Thần khống thiên hạ

Chương 1251: Đỗ Thiết Bi Tình (1)


Nghe Ô Phục nói xong, Lăng Tiếu lộ vẻ vui mừng nói:

- Ngươi là ý nói, nếu có năng lực trị cho vợ hắn thì nói không chừng hắn có thể rời núi gia nhập chúng ta sao?

Ô Phục nói:

- Có lẽ có khả năng, vợ hắn là người hắn yêu sâu đậm, ta nghĩ nếu ai có năng lực chưa tốt cho vợ hắn hắn đều nguyện ý thay kẻ đó bán mạng.

- Ha ha, như thế rất tốt... Như thế rất tốt... Ngươi nhanh dẫn ta đi gặp gặp người này đi, có lẽ ta có biện pháp!

Lăng Tiếu cười lớn nói.

Ô Phục lại nói:

- Thiếu gia ngươi trước hãy nghe ta nói đã, vợ hắn cũng không tầm thường, tu vị đã đạt tới Đế cấp, bị thương chính là Tinh Thần Giới, thất phẩm đan dược bình thường cũng khó mà chữa trị được, hắn đã từng bái phỏng qua không ít Luyện Dược Sư của thế lực lớn, đều không có biện pháp chữa trị loại thương thế này, thiếu gia ngươi... vẫn nên suy nghĩ kỹ càng a!

- Như thế cũng tốt, còn là một siêu cấp cao thủ lánh đời, ta giúp vợ hắn trị liệu tốt, vậy vợ chồng bọn họ đều gia nhập thành ta, thực lực thành ta sẽ lại tăng mạnh ah!

Lăng Tiếu càng thêm hưng phấn nói.

Ô Phục vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu:

- Thiếu gia hẳn là thực có biện pháp giải quyết vấn đề này sao?

- Hãy bớt sàm ngôn đi, ta nói có biện pháp thì khẳng định có biện pháp, nhanh dẫn ta đi gặp người này đi!

Lăng Tiếu không có thời gian giải thích với Ô Phục, không thể chờ đợi được nữa muốn đi tìm tên cao giai Linh Khí Sư kia

- Thiếu gia, chuyến này đường xá cũng không gần, ngươi không cần chuẩn bị chút sao?

Ô Phục nhắc nhở.

Lăng Tiếu vỗ cái một cái nói:

- Đi, ta đi nói cho những người khác một tiếng, miễn cho bọn hắn lo lắng.

Lăng Tiếu trở về nói v ới Huyền Diệu và những người khác một phen, liền nhanh chóng cùng Ô Phục lên đường đi tìm cao giai Luyện Khí Sư.

Một thôn trang bình thường đến không thể bình thường hơn, từng gian nhà tranh đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn, san sát lẫn nhau, khói bếp lượn lờ, chợt có tiếng hài tử hài tử truyền ra, như một mảnh tịnh thổ hòa bình vậy.

Ở đây rời xa thành trì náo nhiệt, rời xa tất cả ân oán giang hồ, rời xa tất cả phân tranh thế tục.

Ở giữa một gian viện tử hơi lớn, một nữ nhân trung niên bộ dáng thùy mị đang ngồi trên một cái bàn, cúi đầu đang loay hoay làm gì đó.

Một hồi lâu sau đó, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười quyến rũ hô với trong phòng:

- Phụ thân, ngươi mau ra đây, xem tiểu hoa bện nơ con bướm có đẹp không!

Một phu nhân trung niên nhưng lại phát ra ngữ khí nói chuyện như tiểu hài tử 14, 15 tuổi khiến người cảm thấy cực kỳ quỷ dị.

Một thanh âm trầm thấp từ trong nhà truyền ra nói:

- Tiểu hoa, ta tới đây!

Từ trong nhà đi ra cũng không phải một lão đầu, mà là một trung niên nhân khôi ngô.

Trung niên này góc cạnh rõ ràng, mày rậm mắt to, mắt nội liễm, sống mũi cao cao, trên má trái còn có mộ vết sẹo dữ tợn, mang đến cho người một loại cảm giác kiên nghĩ xen lẫn huyết tính.

Cơ bắp toàn thân hắn mở ra, khiến người cảm thấy tràn đầy tính bạo tạc, trên đôi thiết thủ kia, một mảnh gân xanh dài hẹp như xà kéo dài lấy mang đến cho người cảm giác cường tráng hữu lực, trong lòng bàn tay thô ráp kia tràn đầy vết chai, vừa nhìn đã biết là do thường xuyên cầm vật nặng tạo thành.

Hai người rõ ràng đều có bộ dáng trung niên, nhưng nữ lại gọi nam là "Phụ thân", tương phản này khiến người cảm thấy cực kỳ quái dị.

Trung niên nhân kia nhìn phu nhân kia tràn đầy nhu tình, còn kèm theo vài phần ưu thương, ánh mắt vốn không giống như phụ thân nhìn con gái mà lại như nhìn thê tử vậy.

- Nơ con bướm tiểu hoa bện được thật xinh đẹp!

Trung niên nhân tiếp nhận lấy đồ vật trong tay phụ nữ trung niên ca ngợi nói.

- Ta biết ngay ta bện đẹp mà, đợi lát nữa ta lại bện thêm ít nữa, khiến chúng nó bay múa trong sân cho xinh đẹp.

Phụ nữ trung niên vẻ mặt say mê nói.

Trung niên nam nhân thần sắc có chút ảm đạm, nhưng vẫn miễn cưỡng lộ vẻ vui vẻ nhẹ gật đầu nói:

- Chỉ cần ngươi thích thì ngươi bện bao nhiêu cũng được!

Kỳ thật, trung niên nhân này và phụ nữ trung niên đương nhiên không phải quan hệ phụ tử.

Bọn hắn chính là một đôi vợ chồng hàng thật giá thật a!

Đây đều là do tạo hóa trêu người, mới khiến cho bọn hắn vẫn một mực sinh hoạt như vậy

Trung niên nam nhân gọi là Đỗ Thiết, phụ nữ trung niên gọi là Tống Minh Hoa, xem khí chất của bọn hắn sẽ không ai cho rằng bọn hắn là bình dân bình thường cả, bọn hắn đã ẩn cư ở đây được trăm năm rồi.

- Phụ thân ngươi đối với con gái thật tốt!

Phụ nữ trung niên kia rất vui mừng nói.

Trung niên nam nhân tràn đầy khổ sở nói:

- Tiểu hoa, ngươi đừng gọi ta là phụ thân có được không?

- Vì sao, ngươi rõ ràng là cha ta ah, phụ thân có phải ngại con gái không nghe lời không!

Phụ nữ trung niên nói xong đồng thời đôi mắt có chút đỏ lên, khiến người cảm thấy vô cùng thương tiếc.

Trung niên nam nhân đau lòng nói:

- Không phải. . . Aizz. . . Được rồi, tùy ngươi vậy!

- Phụ thân, ngươi có phải có gì không vui không, sao trông ngươi khổ sợ vậy, nếu vậy thì con gái sẽ rất buồn a!

Phụ nữ trung niên mang theo bộ dáng làm nũng ôm cánh tay trung niên nam nhân nói.

Trung niên nam nhân muốn nói thì đó thì bỗng nhiên ánh mắt phát lạnh, hắn trầm giọng nói:

- Tiểu hoa ngươi nhanh vào phòng đi, ta chưa trở về thì ngàn vạn không thể rời khỏi phòng.

Dứt lời, khí thế cả người hắn đột nhiên tăng vọt, lập tức cấp tốc bay vút đến một phương hướng khác.

Đến bên ngoài thôn trang, hắn trầm giọng quát:

- Đã đến rồi thì đều xuất hiện đi, cần gì dấu đầu lộ đuôi chứ!

- Hắc hắc, không nghĩ tới ngươi còn có chút năng lực, rõ ràng có thể phát giác ra chúng ta!

Một thanh âm âm lãnh truyền ra, ngay sau đó có không ít nhân ảnh từ một góc khuất vọt ra!

Tổng cộng có mười lăm người, có hai đại Huyền Đế cùng với mười ba tên Thiên Tôn, đều ăn mặc phục sức thống nhất, hẳn là người cùng một thế lực.

- Thật đúng là âm hồn bất tán ah, vợ chồng chúng đã mai danh ẩn tích nhiều năm, chẳng lẽ các ngươi thật phải đuổi tận giết tuyệt sao?

Đỗ Thiết vẻ mặt đờ đẫn nói.

Người nói chuyện ban nãy trừng mắt nhìn Đỗ Thiết nói:

- Các ngươi trốn đến nơi chết tiệt chim không thèm ỉa này thật là khó tìm, bất quá, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi rồi!

Bỗng nhiên, Đỗ Thiết cuồng tiếu nói:

- Nói thật mạnh mồm, đến đây đi, năm đó ca của ngươi không giết được ta, bị ta giết chết, không biết ngươi hôm nay có thể làm khó dễ ta không!

Dứt lời, trong tay hắn nhiều ra một kiện Cự Phủ đỏ bừng .

Cự Phủ này chế tạo cực kỳ đại khí bá đạo, một đầu hung thú hư ảnh gào thét mà ra, khí thế khiếp sợ tứ phương.

Đây rõ ràng là một thanh binh khí đạt đến cấp bậc Bán Thánh.

Mặt khác, ở bên người Đỗ Thiết cũng nhiều ra một đầu hỏa hổ khổng lồ, khí thế của nó vô cùng uy phong dọa người, tiếng hổ gầm càng chấn cho chim chóc bốn phía bay loạn, thôn dân kinh hoảng không thôi.

Trông thấy binh khí này, hai gã Huyền Đế kia thần sắc đều trở nên tham lam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status