Thần hy khúc

Chương 36

Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 36 ✻

Chén canh giải rượu vẫn nằm im trên bàn kể từ khi Vưu Chiếu Hy rời khỏi phòng.

Nhìn những đoạn văn bản nối tiếp nhau trên màn hình laptop, Vưu Thần có chút chán nản, không muốn tiếp tục làm việc.

Dời mắt khỏi màn hình, y liếc qua phía chén canh giải rượu, nhìn đến một lúc lâu vẫn là không dùng qua một ngụm. Vì căn bản y cũng không phải là loại người say đến ý thức mơ hồ.

Cũng nhờ một phần khi nãy chợp mắt một chút mà hơi men trong người cũng dần biến mất.

Vưu Thần lúc này đứng dậy rời khỏi ghế đệm êm ái, bước thẳng đến trước tấm gương lớn bằng thân người y. Đưa mắt quan sát kẻ đối diện mình ở trong gương, hàng chân mày khẽ nhíu lại một chút.

Ngón tay hờ hững chạm qua vết bầm tím ở nơi xương quai, Vưu Thần chăm chú nhìn dấu vết hoan hỉ mà Nhung Vũ đã để lại, trong lòng một khắc lạnh như băng.

Bên tai bỗng truyền đến giọng nói đầy vẻ trách móc của Vưu Chiếu Hy khiến khóe môi của y bất giác cong lên một chút.

Đôi khi có những thứ nhìn thấy bằng mắt chỉ là một phần của sự thật. Phần còn lại, tất nhiên vẫn chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất.

Cũng tương tự như vết bầm tím trên xương quai của Vưu Thần. Tính tình của y dường như ai cũng hiểu rõ. Nếu như đã không thích, chắc chắn một sợi tóc y cũng không chạm vào.

Cuộc gặp gỡ người cũ ngày hôm nay xem như là một sự sắp xếp của Vưu Quán Thanh.

Giống như lời dì Ngân đã nói, Vưu Thần cùng Nhung Vũ là một đôi thanh mai trúc mã khi còn nhỏ.

Lúc Vưu Thần vừa tròn sáu tuổi thì Nhung gia cũng vừa vặn chuyển đến đây để lập nghiệp. Khi đó bên người nhà họ Nhung có một đứa con gái duy nhất, gọi là Nhung Vũ, bằng tuổi với Vưu Thần.

Hai bên gia đình không nhanh cũng không chậm mà trở nên gắn bó thân thiết.

Vưu Thần cùng Nhung Vũ cũng từ đó mà kết bạn với nhau. Chỉ có điều, tính tình của y từ nhỏ đã ít nói lãnh đạm, còn Nhung Vũ thì rất gần gũi và hoạt bát. Chính Nhung Vũ là người khiến cho Vưu Thần cảm thấy cuộc sống có chút yêu đời lạc quan.

Nhưng một khoảng thời gian sau đó, Nhung gia đột ngột chuyển đi. Nhung Vũ vì theo gia đình cho nên cũng phải đành tạm biệt người bạn thanh mai trúc mã của mình.

Đối với việc chia tay cô bạn thân của mình, Vưu Thần không quá đau lòng. Chỉ có một chút hụt hẫng ở trong lòng, nhưng rất nhanh y đã thích ứng được với việc đó.

Còn Nhung Vũ lại sớm nảy sinh một loại tình cảm đặc biệt với người kia, nhưng cô không dám nói ra vì cô luôn cảm giác người kia vẫn chưa thật sự yêu mến cô như thế.

Thời gian thấm thoát trôi đi, hiện tại cả hai đều đã là người trưởng thành. Vì vậy Nhung Vũ quyết định quay về đây tìm gặp Vưu Thần, nói rõ tình cảm của mình cho y nghe.

Đáng tiếc, trong khoảng thời gian cả hai xa nhau, tâm trí cùng trái tim của Vưu Thần đã sớm bị một người khác cất giữ.

Cuộc hẹn này do Vưu Quán Thanh sắp xếp để cho Vưu Thần có cơ hội cùng Nhung Vũ gặp gỡ rồi tính đến chuyện kết hôn. Nhưng ông không hề biết rằng mình vừa làm một việc rất vô ích, lại còn khiến cho Nhung Vũ kia một trận đau lòng khó dứt.

Ngay khi nhìn thấy Nhung Vũ ở nơi hẹn, Vưu Thần đã dự cảm được những chuyện không mấy tốt đẹp.

Và sau đó, y bị cô chuốc rượu, một loại rượu rất mạnh, có thể khiến cho ý thức của người khác trở nên mù mịt mơ hồ.

Nhưng cô lại một lần nữa sai lầm khi dùng loại rượu đó chuốc say Vưu Thần.

Đúng thật y có say, nhưng những gì diễn ra trong lúc y bị hơi men trong người điều khiển, y đều biết không sót một chút gì.

Vết bầm tím này, rõ ràng vẫn là do Nhung Vũ một mình chủ động.

Tuy rằng sau đó Vưu Thần có ngăn chặn kịp thời những chuyện không tốt sẽ phát sinh, nhưng Nhung Vũ vẫn quá cứng đầu, muốn tiếp cận y cho bằng được. Vì vậy mà y mới nhất thời tức giận, suýt nữa thì đã gieo một đòn dứt khoát xuống người Nhung Vũ.

Vưu Thần một lần nữa liếc nhìn bản thân ở trong gương, nhận ra đôi mắt của mình ngày càng sắc lạnh cùng với đường nét khuôn mặt cứng nhắc không thay đổi.

Một hồi chuông khẽ vang lên, kéo tâm trí của Vưu Thần trở về thư phòng.

Vưu Thần quay người lại nhìn màn hình điện thoại chớp một lúc rồi tắt xuống. Bình tĩnh bước qua đó, y cầm điện thoại lên nhìn qua, phát hiện có một tin nhắn mới đến.

Từ một dãy số không lưu: Liệu có thể cho em thêm một cơ hội hay không?

Vưu Thần đọc lướt qua một lần, định sẽ không trả lời tin nhắn của cô. Đồng thời lúc đó ánh mắt bỗng đảo qua phía chiếc bàn dài ở góc phải phòng, y vô tình phát hiện có một tờ giấy bị cuộn lại nằm trên đó.

Bỗng nảy sinh tò mò, Vưu Thần buông điện thoại xuống bước qua bên đó, cẩn thận cầm tờ giấy kia lên. Vuốt thẳng ra, y thoáng kinh ngạc khi nhìn thấy một khuôn mặt được phác bằng bút chì.

Mà khuôn mặt này...sao lại quen như vậy?

Chân mày nhất thời nhíu chặt, Vưu Thần không khỏi liếc nhìn bản thân ở trong gương thêm một lần nữa. Khóe môi lập tức giương cao lên, vẽ ra một nụ cười rất hài lòng.

Cuộn bức vẽ lại, cẩn thận cất vào ngăn tủ bí mật của mình. Sau đó, Vưu Thần đi đến cầm điện thoại lên, trầm mặc một lúc lâu vẫn là không nhắn thêm gì.

Nhung Vũ ở bên kia lặng lẽ chờ đợi dòng tin hồi đáp. Kì thực, cô cũng không dám đem lòng hy vọng người kia sẽ đồng ý. Chỉ cần người kia trả lời tin nhắn là cô đã vui lắm rồi.

Tiếc rằng, tin nhắn kia sớm bị chìm vào quên lãng.

Nhung Vũ cả đêm ngồi chờ đợi, rốt cuộc không thể chịu được đau lòng mà ngủ thiếp đi. Bàn tay đến cuối vẫn giữ chặt lấy chiếc điện thoại.

#

Trên bậc thềm bám đầy rêu xanh loang lỗ những vũng nước sẫm màu. Làn khí lạnh của rừng núi như bao vây lấy một cõi.

Lạnh thấu xương.

Vưu Chiếu Hy mơ màng nhìn thấy mình đang bước trên mặt thềm đầy rêu xanh. Bàn chân vì không mang giày mà giẫm lên vũng nước lạnh.

Cơ thể khẽ rùng mình. Hai cánh tay bao bọc lấy thân thể, cố gắng vuốt ve một chút để tạo hơi ấm.

Cậu mơ hồ đi về phía trước, càng đi lại càng không thể tìm thấy được một hình dáng con người nào ở quanh đây.

Rừng núi bao vây bốn phía, sương mù dày đặc mây mờ.

Đảo mắt nhìn quanh một hồi, bên tai cậu khẽ truyền đến một giọng nói thều thào, nghe qua có điểm yếu ớt mỏng manh.

Dừng bước, cậu quay đầu nhìn lại, giật khẽ mình khi không còn nhìn thấy lối đi ban đầu nữa. Thay vào đó là một vách tường màu đen, đen như mực, hoàn toàn không tìm được một lối ra.

Bên tai lại truyền đến giọng nói yếu ớt mỏng manh kia.

"Tiểu Hy..."

Cậu nghe thấy tên của mình vọng ra bốn phía của rừng núi, lại không cách nào xác định được nó xuất phát từ nơi đâu.

Ngó nghiêng một hồi thật lâu, cậu chớp mắt nhìn xuống bên dưới đôi chân trần của mình, chợt phát hiện dưới làn nước lạnh kia là một đôi mắt.

Một đôi mắt màu xanh biếc, đột nhiên mở lớn nhìn cậu.

Nhìn kĩ một chút, cậu tựa hồ nhìn thấy được một cánh tay trắng nhợt nhạt trồi lên mặt nước, có ý muốn nắm lấy tay cậu.

Ý thức mơ hồ khiến cho cánh tay của cậu bỗng duỗi về phía người đó, lại mơ màng muốn nắm tay người đó kéo dậy.

Ngay lập tức, cánh tay của cậu bị một lực rất nhanh kéo xuống, toàn bộ cơ thể đều bị làn nước lạnh nhấn chìm.

"Không...không..."

Vưu Chiếu Hy từ trên giường choàng tỉnh. Khắp người đều là mồ hôi. Từ trán trượt xuống cổ, cả một lớp áo phía sau lưng đã bị ướt đẫm.

Hai bàn tay cơ hồ mất đi cảm giác một lúc lâu, cuối cùng cũng có thể co vào duỗi ra.

Vưu Chiếu Hy nhìn chăm chú lên trần nhà, sâu trong đôi mắt của cậu vẫn còn phảng phất một nỗi sợ vô hình. Trái tim trong lồng ngực đập đến dồn dập.

Nằm yên thêm một lúc nữa, Vưu Chiếu Hy mới có thể thả lõng được tinh thần của mình. Mơ màng giơ cao bàn tay ra trước mặt, cậu nhìn ngắm nó, rồi lại nhớ về giấc mơ khi nãy.

Là ai đã gọi tên mình?

Vì sao lại gọi một cách thân thương như vậy?

Lẽ nào...vẫn là người hôm nọ?

Nhưng đó là ai mới được?

Ánh mắt chăm chú nhìn vào điểm chính giữa của lòng bàn tay, Vưu Chiếu Hy không ngừng đặt ra những câu hỏi cho những giấc mơ của bản thân.

Nhưng vẫn là không có một lời giải thích nào rõ ràng và thấu đáo.

Cậu ngồi dậy, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện trời vẫn tối đen như mực.

Vẫn chưa sáng sao?

Vưu Chiếu Hy khẽ nhíu mày, hai bàn tay nhất thời siết chặt lại.

Hẳn là...mình bị câu nói của anh ấy làm cho áp lực quá rồi.

Trong lòng không ngừng nhói lên khi nhớ đến câu nói của Vưu Thần lúc tối. Lời lẽ rõ ràng mạch lạc như vậy, nghe không ra nửa điểm đau lòng lo lắng của người đó.

Vưu Chiếu Hy ngồi co người lại, vẫn không tin được ngày mai mình sẽ bị đưa đến Sầm gia chịu phạt.

Trước kia cậu có nghe qua một chút về Sầm gia. Giống như Vưu gia, họ cũng thuộc về Huyết tộc, nhưng độ tàn nhẫn thì có lẽ vượt hơn tất cả mọi người.

Vưu gia nắm giữ quyền hạn cao nhất trong Huyết tộc. Sầm gia lại giống như cánh tay phải đắc lực của Vưu gia.

Vưu gia trấn giữ Huyết tộc.

Sầm gia giải quyết những vụ việc mang tính nghiêm trọng mà chỉ có những người mang họ Sầm ấy mới dám thực hiện.

Từ trước đến nay, người họ Vưu chưa bao giờ trực tiếp ra tay giết hại một ai. Ngoại trừ Vưu Thần đã từng một lần giết chết A Hựu – người tình của yêu hồ Lý Lạt My.

Còn lại, đều do một tay Sầm gia xử lý gọn gàng sạch sẽ mà không kém phần tàn nhẫn.

Lần này chuyện của cậu đã đến tai của Sầm gia, Vưu Quán Thanh cũng không còn cách nào giấu diếm. Nhưng mấu chốt của sự việc, chính là ở Vưu Thần.

Nếu như y mở miệng nói đỡ một lời, chắc chắn phía bên Sầm gia sẽ không thẳng tay đưa ra hình phạt cho cậu.

Đáng tiếc một điều, cậu đã vô tình động vào điều cấm kỵ trong lòng Vưu Thần.

Có lẽ Vưu Chiếu Hy khi ấy thật sự không hề biết rằng, chỉ cần một ánh mắt ra sức bảo vệ Từ Lương của cậu cũng đủ khiến cho sự ích kỷ trong lòng y nổi lên, không cách nào ngăn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status