Thần khống thiên hạ

Chương 1090: Thế Giới Chi Lực


Vừa tiến vào không bao lâu thức hải của Lăng Tiếu bài trừ tạp chất và chấp niệm trong những linh hồn lúc trước bị hấp thu, tạp chất cùng tạp niệm bị bài trừ khiến tinh thần lực của hắn giảm xuống, nhưng càng tinh thuần hơn, này đối với Lăng Tiếu tu hành ngày sau hoặc sử dụng tinh thần công kích càng cường đại hơn nhiều.

Hắn là năm hệ cùng tu, có năm loại thế giới khác nhau, những võ giả khác chỉ suy diễn một loại thế giới cho nên dễ dàng hình thành thế giới tinh thần, mà tinh thần của hắn không ngừng suy diễn năm thế giới, cho dù Lăng Tiếu thức hải rộng lớn cũng không làm được.

Ngày Lăng Tiếu xử lý được những nghi hoặc trong đó chính là ngày hắn đột phá Thiên Tôn vị.

Nhưng mà Lăng Tiếu cảm thấy năm loại tế giới này không phải là thứ mình muốn, bởi vì dù ôm phương nào cũng phải bỏ qua bốn phương khác, thực sự khiến hắn không bỏ được.

Thế giới chi lực phân các cấp bậc khác nhau, có thể xưng là phàm, linh, hoàng ba đẳng cấp, mà ba cấp bậc này cũng phân thành thượng trung hạ, đẳng cấp càng cao uy lực càng khủng khiếp.

Mỗi người cơ duyên khác nhau, lĩnh ngộ thế giới chi lực cũng khác nhau, mà thế giới chi lực có liên hệ mật thiết với huyền kỹ và công pháp của mỗi người..

Chân long đứng đầu chín loại thần thú, sức chiến đấu của nó không cần nói cũng biết, thế giới kim long do nó hình thành cũng có lực công kích mạnh nhất, dù xưng là thế giới hoàng cấp thượng phẩm cũng nói qua.

Núi lửa chính là thiên tai diệt thế, nó bộc phát năng lượng khủng bố, nhưng mà núi lửa chi lực không đủ xưng là hoàng cấp, nhưng mà lam hỏa chính là thiên hỏa không gì không thiêu đốt, nó càng hình thành thần thú kỳ lân, lúc này nó không kém gì thế giới kim long, cũng xưng là thế giới hoàng cấp thượng phẩm.

Tiên thiên âm phong tạo thành thế giới màu xám đầy gió, nó là cơn gió hủ thực thế giới, lực phá hoại của nó không kém thiên hỏa, có thể hủ thực tất cả, tiên thiên âm phong thế giới có thể xem như thế giới hoàng cấp trung phẩm.

Đóng băng vạn dặm, có thể đóng băng tất cả mọi thứ, lại có băng trùy cường đại, chỉ thế giới chi lực đơn thuần đã khiến người ta mê mang. Thế giới dóng băng này có thể xem như thế giới linh cấp thượng phẩm.

Mà rừng rậm nhìn thì không có lực công kích gì nhưng kỳ thật có diệu dụng khác.s

Trong rừng rậm này mỗi cành hoa cọng hỏa đều có thể công kích, tuy nói công kích yếu một ít, nhưng mà có thể hình thành trận pháp và giám sát, nó tỏa ra sinh cơ vô hạn khiến bản thân tiêu hao thấp nhất, càng có công hiệu trị thương cho người khác, cho nên thế giới này là linh cấp trung phẩm.

Cũng nói đúng hơn là thế giới khác nhau, người bình thường chỉ có thể đạt đến phàm cấp, mà Lăng Tiếu suy diễn thấp nhất là linh cấp, bởi vì bởi vì Lăng Tiếu thực lực cực mạnh trong cùng giai, thế giới hắn suy diễn cũng mạnh mẽ.

Người khác ngộ ra thế giới linh cấp là tạ trời tạ đất rồi, thế nhưng mà Lăng Tiếu hôm nay có ba thế giới hoàng cấp và hai thế giới trung cấp, mà hắn lại là một khuôn mặt ưu buồn chi sắc, thực sự là người so với người khí người chết.

Lại qua một ngày Lăng Tiếu tiến vào trạng thái như vậy.

Hắn thở dài.

- Nghĩ lại ở rong Minh Ngộ Trì với ta không có nhiều tác dụng, có ngây ngốc tiếp cũng không có hiệu quả gì, ra thôi, có lẽ bản thiếu gia đi đường cũng có cảm ngộ sau đó hình thành thế giới chân chính, thế giới độc nhất thuộc về ta.

Lăng Tiếu bay ra khỏi Minh Ngộ Trì.

Không ít người cùng nhìn qua hắn, bọn họ nghĩ vì sao chưa tới thời gian mà Lăng Tiếu đi ra?

- Không thể nào, thiên phú chiến đấu của hắn cao như vậy, hoặc nhiều hoặc ít đều phải có lĩnh ngộ mới ra chứ?

- Thiên Tôn chính là đại quan ải, không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ đạo của mình, từ đó suy diễn ra thế giới, cái đại quan này khốn chết không biết bao nhiêu thiên tài, có lẽ này Lăng Tiếu gặp bi kịch rồi.

- Cũng không thể nói như vạy, dù không có Minh Ngộ Trì, ngày sau Lăng Tiếu cũng có cơ hội lĩnh ngộ, hắn còn rất trẻ tuổi đấy.

Không ít Địa Hoàng vui vẻ khi thấy người gặp nạn, châm chọc Lăng Tiếu.

Lão giả Đế cấp lúc này xuất hiện trước mặt lăng Tiếu, vẻ mặt của hắn mờ mịt.

Cổ Hình nhìn ra linh lực của Lăng Tiếu không có dấu hiệu bạo động, cũng nói đúng hơn Lăng Tiếu bây giờ tuyệt đối không có đột phá, chứng tỏ Lăng Tiếu không hiểu ra đạo của mình.

Trong lòng của ắn sảng khoái.

- Đệ tử Tà Đế cũng thế thôi, tiểu Địa Hoàng đỉnh phong, muốn giết hắn dễ dàng mà.

Đạo Ân tiến lên hỏi:

- Lăng thiểu ngươi thế nào?

Hắn không tin đệ tử của Tà Đế không qua nổi cửa ải Thiên Tôn.

Lăng Tiếu lắc đầu nói:

- Lăng Tiếu đã có thu hoạch, Minh Ngộ Trì này ở tiếp cugx không có ích gì.

- Có thu hoạch? Ha ha, chỉ sợ chỉ nói mát mà thôi!

Cổ Hình lúc này cười lạnh nói.

Lăng Tiếu từ chối cho ý kiến, cười nhạt chẳng quan tâm, cũng không nhìn Cổ Hình, nhìn Đạo Ân nói.

- Bây giờ ta rời đi được chưa?

Đạo Ân do dự nói:

- Lăng thiểu thực không ở thêm mấy ngày, có lẽ thực sự có thu hoạch không chừng?

Lăng Tiếu lắc đầu, thần sắc kiên định nói

- Không cần!

- Đạo Ân huynh, ngươi mang theo bọn họ đi thôi, chỗ nầy chúng ta sẽ phong ấn.

Cổ Hình lúc này ngăn cản, trong mắt đầy chế nhạo.

Đạo Ân hừ lạnh một tiếng, trừng Cổ Hình, nhìn qua các Địa Hoàng vẫy tay nói:

- Nguyện ý trở về thì theo ta đi, không muốn trở về thì ở trong sơn mạch lịch lãm đột phá.

Đạo Ân bay ra khỏi Minh Ngộ Trì, mấy chục Địa Hoàng cũng bay theo hắn.

Nhưng mà không bao xa Đạo Ân vòng vèo trở về.

- Lăng thiểu ngươi không rời đi cùng ta sao?

Đạo Ân không biết Lăng Tiếu vì sao không rời đi, nhưng mà an nguy của Lăng Tiếu hắn vẫn quan ta,a

Lăng Tiếu lắc đầu nói:

- Đạo Ân đại nhân ngươi đi đi, ta muốn ở đây thêm mấy ngày.

- Thế nhưng mà..,

Đạo Ân đang muốn nói cái gì, nhưng mà Lăng Tiếu nói:

- Yên tâm đi Đạo Ân đại nhân, chỉ mấy con tép nhỏ Lăng Tiếu ta không đặt vào mắt.

Không xa Cổ Hình bị Lăng Tiếu nói lời này phát cáu, nếu không có bận tâm, hắn đúng là muốn bốp chết Lăng Tiếu.

- Không rời đi rất tốt, Lạc Nhật sơn mạch này chính là nơi chôn thây ngươi.

Cổ Hình nói thầm trong lòng.

Đạo Ân do dự nói:

- Hảo hảo... Không hổ là đệ tử Tà Đế đại nhân, phần khí phách này đã không kém lão nhân gia.

Ngừng lại một chút lấy một lọ đan dược đưa cho Lăng Tiếu.

- Linh Tôn Đan này ngươi dùng đi, Lăng thiểu hảo hảo bảo trọng!

Nói xong cũng không hề ngó ngàng tới Lăng Tiếu, xoay người liền dẫn đám Địa Hoàng rời đi.

Đan dược này với hắn không dùng cái gì.

- Tính toán, ta không cần phải cầu người khác!

Lăng Tiếu thở dài một tiếng, sau đó nhìn qua Diệp Vân Phong cùng Cốc Kiều Kiều.

Lúc này hai người phân biệt trốn vào trong sơn động ẩn nấp bế quan, xem ra hai người đều có lĩnh ngộ.

Lăng Tiếu nhìn qua Cốc Kiều Kiều cùng Diệp Vân Phong, cuối cùng nói:

- Hai người này chắc chắn có gian tình.

Lăng Tiếu lúc này tốc độ nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua ngàn mét, gương mặt của hắn âm lãnh.

Lăng Tiếu bay nửa giờ, hắn dừng lại trên ngọn núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status