mặt biểu hiện vô cùng bình thản nhưng đáy lòng lại nổi lên nghi ngờ: "Người của Thần Vực tới làm gì? Tính toán thời gian sợ rằng bản thân mình rời khỏi Phỉ Tể công quốc đã khá lâu, Thần Vực quyết định thế này có quan hệ tới mình hay không?" Địch Áo không dám xác định, hết thảy những điều đó phải hỏi Mạc Lâm mới có thể rõ ràng, không biết người này chạy đi đâu, lúc cần hắn nhất lại biến mất tung tích.

Buổi trưa ngày thứ ba, đoàn người đã tới Kham Bối Lạp thành, đây là một tòa thành cổ kính, trên tường thành thậm chí còn có dây leo bò quanh, mặt đường bằng đá xanh trơn bóng sạch sẽ, phố xá hai bên đường xây dựng rất có trật tự, có thể thấy được vài lão nhân râu tóc bạc trắng ngồi ở trong sân hưởng thụ ánh nắng ấm áp, còn có nhóm hài tử cười đùa truy đuổi nhau vang một góc sân, bày ra ở trước mặt mọi người là một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận.

Tòa thành không lớn nhưng làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

"Đây là một tòa thành trị an tốt nhất ta từng thấy qua đó." Địch Áo cảm thán từ tận đáy lòng.

"Ha hả, các ngươi hài lòng là tốt rồi, thật ra ta không cố ý kinh doanh, ban đầu lựa chọn nơi này chỉ vì cảm thấy rất hợp với khẩu vị của ta. Trên đại lục này những thành thị chưa từng bị chiến hỏa lan đến gần cũng không nhiều lắm. Kham Bối Lạp chính là một trong số đó." Vũ Tư Đốn khiêm nhường nói, nhưng vô luận nói thế nào cũng không che dấu được ánh mắt đắc ý, muốn giữ vững một căn nhà nguyên trạng rất dễ dàng, còn giữ cả tòa thành nghiêm chỉnh thì không hề đơn giản, nhân lực vật lực hao phí phải tính tới con số cực kỳ khổng lồ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status