Thần điển

Chương 610: Ổn định lòng quân


Quân Đồ Minh gật đầu, đây không phải là vấn đề cần thiết hay không, mà là nhất định phải làm như vậy. Nếu không hắn lấy ai để kiềm chế Ngõa Tây Lý? Cái tên Phong Ngân vốn đã cực kỳ nổi tiếng, bây giờ đã chính thức biến thành cơn ác mộng của tất cả cường giả bên phe hắn.

Lão nhân liếc nhìn cái kén lớn ở giữa không trung, rồi lại nhìn sang Địch Uy đứng phía sau Quân Đồ Minh, trên mặt lộ vẻ không nỡ, nhàn nhạt đáp: "Hắn ở chỗ này bao lâu?"

"Cho đến khi hắn trở thành Thần Vũ Giả."

Quân Đồ Minh vừa dứt lời lão nhân đã nhảy dựng lên y như đạp phải đinh nhọn, kêu lên: "Điều này sao được?"

Quân Đồ Minh cười cười nói: "Cho nên mới cần đại sư chiếu cố."

"Như vậy rất có thể tạo thành ảnh hưởng trí mạng đối với nó." Lrong mắt lão nhận giăng đầy tia máu, bộ dạng như muốn nhào tới liều mạng với Quân Đồ Minh.

"Cát Tư Gia đại sư, ta tới nơi này không phải tham thảo chuyện này với ngài." Trên thực tế Quân Đồ Minh đã mất đi kiên nhẫn, hắn biết tạo thành ảnh hưởng trong lời của lão nhân chỉ là tìm cớ mà thôi. Dựa vào lượng nguyên lực khổng lồ ở trong đại sảnh này, chỉ tính riêng vấn đề chất lượng cũng để tạo ra một nhóm Thần Vũ Giả, tại sao cung ứng không nổi cho một con yêu thú phát triển?

Quân Đồ Minh luôn hoài nghi lão nhân sở dĩ kéo dài quá trình tiến hóa là vì ý đồ trộm lấy lượng nguyên lực trong tòa tháp cao. Bây giờ hắn đã có thể chứng thật suy đoán của mình, nếu lão nhân tiếp tục kiên trì đã nói lên chỗ này nhất định là có vấn đề.

Địch Uy ở một bên ngạc nhiên không dứt, lão nhân này có biện pháp trợ giúp mình trở thành Thần Vũ Giả? Cho dù có thể đẩy nhanh tiến trình lên vài phần đã là chuyện hiếm có rồi.

Quân Đồ Minh vừa nói ra khỏi miệng chẳng khác nào cắt đứt khả năng cự tuyệt của lão nhân, cũng có thể nói là hắn đánh giá thấp quyết tâm của Quân Đồ Minh.

Ở dưới ánh mắt Quân Đồ Minh nhìn chằm chằm, lão nhân rốt cuộc phải nhượng bộ: "Hắn có thể ở lại, chỉ có điều hắn phải làm theo lời ta."

Địch Uy thiếu chút nữa vọng động bổ luôn một đạo Phong Ngân tích tụ nãy giờ vào mặt lão già điên này, nói đùa gì vậy, nghe lời ngươi? Ngươi tính làm gì thì ta phải làm cái đó?

Nhưng mà đúng lúc này Địch Uy lại nghe thấy Quân Đồ Minh nói: "Được !"

Địch Uy bỗng nhiên có cảm giác bị bán đứng, trợn mắt kinh ngạc nhìn sang Quân Đồ Minh nhưng không biết nên nói gì cho phải.

Quân Đồ Minh hiển nhiên đã chú ý tới vẻ mặt Địch Uy có biến hóa nhưng không có ý tứ giải thích, chỉ mỉm cười bình thản rồi nói: "Trong khoảng thời gian này ngươi hãy nghe lời Cát Tư Gia đại sư an bài, làm thế mới có lợi đối với ngươi."

Đại sảnh khép lại lần nữa, bên trong đại điện chỉ còn lại hai người Địch Uy và Cát Tư Gia đứng ở trong không gian trống trải. Địch Uy thở dài một hơi tản đi thanh mang nơi đầu ngón tay: "Cần ta làm gì?"

Quân Đồ Minh vừa đi ra khỏi mật thất trước tiên là gọi Mai Thụy Địch Tư tới.

"Bệ hạ, ta điều tra đã có chút ít manh mối." Không đợi Quân Đồ Minh đặt câu hỏi, Mai Thụy Địch Tư liền chủ động hồi đáp.

"Vậy thì tốt !" Quân Đồ Minh gật đầu nói: "Kế hoạch có biến hóa, tốt nhất trong vòng hai tháng phải tìm được biện pháp."

Mai Thụy Địch Tư nhất thời lệ rơi đầy mặt, đau khổ không nói nên lời.

"Bệ hạ tôn kính, ngài có biết chúng ta cách bắc bộ Băng Xuyên đến tột cùng xa cỡ nào không? Chỉ tính riêng quá trình đi lại đã mất chừng một năm, bây giờ nói hai tháng hoàn thành…?"

Trừ phi thủ hạ hắn ở bên kia đã được bí pháp, sau đó lập tức lợi dụng bồ câu truyền tin tức trở lại. Nếu không cái này xem như là nhiệm vụ giết người luôn rồi, mà người bị giết lại là bản thân hắn.

Nhưng Mai Thụy Địch Tư chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng mà thôi, đành phải cố gắng cắn răng kiên trì nói: "Vâng, bệ hạ !"

Cùng một đoạn thời gian, không chỉ là Quân Đồ Minh tiến hành an bài đủ loại kế hoạch, Ngõa Tây Lý xuất hiện đã dẫn tới oanh động cực lớn ở trong liên quân ba thế lực.

"Ta tuyệt đối không thể sóng vai chiến đấu với loại người này." Phổ Lai Tư tức giận gầm thét, nếu không phải vì Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đang ngồi ở bên cạnh, sợ rằng hắn đã trực tiếp kéo quân đội chạy đi đối phó Ngõa Tây Lý từ lâu rồi.

Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản liếc mắt nhìn nhau hội ý, hai người đều cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Cũng may nơi này là Đa Lạp Gia Nhĩ công quốc, không cần phải lo lắng lời nói của Phổ Lai Tư lọt vào tai Ngõa Tây Lý.

"Phổ Lai Tư đại nhân, mục tiêu chân chính của chúng ta là Quân Đồ Minh." Lan Bác Tư Bản nói với giọng buồn bực. Ở trong chuyện này, lấy thân phận hắn nói sẽ có sức thuyết phục hơn Hoắc Phu Mạn. Dù sao Thần Vực và Ngõa Tây Lý mới kết mối thâm thù đại hận lớn nhất.

"Không có Ngõa Tây Lý, chúng ta không có cách nào đánh bại Quân Đồ Minh?" Phổ Lai Tư cười lạnh nói: "Nếu như Lan Bác Tư Bản đại nhân có cách nhìn như vậy, ta đây đành phải làm cho ngài thất vọng rồi."

Thật ra trước đó vài ngày ba người đã tranh luận về vấn đề Ngõa Tây Lý một lần rồi, kết quả tranh luận lúc đó là Phổ Lai Tư tạm thời thối lui. Nhưng đó là do ơPhổ Lai Tư cho rằng Ngõa Tây Lý không có khả năng xuất hiện, bây giờ vấn đề này đã hiện ra trước mặt ba người nên phải lập tức tìm ra phương án giải quyết thật thỏa đáng.

"Phổ Lai Tư đại nhân, ta thấy ngài nên lấy đại cục làm trọng." Bây giờ Hoắc Phu Mạn cũng phải gia nhập vào hàng ngũ khuyên giải rồi.

"Ta tin tưởng Phổ Lai Tư đại nhân có thể thấy rõ được mất trong đó, chỉ đơn giản là tâm sự trong lòng khó giải mà thôi."

Lan Bác Tư Bản nói: "Ban đầu trong lòng ta đã từng tiến hành đấu tranh rất lâu, nhưng ta nghĩ muốn nhắc nhở ngài một việc. Người ngài nên hận là Quân Đồ Minh mới đúng, Ngõa Tây Lý chẳng qua là cây đao sắc bén trong tay Quân Đồ Minh. Bây giờ cây đao này đang ở bên phía chúng ta, ta hi vọng ngài có thể đưa ra lựa chọn chính xác."

Phổ Lai Tư vẫn nghiêm mặt không nói, nhưng trong lòng lại đang cực kỳ đau khổ. Hắn cũng hiểu Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản nói là có đạo lý, từ góc độ cá nhân thì Phổ Lai Tư đã có khuynh hướng đặt mối thù hận này xuống. Ghi hận với một vị Phong hệ Thần Vũ Giả duy nhất trên đại lục là hành vi vô cùng ngu xuẩn. Hắn tự biết nên lựa chọn như thế nào, huống chi xem Ngõa Tây Lý là địch cũng chẳng khác nào đứng ở phía đối lập Thần Vực. Thiên Không thành còn chưa có cường đại đến trình độ này.

Nhưng mấu chốt là Phổ Lai Tư phải giữ vững thái độ cường ngạnh trên sự tình này. Bởi vì hắn là thủ lĩnh được mọi người đề cử ra, vốn nội bộ Thiên Không thành rất khó khăn mới có thể cho ra một kết quả thỏa hiệp, hiện tại không biết có bao nhiêu cặp mắt đang ngó chừng bước đi của hắn. Có thể tưởng tượng ra một khi Phổ Lai Tư bày ra thái độ nhượng bộ trong vấn đề Ngõa Tây Lý, nhất định sẽ biến thành nhược điểm bị người khác công kích.

Nếu như chiến tranh vừa mới bắt đầu, liên quân và Nguyệt Ảnh đế quốc lâm vào giai đoạn giằng co thì Phổ Lai Tư không quá lo lắng chuyện này. Nhưng bây giờ liên quân đã đánh vào lãnh thổ Nguyệt Ảnh đế quốc, rõ ràng là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Một khi áp lực chiến tranh không hề nữa, những tên có dụng ý khác tự nhiên sẽ không nhịn được nhảy ra đưa tay hái quả đào ngon ngọt. Vì thế Phổ Lai Tư nhất định phải tìm được một điểm thăng bằng giữa hai phía.

Sau đó Lan Bác Tư Bản nhìn ra một chút đầu mối mới giả bộ vô ý nói lên quyết tâm ủng hộ Phổ Lai Tư. Từ đó Phổ Lai Tư mới thả lỏng tâm thái, đến lúc này Hoắc Phu Mạn cũng kịp thời phản ứng, mỉm cười tỏ vẻ chính mình và Lan Bác Tư Bản nhất trí trên một lập trường.

Nói tới đây ba phương cuối cùng đạt thành nhận thức chung, ngay cả Lan Bác Tư Bản và Hoắc Phu Mạn cũng âm thầm lắc đầu ảo não. Sau khi Áo Nhĩ Sắt Nhã chết đi, Thiên Không thành hoàn toàn đọa lạc đánh mất phương hướng rồi. Phổ Lai Tư thân là thủ lĩnh còn như thế, những người khác sẽ tệ hại đến mức nào đây?

Về phần giao tiếp với những người khác chính là chuyện của Phổ Lai Tư. Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản chỉ có thể ủng hộ trên đại cục, không thể nào nhúng tay vào nội bộ Thiên Không thành.

Trên đỉnh núi gần quan ải, Ngõa Tây Lý thu tay từ trên người Địch Áo, nhắm mắt trầm tư một lát rồi mỉm cười nói: "Thì ra đây chính là hai lần tiến hóa, đủ kinh người, hoàn toàn có thể gọi là kỳ tích rồi."

"Nhưng dòng xoáy nguyên lực biến mất." Địch Áo buồn bã thở dài, hắn rất hoài niệm khoái cảm sắc bén mạnh mẽ của Lôi Quang Phong Nhận lúc trước.

"Ha hả, một là nguyên lực dị hoá, một là tiến hóa, cái nào ưu cái nào kém còn phải suy nghĩ hay sao?" Ngõa Tây Lý cười cười nói: "Không nên quá tham lam, sau khi ngươi nắm giữ Phong Ngân sẽ biết mình có lực lượng đáng sợ đến mức nào."

Nhắc tới Phong Ngân, Địch Áo bày ra bộ mặt như đưa đám: "Mấy ngày qua ta đã thử nhiều lần, nhưng chung quy vẫn không thể tiến vào trạng thái như ngài nói."

"Đó là bởi vì lực lượng của ngươi quá khổng lồ rồi, trong khi đó ngươi chỉ có thể điều động một phần nguyên lực để buông thả Phong Ngân. Chỉ cần nắm giữ được tiết tấu sẽ không còn khó nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status