Thần điển

Chương 65: Gió lốc


"Thời gian không còn sớm nữa." Địch Áo đột nhiên đứng lên: "Chúng ta phải trở về nghỉ ngơi thôi."

Lôi Mông và Ca Đốn không muốn đi nhưng Địch Áo mạnh mẽ lôi khỏi bàn ăn, bọn họ không thể nào lưu lại xem vợ chồng son người ta cãi nhau được. Vì thế tất cả đành phải đứng lên đi theo phía sau Địch Áo với nỗi niềm tiếc nuối.

Khi tới phòng mình, Địch Áo đẩy cửa tiến vào trong, nhưng ngay khi hắn định đóng cửa thì Lôi Mông lách người vào theo, Ca Đốn thấp giọng nói với Ngã Lệ: "Ngã Lệ, ngươi đi về trước, khuya hôm nay không nên ra ngoài, hiểu không?"

"Được." Ngã Lệ đáp lại.

"Tại sao?" Địch Áo hỏi: "Có việc?"

"Địch Áo, cảm giác được không? Hình như có chuyện không ổn." Lôi Mông vừa nói vừa ngồi lên trên giường: "Chúng ta cẩn thận phân tích phân tích..."

Ca Đốn nhìn lướt qua hai bên hành lang, sau đó đóng cửa phòng lại, sắc mặt hắn đổi thành lạnh lẽo: "Lúc nãy Y Toa Bối Nhĩ nhắc tới nội gian là có ý gì?"

"Có ý gì còn phải hỏi sao?" Lôi Mông nói tiếp: "Ca Đốn, sau này làm việc cần phải biết cách sử dụng đầu óc, tại sao Y Toa Bối Nhĩ đột nhiên lên đường? Nhất định nàng không có nói giỡn, trên thuyền chắc chắn có nội gian."

"Vậy ngươi nói nội gian là ai?" Hiện tại Ca Đốn không có tâm tình cãi nhau với Lôi Mông.

"Ta cảm giác..." Lôi Mông hơi do dự: "Gã Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư hình như có điểm không ổn."

"Chính là bọn họ." Địch Áo nói: "Nếu không Y Toa Bối Nhĩ sẽ không thương tâm đến như vậy."

Nhắc tới tình cảnh Y Toa Bối Nhĩ rơi lệ, tất cả mọi người trầm mặc thật lâu, Địch Áo nói: "Nhưng ta vẫn không rõ một chỗ, tại sao Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư đang giúp đỡ chúng ta tại sao đột nhiên làm phản."

Lôi Mông và Ca Đốn liếc nhau, đúng là một chuyện không ai có thể hiểu nổi.

"Chúng ta nên nghĩ biện pháp len lén rời khỏi thuyền?" Lôi Mông nói.

"Nơi này là biển rộng." Ca Đốn cười lạnh nói: "Ngươi muốn xuống thuyền?"

"Nhưng chúng ta phải làm một cái gì đó chứ?" Lôi Mông kêu lên.

"Chúng ta nên tin tưởng bằng hữu." Địch Áo chậm rãi nói: "Không chỉ là tin tưởng nhân cách của nàng, cũng phải tin tưởng năng lực của nàng."

"Chúng ta chỉ trùng hợp cứu nàng một lần mà thôi." Ca Đốn nói: "Địch Áo, ngươi thật sự cho rằng Y Toa Bối Nhĩ bởi vì chúng ta mà trở mặt với hôn phu của mình?"

"Đối với một vài người, đừng nói chúng ta chỉ cứu hắn một lần, cho dù cứu mười lần, vài chục lần, đến thời điểm mấu chốt hắn cũng sẽ hạ độc thủ với chúng ta không hề nhíu mày. Nếu như cái chết của chúng ta có thể mang đến cho hắn đủ chỗ tốt." Địch Áo nói: "Nhưng đối với một vài người, chúng ta giúp hắn một lần, vậy là đủ rồi."

"Ngươi bảo đảm Y Toa Bối Nhĩ là loại người như thế?" Ca Đốn lạnh giọng hỏi.

"Ta bảo đảm." Địch Áo nói.

Ca Đốn thở dài một hơi, Địch Áo đã nói đến nước này hắn không thể tiếp tục phản bác. Lôi Mông một lát ngó bên này, một lát ngó bên kia tràn đầy khổ tâm, hắn cảm giác Địch Áo nói có đạo lý, lại cảm thấy Ca Đốn cẩn thận là chính xác, hoàn toàn không thể cho ra chủ ý nào khác.

Nếu như không có Y Toa Bối Nhĩ, bọn họ sẽ không khó xử như vậy, đánh thắng được thì đánh, rõ ràng đánh không lại thì dùng ám chiêu, ám cũng không bảo đảm thắng lợi thì tìm đường chạy. Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Quá bị động rồi.

Trầm mặc thật lâu, ngay cả Lôi Mông vốn luôn dài dòng cũng tìm không ra chủ đề gì để nói, bọn họ ngồi suy tư chốc lát rồi chia nhau quay về nghỉ ngơi, dĩ nhiên, nhất định lại là một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau Địch Áo rời khỏi giường thật sớm, nhìn ra biển rộng mênh mông vô bờ, không gian cực kỳ yên lặng làm cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác lâng lâng khó nói thành lời.

Rời khỏi trang viên chỉ là vì theo đuổi lực lượng hay sao? Ý nghĩ này đã sinh ra từ lâu rồi nhưng hắn vẫn không hành động, có thể nhịn đau hạ quyết tâm lập tức rời đi hoàn toàn là vì Tác Phỉ Á. Là vì Bích Cơ và Bách Lệ Nhi ám toán, rồi những chuyện tương tự sau này theo nhau lao đến.

Đã từng có lúc hắn không cần để ý ánh mắt người khác, bây giờ mới hiểu được hắn có thể dễ dàng tha thứ người khác lên án bản thân, nhưng không thể chịu đựng nổi khi người khác khinh thường Tác Phỉ Á. Thanh niên tuấn kiệt theo đuổi nàng nhiều năm như vậy, mà nàng không có chút động tâm, ngược lại muốn gả cho một tên ngu ngốc vô năng. Bởi vì hắn cho nên không biết bao nhiêu người cười nhạo sau lưng Tác Phỉ Á, chuyện này càng không thể nhẫn nhịn.

Hơn nữa, hắn không muốn lệ thuộc vào một nữ nhân che chở.

"Đang suy nghĩ gì đó?" Một thanh âm ôn nhu vang lên bên người.

Địch Áo quay đầu lại nhìn thoáng qua, thì ra là Y Toa Bối Nhĩ, rõ ràng là nàng ngủ không ngon giấc, sắc mặt tái nhợt, khóe môi nhếch lên nụ cười có vài phần giả dối.

"Không nghĩ gì hết." Địch Áo thở dài, hắn biết mình đã mang đến cho Y Toa Bối Nhĩ mộtphiền toái lớn, nếu hắn không xuất hiện có lẽ bây giờ Y Toa Bối Nhĩ và Khoa Lâm đang ở chung một chỗ thân mật rồi. Nhưng nghĩ đi thì nghĩ lại, nếu như hắn không đến Thánh Đế Tư thành, Y Toa Bối Nhĩ đã sớm rơi vào trong tay bộ lạc võ sĩ rồi, chẳng lẽ đây là vận mệnh?

"Hắc hắc, sáng sớm tốt." Mội bàn tay to bè vỗ mạnh vào bả vai Địch Áo: "Các ngươi đang nói chuyện gì?"

Không cần quay đầu Địch Áo cũng biết chủ nhân bàn tay này là ai, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chúng ta đang nói một chuyện rất trọng yếu."

"Chuyện gì?" Lôi Mông lập tức sinh lòng hiếu kỳ.

"Đó chính là chừng nào Lôi Mông nhà ngươi có thể cho chúng ta an tĩnh một lát đây?" Địch Áo nói.

Sắc mặt Lôi Mông xụ xuống một đống, còn Y Toa Bối Nhĩ thì che miệng cười khẽ, đúng lúc này Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư trước sau đi lên boong tàu. Địch Áo và Lôi Mông có thể giả bộ không biết gì hết, vẫn chào hỏi đối phương rất nhiệt tình, nhưng Y Toa Bối Nhĩ lại làm không được, nàng lập tức dời tầm mắt sang nơi khác, không khí lập tức trầm trọng.

May là bữa điểm tâm sắp tới, Tuyết Ny và Ngã Lệ cùng nhau đi lên boong tàu, An Kỳ Nhi ngây thơ rực rỡ tò mò với tất cả mọi thứ, nó từ nhỏ ở trong Đôi Tháp trấn căn bản không có cơ hội nhìn thấy biển rộng. Bây giờ hưng phấn la to chạy nhảy trên boong tàu, một lát chạy qua bên trái, một lát chạy sang bên phải, có An Kỳ Nhi làm loạn không khí bắt đầu đầm ấm hơn một chút.

Cuộc sống trên biển tương đối khô khan nhưng cũng tư vị khác hẳn bình thường, mặt biển xanh lam rộng lớn vô hạn, trải rộng ra tận cùng tầm mắt. Trên bầu trời thỉnh thoảng có mấy con chim biển bay qua, lưu lại một chuỗi thanh âm thanh thúy rồi vỗ cánh bay về phương xa, gió biển mát mẻ, thưởng thức hải sản tươi mới, tất cả mọi thứ làm cho người ta chìm đắm sung sướng khó mà kìm chế.

Ăn xong bữa sáng, Khoa Lâm và Cách Lý Phỉ Tư vội vã trở lại gian phòng của mình, Tuyết Ny bị Y Toa Bối Nhĩ lôi đi, ngoại trừ đoàn thủy thủ ra, trên boong thuyền chỉ còn lại mấy người Địch Áo.

"Cảm giác thế nào?" Ca Đốn bưng chén rượu đi tới bên cạnh Địch Áo, tựa vào mép thuyền cười hỏi: "Rất đẹp hả?"

"Quả thật rất đẹp." Địch Áo gật đầu: "Thế nhưng cái tên Phong Bạo Hải hình như không hợp với thực tế."

Mới vừa nghe thấy cái tên Phong Bạo Hải, Địch Áo cho rằng đây là một vùng hải vực rất khó thông hành, đi lại trên biển có hai chuyện đáng sợ nhất, một là mạch nước ngầm, hai là bão tố. Nhưng Phong Bạo Hải ở trước mặt Địch Áo hiện tại đang cực kỳ yên bình và tĩnh lặng, thỉnh thoảng lật lên bọt sóng rồi lại quay về yên lặng.

"Ha ha, ta biết ngươi sẽ nói như vậy." Ca Đốn cười nói: "Bây giờ là mùa xuân dĩ nhiên không có sóng to gió lớn, nếu như ngươi đến nơi đây vào mùa hạ, ta dám cam đoan không có một chiếc thuyền nào dám kéo ngươi ra biển, bất kể ngươi cho bao nhiêu tiền cũng không có tác dụng."

"Nguyên một mùa hạ đều như vậy? Quá khoa trương đi?" Địch Áo kinh ngạc hỏi lại, thật ra trong thế giới trước kia Địch Áo từng được chứng kiến biển gầm nhấc lên sóng gió động trời. Đó là cỗ lực lượng có thể phá hủy hết thảy mọi thứ, nhưng thứ này giống như thủy triều vậy, có lên tất có xuống, đây là quy luật tự nhiên. Không thể toàn bộ mùa hè đều là bão tố vần vũ được.

"Lúc nhỏ ta cũng không tin." Ca Đốn đổi sang một tư thế thoải mái, chậm rãi nói: "Nhưng kể từ khi ta chân chính nhìn thấy loại tình cảnh này mới phát hiện rằng, nếu so sánh với lực lượng đại dương thì nhân loại quá yếu đuối."

Phảng phất như chứng thực lời Ca Đốn nói, cả bầu trời bỗng nhiên tối om, mới vừa nãy vạn dặm không mây, trong nháy mắt trời đêm u ám, mặt biển vốn bình tĩnh trở nên ầm ì như sấm động.

Địch Áo ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại quay đầu nhìn về phía Ca Đốn nói: "Không phải ngươi mới vừa nói mùa xuân không có chuyện gì sao?"

Lúc này Ca Đốn cũng sợ run, nghe được Địch Áo nghi vấn không khỏi cười khổ nói: "Đôi khi Phong Bạo Hải có thể thay đổi tính tình."

Y Toa Bối Nhĩ vội vã đi lên mũi tàu, nhìn lên bầu trời âm u lập tức nhíu mày, nàng lớn lên ở cạnh Phong Bạo Hải tự nhiên rõ ràng khí trời như thế này mang ý nghĩa gì, nhưng vấn đề bây giờ đang là mùa xuân, trên căn bản không thể nào xuất hiện tình huống như thế.

Một lát sau thuyền trưởng cũng chạy tới, thấy tình cảnh trước mắt đầu tiên là ngẩn người, sau đó thay đổi sắc mặt vừa lớn tiếng quát mắng thủy thủ, vừa chỉ huy bọn họ xem xét buồm neo cẩn thận. Nhìn mọi người trên bong thuyền bận rộn, Địch Áo nhất thời khẩn trương, dù sao nơi này không phải là lục địa, đối mặt biển rộng cuồng bạo cho dù là Cực Hạn võ sĩ cũng không thể làm gì được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status