Thần điển

Chương 80: Báo thù


"Đại ca !" Tác Luân hô to một tiếng, giao thanh chủy thủ cho Ngải Phất Lí rồi xông tới trước. Còn Ngải Phất Lí nhìn chủy thủ trong tay đến xuất thần, không trách hắn ngốc, chỉ đổ cho thế giới này biến hóa quá nhanh, mấy giờ trước hắn và Tác Luân là kẻ thù không đội trời chung, bây giờ bỗng dưng trở thành đồng bọn, hắn không ngu rớt mới là lạ.

"Chậm đã." Gã đại hán ở đối diện quát lên: "Bây giờ trao đổi người."

Tác Luân sửng sốt quay đầu nhìn lại, bên trong buồng xe vẫn một mực im ắng, không có bất kỳ ám hiệu nào được phát ra.

Bởi vì vấn đề góc độ, gã đại hán cho rằng Tác Luân đang nhìn tới Ngải Phất Lí. Trong lòng không khỏi thầm giận, thì ra Ngải Phất Lí mới là chủ mưu? Cũng khó trách, không có Ngải Phất Lí phối hợp, Tác Luân căn bản không có biện pháp bắt được Hào Uy Nhĩ vốn có đông đảo hộ vệ.

"Ngải Phất Lí, còn không đổi người?" Gã đại hán kia quát to.

"Ta..." Ngải Phất Lí sửng sốt, chuyện này có cái rắm gì quan hệ tới hắn? Nếu hắn có thể quyết định thì đã sớm mang theo một nhà già trẻ lớn bé chạy ra khỏi thành rồi, trong cả hai phe, hắn chọc không nổi phe nào hết.

"Ngải Phất Lí, bỏ hắn ra đi." Tác Luân nói.

"Được." Ngải Phất Lí đứng thẳng lên, đẩy mạnh Hào Uy Nhĩ ra, tiếp theo đá một cước vào mông đít Hào Uy Nhĩ, miệng quát lớn: "Còn không mau cút đi." Dù sao hắn cũng không có đường lui, nếu Hào Uy Nhĩ không chết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, còn không bằng làm thêm một ít chuyện đổ dầu vào lửa khiến cho song phương sống mái với nhau.

Gã đại hán kia càng thêm giận dữ, lạnh lùng ngó chừng Ngải Phất Lí, còn bản thân Ngải Phất Lí không hề sợ hãi, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn lại đối phương, trong lòng âm thầm oán hận: "Nhìn con mẹ nhà ngươi, sau lưng lão tử có đại nhân vật nha, chờ một lát sẽ đến phiên các ngươi khóc."

"Thả người." Gã đại hán quát lên.

Mấy gã võ sĩ mang chiếu đi tới mấy chục bước, sau đó ném chiếu xuống mặt đất, còn Hào Uy Nhĩ lăn một vòng lập tức xông về phía nhóm cai ngục. Không phải hắn muốn tìm kiếm sự bảo vệ, mà là hi vọng những gã hộ vệ kia mau chóng rút miếng vải trong miệng hắn ra, hắn có chuyện khẩn cấp muốn nói.

Mấy gã võ sĩ lập tức che chở Hào Uy Nhĩ vào giữa, nhanh chóng lui về phía sau, hai gã võ sĩ trong đó bận rộn mở trói cho Hào Uy Nhĩ, còn có một võ sĩ móc miếng vải trong miệng Hào Uy Nhĩ ra.

"Bắt hắn, bắt lấy Bái Tác Tư." Hào Uy Nhĩ bỗng nhiên khàn giọng hô lên.

"Đại ca!" Tác Luân cũng đồng thời kêu lên, tiếp theo thân hình lay động mấy cái quỳ rạp xuống đất.

Miếng vải thô trên chiếu đã bị vén lên lộ ra một thân thể máu thịt nhầy nhụa, bên trong có phải là Bái Tác Tư hay không, đại khái ngoại trừ Tác Luân ra không còn ai có thể nhận ra được nữa. Khuôn mặt người nọ đã bị rạch mấy trăm đao, hơn nữa còn là dùng dao mỏng như lá liễu rạch lên, làn da mặt bị cắt rách thành từng lát. Hai vai trái phải đều có một lỗ máu, hẳn là vết thương do thiết câu (móc câu làm bằng sắt) cắm vào, nửa người dưới lại càng thê thảm, từng mảng lớn da thịt rời ra, thậm chí có bộ phận lòi ra xương cốt trắng hếu, ngay cả xương hai chân hắn cũng không hoàn chỉnh.

Gã đại hán nghe thấy thanh âm Hào Uy Nhĩ, đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhanh chóng rút trường kiếm ra dẫn nhóm võ sĩ xông tới.

Cùng lúc đó cánh cửa buồng xe bị đẩy ra, Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông trước sau chui ra ngoài. Mặc dù không có đeo huy chương võ sĩ, nhưng ba người bọn họ tản ra sát khí oai phong lẫm lẫm, gã đại hán kia ngẩn người, cánh tay vươn ra ngăn cản nhóm thủ hạ lại.

Lôi Mông đi tới trước chiếu cúi người cẩn thận quan sát chốc lát, sau đó chậm rãi đứng lên, sắc mặt hắn đã trở nên đỏ bừng tím tái.

"Đây... phải. chó cắn." Lôi Mông nhả ra từng từng chữ câu, tầm mắt hắn rơi vào đám võ sĩ: "Các ngươi… còn là người không?"

Ca Đốn hít sâu một hơi, cánh tay chém thẳng về phía trước, một đạo Liệt Diễm Trảm phá không bắn về phía đám võ sĩ: "Giết ~!"

Ca Đốn vừa mới hô lên chữ "giết" thì Địch Áo đã động, thân hình bắn nhanh ra như một tia chớp, khi Liệt Diễm Trảm đánh trúng mục tiêu thì Địch Áo đã xông vào giữa đám người. Chỗ nào kiếm quang đi qua là nơi đó vòi máu văng tung tóe, mục tiêu của Địch Áo rất rõ ràng, đó là Hào Uy Nhĩ. Bái Tác Tư biến thành bộ dáng này, Hào Uy Nhĩ chắc chắn là nguyên nhân tội lỗi.

Mặc dù Lôi Mông đứng gần nhất nhưng lại là người cuối cùng xông lên, tốc độ chính là nhược điểm của Địa hệ võ sĩ.

Tay phải Ca Đốn mở ra rồi chậm rãi khép lại, Lôi Mông và Địch Áo có thể cảm ứng được nguyên lực tràng của hắn đang điên cuồng chấn động, việc này chứng minh Ca Đốn đã thật sự nổi giận.

Gã đại hán trợn mắt há mồm kinh hãi, hắn không nghĩ tới phe đối diện thoáng cái xuất hiện ba gã Quang Mang võ sĩ, mắt thấy đám người Địch Áo đã tiến vào giữa đội hình. Hắn theo đó cho ra phản ứng kịp thời, vừa xoay người chạy trốn vừa quát ầm lên: "Rút lui, mau rút lui."

"Viêm Bạo."

Một luồng lửa bỗng nhiên rực sáng ở giữa đoàn người, Địch Áo đã tận mắt thấy rất nhiều lần Ca Đốn buông thả Viêm Bạo, nhưng lần này không giống với trước kia. Đầu tiên là đoàn hỏa diễm nhanh chóng khuếch trương rộng ra, biến thành một hỏa trụ to lớn chừng phương viên hai thước.

(Hỏa cầu là quả cầu lửa, đoàn hỏa diễm là luồng lửa kéo dài, hỏa trụ là hỏa diễm bốc cháy thẳng lên cao theo hình trụ, tinh hỏa là đốm lửa)

Thân hình Địch Áo di chuyển nhanh chóng thoát khỏi đám người, Lôi Mông đột nhiên ngừng bước, miệng lẩm bẩm: "Tiểu tử này lại…"

"Viêm Bạo, là Viêm Bạo."

"Nhanh lên một chút, mau tránh ra."

Thấy hỏa trụ to lớn lan tràn ra ngoài quá nhanh các gã võ sĩ phát ra tiếng hô thất kinh, đáng tiếc là bọn hắn mới vừa chen chúc thành một đống, đến lúc muốn chạy ra bên ngoài đã không còn kịp nữa.

Bàn tay Ca Đốn bỗng nhiên nắm chặc thành quyền, bên phía ngoài cũng xuất hiện cảnh tượng tương ứng, hỏa trụ to lớn trong đám người đồng thời bạo liệt, hỏa diễm bắn ra bốn phía cắn nuốt mọi thứ trong trong phạm vi mười thước. Những người đứng ở trong phạm vi nổ tung liền bị nổ thành từng mảnh, máu thịt bể tan tành bay tán loạn giữa không trung. Cho dù là người ở vị trí khá xa cũng bị liên lụy.

Lần này Ca Đốn buông thả Viêm Bạo có uy lực lớn hơn bình thường rất nhiều, dĩ nhiên, uy lực thay đổi thì nguyên lực cũng gia tăng theo đó. Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, giơ tay lên chém ra hai đạo Liệt Diễm Trảm, nhìn bộ dáng trong một khoảng thời gian ngắn, hắn không thể nào sử dụng Viêm Bạo được nữa.

Đám hộ vệ ở trong ngục giam lao ra và các võ sĩ ở bên ngoài đều bị Viêm Bạo đánh chết hơn phân nửa, số võ sĩ may mắn còn sống sót vội vã phân tán ra chạy trốn theo bốn phía, hy vọng thoát khỏi tầm mắt đám người Địch Áo. Phản ứng nhanh chóng, lộ tuyến thuần thục làm cho người ta không khỏi sinh ra một loại ảo giác, đám người này khẳng định không phải là lần đầu tiên làm như vậy.

Địch Áo đảo ánh mắt qua phát hiện Hào Uy Nhĩ được gã đại hán kia che chở thoát khỏi phạm vi sát thương của Viêm Bạo, cả hai đang liều mạng chạy như điên về phía nhà ngục.

Lúc này Ca Đốn cũng phát hiện thân ảnh Hào Uy Nhĩ, nhưng trì hoãn một hồi Hào Uy Nhĩ và gã đại hán đã chạy được rất xa. Lấy tốc độ Ca Đốn tuyệt đối không thể nào đuổi kịp bọn hắn, dưới tình thế cấp bách Ca Đốn hô lớn: "Địch Áo ~!"

"Bọn họ chạy không thoát." Lôi Mông cười dữ tợn, sải bước chạy về phía trước, huynh đệ hắn đã thật sự nổi giận, vì thế bất kể Hào Uy Nhĩ trốn chỗ nào hắn sẽ đuổi theo tới chỗ đó. Cho dù Hào Uy Nhĩ có thể thoát trở về, hắn cũng sẽ phá hủy Thủy Tinh thành không hề ngần ngại.

Gã đại hán không có thời gian quay đầu lại, chỉ một lòng kẹp lấy Hào Uy Nhĩ cắm đầu chạy như điên, trong lòng hắn rất rõ ràng chênh lệch giữa bản thân mình và Quang Mang võ sĩ. Hiện tại đã biết những người này bởi vì Bái Tác Tư bị hành hạ thành bộ dạng kia, nhất định sẽ là cục diện không chết không thôi. Ngay lúc này này chỉ xem ai chạy nhanh hơn thôi, chỉ cần chạy vào trong doanh trại sẽ có một chút hi vọng trốn tránh tìm đường sống. Gã đại hán âm thầm cảm thấy may mắn mình là một Phong hệ võ sĩ, nếu không dưới tình huống phải ôm một người, với thực lực Thiên Phú võ sĩ của hắn căn bản không thể nào chạy nhanh như vậy.

Cánh cửa trại giam cách gã đại hán càng ngày càng gần, rốt cuộc khi cách cánh cửa còn có năm sáu thước, gã đại hán cuối cùng thở ra một hơi, cánh tay đang kẹp lấy Hào Uy Nhĩ chống đỡ không nổi thể trọng Hào Uy Nhĩ. Toàn bộ quá trình chỉ dựa vào tinh thần cầu sinh chống đỡ, giúp cho hắn có khả năng chạy như điên ở trong thời gian thật ngắn tới được đây. Lúc cách mục tiêu gần trong gang tấc, tâm thần vừa nới lỏng, gã đại hán ngược lại mất đi khí lực, về phần Hào Uy Nhĩ bị ném xuống đất thì đành phải giả lơ đi vậy, hẳn là thành chủ đại nhân sẽ không so đo chuyện nhỏ như thế này.

Cửa nhà ngục mở ra, một đám hộ vệ bộ dạng kinh sợ đón bọn hắn vào trong rồi lập tức đóng cửa lại.

"Mau, đi mật đạo." Gã đại hán hét lên, hàng phòng ngự của ngục giam này chỉ có thể hù dọa một ít người bình thường. Hiện tại đối mặt ba Quang Mang võ sĩ, bọn hắn căn bản không có lực hoàn thủ, muốn ngăn cũng ngăn không nổi, chỉ có thể cố gắng bảo toàn bản thân.

Một nhóm người vây quanh Hào Uy Nhĩ cùng nhau phóng về hướng nam ngục giam, cùng lúc đó một thân ảnh nhảy lên cao vượt qua tường rào gần mười thước, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, chính là Địch Áo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status