Thần điêu đại hiệp

Chương 180


Cửa sắt trước sau của đại sảnh đều đóng im ỉm, chúng đệ tử cầm lưới gắn dao nhọn canh giữ bên ngoài, thấy Cầu Thiên Xích tới, vội hành lễ. Gã cầm đầu cúi mình bẩm báo:

- Địch nhân tuyệt vô thanh tức, tựa hồ thúc thủ đợi chết.

Cầu Thiên Xích nói:

- Hừ, ếch ngồi đáy giếng, thật không biết trời cao đất dày thế nào. Người tử tế không đến, đã đến chẳng phải người tử tế. Những nhân vật xông vào cốc hôm nay mà lại thúc thủ đợi chết hay sao?

Rồi quát:

- Mở cửa!

Hai đệ tử mở cánh cửa sắt, tám đệ tử khác chăng hai tấm lưới hộ vệ hai bên tả hữu Cầu Thiên Xích, tiến vào đại sảnh. Chỉ thấy Nhất Đăng đại sư, Hoàng Dung, Võ Tam Thông, Gia Luật Tề... đều ngồi ở một góc. Cầu Thiên Xích chờ thị nữ đặt ghế xuống, mới giơ tay nói:

- Trừ ba mẹ con Hoàng Dung, tất cả những người còn lại, ta có thể bỏ qua cho cái tội tự tiện xông vào sơn cốc, hãy cùng nhau rời khỏi nơi đây cho mau.

Hoàng Dung mỉm cười, nói:

- Cầu cốc chủ, đại nạn sắp giáng xuống đầu cốc chủ, cốc chủ đã chẳng tránh né, lại còn xuất khẩu đại ngôn, thật nực cười!

Cầu Thiên Xích chột dạ, nghĩ: "Sao nó biết đại nạn sắp giáng xuống đầu ta? Chẳng lẽ nó biết lão tặc kia trở về gây chuyện?". Chỉ lạnh lùng nói:

- Là phúc hay họa, đợi khi báo ứng mới biết. Lão phụ nhân tứ chi tàn phế, còn sợ gì đại nạn?

Hoàng Dung dĩ nhiên không biết Công Tôn Chỉ đã trở về Tuyệt Tình cốc, nhưng nhìn mặt mà đoán, thấy Cầu Thiên Xích sắc diện hơi có vẻ âu lo, khác hẳn thần thái đắc ý lúc rời đại sảnh, đoán rằng trong cốc đã có nội biến, bèn lên tiếng thăm dò, nghe Cầu Thiên Xích trả lời tuy mạnh miệng, nhưng dự đoán của mình quá nửa là đúng, nên nói:

- Cầu cốc chủ, lệnh huynh vốn tự sảy chân rơi xuống vực mà chết, hoàn toàn không phải do tiểu muội đả thương. Nhưng nếu cốc chủ cứ khăng khăng cố chấp, tiểu muội xin chịu cho cốc chủ bắn liền ba hạt táo mà không né tránh, có được hay chăng? Với điều kiện là sau đó, dù tiểu muội sống hay chết, cốc chủ cũng phải ban cho linh dược để giải độc cho Dương Quá. Tiểu muội dù có chết, rất nhiều bằng hữu quyết không ghi hận, mà vẫn giúp cốc chủ giải thoát đại họa, đánh lui nội địch. Vậy cốc chủ có chịu làm vậy hay chăng?

Hoàng Dung nói thế, quả dành cho đối phương mọi lợi thế, thấy Cầu Thiên Xích ngoài tuyệt kỹ bắn hạt táo, không còn khả năng đả thương nào khác, lại lớn tiếng nhắc hai chữ "nội địch", càng đánh trúng chỗ yếu của cốc chủ. Cầu Thiên Xích nghĩ: "Có thật vậy không?" nói:

- Ngươi là bang chủ Cái Bang, nói phải giữ lời. Ta sẽ bắn ba hạt táo, có đúng là ngươi sẽ không né tránh, cũng không được dùng binh khí đỡ gạt chứ?

Hoàng Dung chưa kịp trả lời, Quách Phù đã nói:

- Mẫu thân ta chỉ nói là không né tránh, chứ không hề bảo rằng không dùng binh khí đỡ gạt.

Hoàng Dung mỉm cười, nói:

- Cầu cốc chủ muốn trút giận, tiểu muội cũng không dùng binh khí đỡ gạt.

Quách Phù kêu lên:

- Mẹ, như vậy sao được?

Ban nãy trường kiếm của nàng đã bị hạt táo đánh gãy, nàng biết lực đạo của ám khí mạnh vô tỷ, nếu quả thật không tránh né, không dùng binh khí đỡ gạt, thì thể xác chịu đựng sao nổi?

Hoàng Dung thì nghĩ: "Dương Quá đối với cả bốn người nhà họ Quách đều có đại ân, hiện giờ chất độc trong người nan giải, gì thì gì cũng phải đòi Cầu Thiên Xích giao thuốc giải độc cho bằng được. Hạt táo là thứ ám khí lợi hại nhất thiên hạ của mụ ta, để mụ ta bắn liền ba hạt táo quả mười phần nguy hiểm, mất mạng như bỡn. Nhưng không làm thế, chẳng đời nào mụ ta chịu cho giải dược".

Hoàng Dung nói thế là đã tự đặt mình vào địa vị Cầu Thiên Xích, nghĩ hộ cho mụ một cách hết sức chu đáo, vừa để cho mụ có dịp trút hết oán hận bao năm, vừa giúp mụ trong lúc nguy cấp có thể chống địch giải nạn, mà cả hai việc đó đều được thực hiện bằng sở trường duy nhất của mụ, bảo chính mụ nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được cách hay như thế.

Cầu Thiên Xích cảm thấy việc này quá lợi cho mụ, không tránh khỏi bất cận nhân tình, bèn nói:

- Ngươi là tử địch của ta, lại cam tâm chịu để ta bắn ba hạt táo, rốt cuộc là ngươi có ngụy kế gì?

Hoàng Dung bước lên, nói nhỏ:

- Chỗ này nhiều tai mắt, chỉ e có không ít kẻ thiếu thiện ý với cốc chủ, tiểu muội cần ghé tai nói với cốc chủ vài lời.

Cầu Thiên Xích đưa mắt quét qua đám đệ tử một lượt, nghĩ bụng: "Bọn này đa phần là tay chân thân tín của lão tặc, đúng là không thể không đề phòng", bèn gật gật đầu.

Hoàng Dung bước lại gần, nói rất nhỏ:

- Kẻ đối địch với cốc chủ sắp ra tay đó. Chúng ta hãy mau mau hoàn tất việc nhỏ này đi. Tiểu muội dù sống hay chết, mọi người cũng sẽ kề vai chống địch. Hơn nữa Dương Quá có ơn đối với tiểu muội, tiểu muội dù mất mạng cũng phải xin bằng được Tuyệt Tình đơn cho y. Sống làm người mà chịu ơn không báo đáp, thì có khác gì loài cầm thú?

Nói rồi thoái lui ba bước, chăm chú nhìn Cầu Thiên Xích.

Cầu Thiên Xích nghe câu "chịu ơn không báo đáp, thì có khác gì loài cầm thú?" cũng chột dạ, nghĩ: "Nếu ta không được Dương Quá cứu giúp, thì lúc này chắc vẫn ngồi thui thủi khổ sở một mình dưới hầm đá". Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, ác niệm lại trỗi dậy, mụ lạnh lùng nói:

- Ngươi có khéo mồm khéo miệng, lão phụ nhân cũng không thay đổi chủ ý ban đầu, nào lùi lại đi mà tiếp nhận ba hạt táo của ta!

Hoàng Dung phất tay áo, nói:

- Tiểu muội đành liều chết vậy.

Đoạn nhảy lùi ra đứng giữa sảnh, cách Cầu Thiên Xích chừng ba trượng, nói:

- Mời cốc chủ bắn đi!

Bọn Võ Tam Thông tuy biết Hoàng Dung túc trí đa mưu, nhưng tuyệt kỹ phun hạt táo của Cầu Thiên Xích lợi hại thế nào, ai cũng đã chứng kiến. Lúc này nhìn Hoàng Dung tay không đứng đó, ai cũng lo âu. Quách Phù càng lo sợ, bước tới kéo tay áo Hoàng Dung, nói nhỏ:

- Mẹ, hai mẹ con mình ra một chỗ vắng, con cởi tấm áo lông nhím cho mẹ mặc, thì khỏi sợ mụ già kia.

Hoàng Dung mỉm cười, nói:

- Lấy tấm áo lông nhím mềm chống sao nổi hạt táo cứng? Hài nhi cứ chờ coi thủ pháp của ta.

Chỉ nghe Cầu Thiên Xích nói:

- Các người hãy...

Chữ "tránh ra" chưa nói, thì hạt táo thứ nhất đã bắn thẳng tới bụng dưới của Hoàng Dung. Hạt táo tuy nhỏ, nhưng cứng như viên bi sắt, bay rít lên trong không khí cực kỳ hung hãn, Hoàng Dung kêu "Ối!" và gập người lại.

Quách Phù và bọn Võ Tam Thông cùng cả kinh, định chạy lại giúp, thì hạt táo thứ hai đã xé gió bắn tới nhắm giữa ngực Hoàng Dung. Hoàng Dung lại kêu ối một tiếng, lảo đảo lùi lại vài bước, tựa hồ sắp ngã.

Cầu Thiên Xích thấy Hoàng Dung quả nhiên giữ lời không tránh không gạt, hai hạt táo đã đánh trúng chỗ hiểm trên người Hoàng Dung, với lực đạo dù gặp nham thạch cũng xuyên qua, đừng nói là da thịt. Vậy mà Hoàng Dung bị trúng hai hạt táo, tuy hình như trọng thương, song vẫn không gục ngã, có vẻ cố chịu một hạt táo nữa, thì Cầu Thiên Xích thầm kinh hãi, nghĩ: "Thoạt nhìn thân hình mảnh mai kiều diễm, không ai tin là nàng ta có thể làm bang chủ Cái Bang. Xem ra nàng ta đúng là một nhân vật kiệt xuất!". Nhưng lại nghĩ Hoàng Dung đã trúng hai hạt táo, tính mạng khó toàn, mụ đã trả được mối thâm cừu, nên vui mừng, "phụt" một cái, hạt táo thứ ba lại bắn đi từ miệng, lần này nhắm yết hầu Hoàng Dung. Hạt táo này mà xuyên qua yết hầu, thì kẻ thù giết huynh trưởng sẽ lập tức táng mạng tại chỗ.

Khi Hoàng Dung nói cam chịu ba hạt táo, vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay, chỉ biết phải như thế mới lấy được giải dược, dẫu bỏ mạng, cũng phải báo đáp đại ân của Dương Quá. Đến lúc lại gần nói nhỏ với Cầu Thiên Xích, có chút thời gian, Hoàng Dung mới chợt nghĩ ra cách đối phó, nhặt nửa thanh kiếm gãy ban nãy của Quách Phù, giấu vào trong ống tay áo, đợi lúc hạt táo bắn tới, thì gập cánh tay lại cho đoạn kiếm gãy đỡ đòn, miệng kêu ối thật to để át tiếng hạt táo đập vào kiếm. Xảo chiêu đó, quả nhiên Cầu Thiên Xích không phát giác được.

Hoàng Dung cố ý giả trang bị trọng thương, vừa có thể giảm sự giận dữ của đối phương, vừa bảo toàn thân phận cốc chủ cho mụ ta. Nhưng hạt táo thứ ba bắn tới yết hầu, nếu giơ tay áo lên để đoạn kiếm gãy giấu bên trong đỡ đòn, tất sẽ bị Cầu Thiên Xích phát hiện, là Hoàng Dung vi phạm lời cam kết không tránh không đỡ. Lúc này đành phải mạo hiểm, người hơi rùn xuống, hít một hơi đầy bụng, chờ hạt táo bay đến gần miệng liền tròn môi thổi phù raluồng khí. Hoàng Dung biết lực bay của hạt táo cực mạnh, mình dùng luồng chân khí đối chọi, địch xa ta gần, lợi thế thuộc về mình, hạt táo nếu không rơi xuống đất, thì cũng giảm hẳn kình lực. Nào ngờ Cầu Thiên Xích độc cư sơn động, tứ chi đã tàn phế, suốt ngày chỉ khổ luyện mỗi môn công phu bắn hạt táo mà thôi. Công lực của Hoàng Dung đã không thâm hậu bằng mụ ta, lại phải lo bang vụ, giúp việc thủ thành Tương Dương, sinh con, săn sóc chồng, làm sao có thể chuyên tâm tu luyện? Vì thế luồng khí thổi ra chỉ làm cho hạt táo bay chậm lại một chút, chứ kình lực vẫn còn mạnh vô cùng.

Hoàng Dung thầm kinh hãi, hạt táo đã bay đến môi, thời khắc chỉ mành treo chuông này chỉ còn cách duy nhất là há miệng cắn gấp lấy hạt táo, hai hàm răng bị chấn đau tê nhức, chân đứng không vững, phải lùi hai bước. Hai lần trước Hoàng Dung lảo đảo lùi lại là giả trang, lần này thì là bị lực xung kích của hạt táo đẩy đi thật, cũng may Hoàng Dung ứng biến thần tốc, lùi bước giảm thế, nếu không chắc hẳn bốn chiếc răng cửa đã gãy tức thời, may sao chỉ bị chảy máu chân răng mà thôi.

Mọi người kêu lên kinh ngạc, xúm lại. Hoàng Dung ngẩng đầu, thổi hạt táo cắm lên xà nhà, cau mày, nói:

- Cầu cốc chủ, tiểu muội đã tiếp nhận ba hạt táo, sắp chết rồi, mong cốc chủ giữ lời cho đơn dược.

Cầu Thiên Xích thấy Hoàng Dung lại có thể dùng răng cắn lấy hạt táo thứ ba, thì không khỏi kinh hãi, hai hạt táo trước rõ ràng cũng đã xuyên vào người, tại sao vẫn không ngã quỵ? Mụ ngoảnh nhìn Công Tôn Lục Ngạc một cái, nghĩ: "Con gái ta trúng độc hoa Tình, đừng nói Dương Quá không chịu làm con rể ta, dù hắn có chịu, nửa viên Tuyệt Tình đơn há có thể đem cho hắn?". Nhưng chính mụ đã đáp ứng cho đơn dược, mọi người ở đây đều nghe thấy, mụ không thể trở mặt ngay lập tức. Mụ đảo mắt một cái, đã nghĩ ra một cách, nói:

- Quách phu nhân, hai ta tuy là nữ lưu, nhưng hành sự khảng khái, thủ tín còn hơn cả đám mày râu. Phu nhân dám chịu ba hạt táo của ta, khí phách như thế, quả là hiếm có, ta vô cùng thán phục, giải dược sẽ giao cho phu nhân. Nếu ta có gặp chuyện gì, mong được các vị viện thủ.

Quách Phù ngỡ mẫu thân bị trúng hạt táo thật, liền nói:

- Mẫu thân của bổn cô nương mà bị trọng thương, mọi người ở đây sẽ liều chết với mụ.

Rồi quay sang Hoàng Dung, nói:

- Mẹ, hạt táo của lão thái bà trúng vào chỗ nào trên người mẹ?

Hoàng Dung không trả lời câu hỏi của con, nói với Cầu Thiên Xích:

- Tiểu nữ nói xằng, mong cốc chủ đừng chấp. Tiểu muội bình sinh nói một là một, tất nhiên sẽ giúp cốc chủ chống địch, xin cốc chủ ban cho đơn dược.

Bọn Võ Tam Thông nghe Hoàng Dung nói, trung khí sung mãn, thanh âm vang vọng, không có gì là của một người bị thương, thì cảm thấy nhẹ người.

Điều đó Cầu Thiên Xích cũng nhận biết, lấy làm lạ, nghĩ bụng: "Hoàng Dung võ công như thế, ta có trở mặt cũng không dễ, phải dùng cách gian trá vậy". Bèn gật đầu, nói:

- Xin đa tạ phu nhân trước.

Rồi quay sang Công Tôn Lục Ngạc, nói:

- Ngạc nhi, lại đây ta bảo.

Hoàng Dung trong đời đã đối phó với không biết bao nhiêu kẻ gian xảo thất tín, Cầu Thiên Xích nhãn quang cứ láo liên bất định thế kia, làm sao qua khỏi cặp mắt Hoàng Dung. Hoàng Dung biết Cầu Thiên Xích quyết không chịu dễ dàng giao giải dược, nhưng mụ ta gian trá kiểu nào, thì nhất thời chưa đoán ra được.

Chỉ nghe Cầu Thiên Xích nói:

- Hãy nậy viên gạch xanh thứ năm kể từ chỗ ta ngồi đến đó cho ta!

Công Tôn Lục Ngạc kinh ngạc: "Chẳng lẽ mẫu thân giấu Tuyệt Tình đơn ở dưới nền?". Hoàng Dung nghe vậy, thầm thán phục Cầu Thiên Xích khôn ngoan: "Tuyệt Tình đơn quý hiếm, không biết có bao nhiêu kẻ mưu đoạt. Mụ ta giấu ngay trước mắt mọi người, thật không ai đoán ra nổi. Mụ ta hoàn toàn không liệu trước tình thế này, cho nên Tuyệt Tình đơn giấu ở kia hẳn là thuốc thật". Nếu Cầu Thiên Xích sai người tới đan phòng hoặc vào nội thất lấy thuốc, Hoàng Dung cũng khó biết Tuyệt Tình đơn là thật hay giả, còn bây giờ thấy mụ sai con gái nậy viên gạch xanh, thì chắc đấy là thuốc thật.

Công Tôn Lục Ngạc bước đến chỗ viên gạch xanh thứ năm, dùng mũi dao lách xuống kẽ mạch, nậy lên, nhấc viên gạch ra, thấy bên dưới chỉ có đất bụi, không có gì khác. Cầu Thiên Xích nói:

- Chỗ giấu thuốc ở bên dưới viên gạch, hoàn toàn bí mật, không thể cho người ngoài hay biết. Ngạc nhi, hãy ghé tai lại đây.

Hoàng Dung biết Cầu Thiên Xích xảo quyệt, bèn kêu to một tiếng "Úi chao!" oằn người lại, giả bộ thương thế phát tác, để Cầu Thiên Xích không còn đề phòng, mà mình thì ngưng thần lắng nghe mụ ta nói gì với con gái. Ai ngờ Cầu Thiên Xích cũng vẫn cẩn thận, ghé tai Công Tôn Lục Ngạc nói rất khẽ. Hoàng Dung tuy căng tai, cũng chỉ nghe thấy tám tiếng "Tuyệt Tình đơn ở dưới viên gạch xanh", mà tám chữ ấy thì ai cũng biết cả rồi, có nghe thấy cũng vô dụng. Tiếp đó chỉ thấy miệng Cầu Thiên Xích mấp máy, nhìn sang Công Tôn Lục Ngạc, thì thấy nàng hơi cau mày, ậm ừ đáp ứng.

Hoàng Dung biết sắp đến thời khắc hệ trọng, đang bối rối chưa biết phải làm sao, bỗng nghe Nhất Đăng đại sư gọi:

- Dung nhi lại đây, để ta xem thương thế của con thế nào?

Hoàng Dung ngoảnh lại, thấy Nhất Đăng đại sư ngồi trong góc, mặt đầy vẻ quan thiết, nghĩ: "Chắc đại sư bắt mạch, sẽ biết ngay mình không bị thương".

Bèn tới bên, giơ bàn tay ra. Nhất Đăng đại sư dùng ba ngón tay đặt lên mạch cổ tay Hoàng Dung, nói:

- A Di Đà Phật... A Di Đà Phật... Lão bà bà bảo... A Di Đà Phật... dưới viên gạch có hai cái bình... A Di Đà Phật... A Di Đà Phật... cái bình mé đông đựng thuốc thật... A Di Đà Phật... cái bình mé tây đựng thuốc giả... A Di Đà Phật... thuốc giả đưa cho ngươi... A Di Đà Phật...

Nhất Đăng đại sư khi niệm Phật hiệu thì cao giọng, nhưng đến câu "dưới viên gạch có hai cái bình", thì nói rất nhỏ. Hoàng Dung nghe câu "Lão bà bà bảo", thì hiểu ngay, Nhất Đăng đại sư tu luyện mấy chục năm, tai thính mắt tinh, hơn hẳn người thường. Phật gia vốn có câu "Thiên nhãn thông", "Thiên nhĩ thông". Kinh Phật có nói, bậc đại thần thông khi ngồi thiền định "có thể nghe thấy ngữ ngôn của sáu đạo chúng sinh cùng các loại âm thanh một cách dễ dàng". Nói tưởng khó tin, nhưng một người nội công thâm hậu, tâm tư trong sáng, có thể nghe thấy nhưng cái mà thường nhân không nghe thấy, cũng không có gì lạ. Cầu Thiên Xích nói nhỏ bên tai con gái, Nhất Đăng đại sư nhắm mắt tĩnh tọa ở cách xa mấy trượng, nghe rõ từng lời từng chữ. Nhất Đăng đại sư biết thuốc thật thuốc giả liên quan đến tính mạng của Dương Quá, Phật gia có đức hiếu sinh, há có thể thấy chết không cứu, bèn nói cho Hoàng Dung biết.

Hoàng Dung đợi Nhất Đăng đại sư niệm xong mỗi câu Phật hiệu, lại hỏi:

- Thương thế của con sẽ đỡ chăng? Hạt táo cứng có sao không ạ?

Hai câu ấy vừa vặn át hai câu của Nhất Đăng đại sư "cái bình mé đông đựng thuốc thật, cái bình mé tây đựng thuốc giả". Cầu Thiên Xích mấy lần nhìn về phía hai người, thấy Hoàng Dung sắc diện có vẻ lo âu, chỉ hỏi về thương thế, Nhất Đăng đại sư thì luôn miệng A Di Đà Phật, đâu nghĩ rằng gian kế của mụ đã bị đối phương phát hiện.

Công Tôn Lục Ngạc nghe mẫu thân nói xong, gật đầu đáp ứng, tới chỗ viên gạch nọ, cúi xuống moi đất lên, quả thấy có hai cái bình nhỏ nằm kề nhau, nàng xốn xang trong lòng, nghĩ thầm: "Dương lang ôi Dương lang, hôm nay muội xả thân lấy giải dược cho chàng đây. Tấm lòng của muội, chắc gì chàng biết được?". Bèn lấy cái bình ở mé đông lên, nói:

- Mẹ, Tuyệt Tình đơn đây rồi!

Chỉ riêng nàng mới biết cái bình này ở mé đông, còn Cầu Thiên Xích và Hoàng Dung thì đều nghĩ nàng lôi cái bình ở mé tây ra.

Hai cái bình hình dạng hệt như nhau, nửa viên Tuyệt Tình đơn ở bên trong mỗi cái cũng không có gì phân biệt, Cầu Thiên Xích chưa hề nếm thử vị dược, cũng khó biết thật giả. Mụ thấy Công Tôn Lục Ngạc lấy một cái bình ra, thì nghĩ: "Ban đầu ta còn lo con a đầu này lấy trộm giải dược cho tình lang của nó, bây giờ chính nó trúng độc hoa Tình rồi, tất nhiên nó sẽ lo cứu mạng nó trước". Mụ bản tính gian ác hẹp hòi, mau quên ân nghĩa, quyết không tin trên thế gian lại có ai tự nguyện chết đi để cứu người khác, nên mụ nói:

- Chúng ta phải giữ chữ tín, ngươi hãy giao đơn dược cho Quách phu nhân.

Công Tôn Lục Ngạc đáp:

- Vâng!

Rồi hai tay nâng cái bình đi về phía Hoàng Dung.

Hoàng Dung hành lễ với Cầu Thiên Xích đã, nói:

- Đa tạ hậu ý.

Bụng thì nghĩ: "Đã biết thuốc thật chỗ nào, lo gì không lấy trộm được?".

Đang định giơ tay nhận cái bình, đột nhiên trên mái nhà roạt một tiếng, bụi đất mù mịt, lập tức xuất hiện một lỗ hổng lớn, từ trên đó một người nhảy xuống chộp luôn cái bình trên tay Công Tôn Lục Ngạc. Công Tôn Lục Ngạc cả kinh thất sắc, thốt lên:

- Gia gia!

Hoàng Dung thấy Công Tôn Lục Ngạc sắc diện đại biến, cực kỳ hoảng hốt, thì bất giác sững sờ: "Cái bình mà Công Tôn Chỉ cướp đi rõ ràng đựng thuốc giả, cớ sao nàng ta lại hoảng hồn như thế?".

Đúng lúc ấy cửa lớn của đại sảnh nghe rầm một tiếng lớn, khiến các cây nến hồng trong đại sảnh chao đảo muốn tắt, ánh sáng chập chờn lúc tỏ lúc mờ, hai cánh cửa lớn bị gãy then mở toang ra hai bên, một nam ba nữ bước vào. Nam chính là Dương Quá, nữ là Tiểu Long Nữ, Trình Anh và Lục Vô Song.

Công Tôn Lục Ngạc thấy Dương Quá tới thì kêu lên thất thanh:

- Dương đại ca...

Nàng tiến về phía chàng, mới được hai bước, bỗng cảm thấy không ổn, lời muốn nói bỗng nín bặt, bước chân cũng sững lại. Hoàng Dung vẫn chăm chú theo dõi sắc diện của Công Tôn Lục Ngạc, thấy mục quang của nàng ta để lộ thâm tình vô hạn, lo âu vô hạn, thì chợt hiểu, nghĩ thầm: "Hoàng Dung ơi Hoàng Dung, mi làm mẹ mà vẫn chưa hiểu tâm sự con gái nhà người ta hay sao? Mẫu thân của nàng bảo nàng ta đưa thuốc giả cho mi, nhưng nàng ta si luyến Dương Quá, nên đã đưa thuốc thật, cái bình mà Công Tôn Chỉ cướp đi chính là đựng linh đơn, bảo làm sao nàng ta không lo cuống lên kia chứ?".
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status