Thần khống thiên hạ

Chương 1059: Diệp Vân Phong Lâm Nguy


Hắn cắn răng chịu đựng thương thế, hắn bay xuống vách đá, dưới vách đá là một cửa động, lập tức chui vào, sau đó đóng cửa động lại.

Sau khi làm xong tất cả hắn che dấu khí tức của mình, sau đó lại móc ra mấy viên đan dược chữa thương ném vào trong miệng, tiến vào trạng thái chữa thương.

Nhìn kỹ, người trẻ tuổi này chính là tiểu đệ của Lăng Tiếu, Diệp Vân Phong.

Xem bộ dáng của hắn là bị trọn thương, đang cần chữa thương nhanh chóng.

Lúc trước tiến vào Chiến Loạn Uyên, Diệp Vân Phong chỉ mới vào Địa Hoàng cao cấp, hôm nay sắp hết năm, hắn rõ ràng đạt tới Địa Hoàng đỉnh phong chi cảnh, hiển nhiên trong thời gian này hắn có không ít kỳ ngộ.

Phải biết rằng không dựa vào linh thảo và đan dược hỗ trợ, một người muốn từ Địa Hoàng cao cấp đạt tới đỉnh phong cũng không phải dễ dàng như vậy, huống chi linh khí ở đây cực độ thiếu thốn, càng không có khả năng tiến giai nhanh chóng.

Thời điểm Diệp Vân Phong chữa thương thì có một đám người đang tìm kiếm gì đó ở miệng vực thẩm, bộ dáng thập phần tức giận.

Nhóm người này chừng ba mươi lăm người, cơ bản là Địa Hoàng cao cấp.

Người dẫn đầu là đám người Thác Bạc Nguyên, bọn người Lăng Tiếu, Diệp Vân Phong gặp được trong thi đấu nhỏ ở Lâm Dương thành.

Đoàn đội của hắn hiện tại không chỉ có mười người như ban đầu, trong lúc này hai đội phát sinh tranh đấu, cuối cùng hai bên không phục nên náo ra người chết, chuyện sau đó không cần nói cũng biết.

Trong đám người này Thác Bạt Nguyên thực lực cao nhất nên trở thành người đứng đầu, những người khác cũng không dám oán hận câu nào.

Thác Bạt Nguyên lúc này long hành hổ bộ rất uy vũ, bộ dáng uy nghiêm mười phần, hắn nhíu mày nhìn qua Cố Minh Châu, thản nhiên nói:

- Minh Châu thả Huyết Phi Trùng ra đi.

Cố Minh Châu phía sau hắn là nữ tử xinh đẹp động lòng người, nói:

- Tốt!

Sau đó trong tay Minh Châu nhiều ra một con trùng lớn hơn hai cánh to.

Con trùng này hình dạng xấu xí, hai cái mũi rất thô, miệng nhọn kêu "Chít chít" khiến người ta nghe rất chói tai.

Huyết Phi Trùng chỉ là linh thú tam giai, chỉ ăn thịt máu người, nó có kịch độc, người dưới Vương giai bị nó cắn một cái mà không có giải độc đan thì không qua một phút phải chết ngay.

Huyết Phi Trùng này còn có một đặc điểm đó chính là nhạy cảm với máu người, hương vị máu tươi trong phạm vi mấy ngàn trượng tuyệt đối không trốn thoát cái mũi của hắn, cái mũi của nó còn thính hơn cả chó.

Cố Minh Châu thả Huyết Phi Trùng ra ngoài, nói:

- Đi cho ta!

Chít chít!

Huyết Phi Trùng bay trên đỉnh đầu mọi người, dường như đang tìm kiếm phương hướng, không qua một lát nó bay tới một hướng.

- Ta xem ngươi chạy đường nào, dám không để Thác Bạt Nguyên ta vào mắt, quả thực là muốn chết!

Thác Bạt Nguyên tức giận thì thào một tiếng, sau đó dẫn đầu đám người đi theo Huyết Phi Trùng.

Những người khác cũng đuổi theo, chỉ có một bóng dáng xinh đẹp chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn đi qua.

Diệp Vân Phong đang chữa thương trong động cũng cảm ứng được nhiều người đang đi qua chỗ hắn, hắn đình chỉ chữa thương, không chút suy nghĩ lao ra ngoài.

Hắn đã sớm che dấu tất cả khí tức, cho dù là Thiên Tôn giai muốn tìm hắn cũng không dễ dàng, không nghĩ tới đối phương lại đuổi tới.

- Diệp Vân Phong ngươi trốn không thoát đâu, cần gì lãng phí lực lượng chứ?

Thác Bạt Nguyên nói vọng sau lưng Diệp Vân Phong.

Diệp Vân Phong lúc này tâm rơi xuống đáy cốc, hắn hiện tại thương thế chỉ khôi phục năm thành, hắn đang nghĩ cách nào thoát được đám người Thác Bạt Nguyên đuổi giết.

Diệp Vân Phong cắn môi dừng lại, triệu hoán Cương Mãnh Hùng Sư ra, hoành thương trước người hét lên.

- Đến đây đi... Ai muốn mạng Diệp Vân Phong ta thì ta cũng không khiến kẻ đó sống khá giả.

Diệp Vân Phong đã ôm ý niệm chiến đấu liều chết trong đầu, khí thế toàn thân tăng lên cao nhất, cùng lúc đó trong tay hiện ra tấm chắn hoàng kim.

Tấm chắn hoàng kim này tỏa ra khí thế cường đại, từng đạo hào quang lưu động quanh thân Diệp Vân Phong, không ngừng tỏa ra hào quang lập lòe, một hư ảnh giáp thú hiện ra ngoài.

Tấm chắn này là bán giai thánh khí.

- Xem ra ngươi còn không nhận rõ tình thế, Vũ Lăng, Vi Lâm các ngươi giết hắn đi, hiện tại hắn đã bị trọng thương, bằng hai người các ngươi đủ giết hắn rồi.

Thác Bạt Nguyên lạnh lùng nói.

Vốn bọn họ nhiều người không cần hưng sư động chúng vây giết Diệp Vân Phong.

Thế nhưng mà bởi vì ba ngày trước diễn ra một chuyện khiến Thác Bạt Nguyên nổi giận.

Ba ngày trước đoàn người bọn họ phát hiện một khu vực có nhiều oan hồn.

Những nơi như vậy có nhiều đế đan cho nên bọn họ nhắm vào nó.

Không ngờ trong đó có tàn hồn bán đế nhưng trạng thái vô cùng suy yếu, rất hiển nhiên là hồn lực sắp tán đi.

Nhưng mà trước người tàn hồn bán đế có vài chục đế đan, càng có một tấm chắn bán giai thánh khí.

Có đế đan lại có bán giai thánh khí, đám người Thác Bạt Nguyên tự nhiên không bỏ qua thứ tốt này, huống hồ tàn hồn bán đế này nhanh chóng không được, càng làm cho bọn họ mừng rỡ không thôi.

Thời điểm đám người Thác Bạt Nguyên đang oanh giết tàn hồn bán đế, Diệp Vân Phong đột nhiên xuất hiện.

Hắn chỉ cảm ứng khí tức chấn động bên này, cho nên chạy tới nhìn xem, cũng không có tự đại có năng lực khiêu chiến đám người Thác Bạt Nguyên cái gì.

Ai biết tàn hồn bán đế vào thời khắc cuối cùng cuốn tất cả đế đan và tấm chắn tới chỗ Diệp Vân Phong.

Mà tàn hồn bán đế này chui vào trong thức hải của Diệp Vân Phong, mà những đế đan và bán giai thánh khí cũng ở trước mặt của hắn.

Diệp Vân Phong cho rằng tàn hồn này muốn thôn phệ chiếm cứ thân thể của hắn, ai biết tàn hồn kia không có hành động gì, mà là đưa đế đan và bán giai thánh khí cho hắn, hắn cũng thu lại.

Cũng chính vì nguyên nhân này Diệp Vân Phong mới kết thù với đám người Thác Bạt Nguyên.

Chuyện sau đó là hắn bị đám người Thác Bạt Nguyên đuổi giết.

Nhưng mà Diệp Vân Phong trong thời gian này cũng gặp kỳ ngộ khác, thực lực đã tiến nhanh, sức chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều.

Cho nên đối mặt đám người Thác Bạt Nguyên đuổi giết, hắn vẫn chém giết ba người chạy ra khỏi vòng vây, nhưng mà hắn cũng phải trả giá lớn.

Hiện tại hắn không có biện pháp trốn đi, cho dù hắn giao toàn bộ đồ vật ra thì Thác Bạt Nguyên cũng không bỏ qua cho hắn.

Vũ Lăng và Vi Lâm có thực lực Địa Hoàng đỉnh phong, linh thú hộ thân của bọn họ là Hồng Văn Báo và Thanh Nhãn Phi Điểu, đều là linh thú ngũ giai cao cấp..

- Đến đây đi, cho dù Diệp Vân Phong ta chết cũng sẽ kéo theo hai cái đệm lưng.

Trường thương Diệp Vân Phong run lên, thương ảnh lóe lên và thương quang đầy trời.

Vốn Diệp Vân Phong có phong ngoa của Lăng Tiếu, tốc độ có thể nhanh hơn Địa Hoàng gấp hai ba lần, chỉ tiếc hắn bị trọng thương, có phong ngoa cũng khiến tốc độ của hắn bình thường mà thôi, không có ưu thế gì đáng nói.

Diệp Vân Phong đã ôm chí phải chết, vừa ra chiêu chính là dùng toàn lực, gấp ba lần chiến lực vào thời khắc này triển khai toàn bộ.

Đám người Vũ Lăng cùng Vi Lâm biết rõ Diệp Vân Phong rất cường ngạnh, cũng không dám khinh thường, hai người bắt đầu cũng dùng toàn lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status