Thần khống thiên hạ

Chương 836: Tỷ Tỷ Không Nên A (2)


Một lần nữa trở về chốn cũ, Lăng Tiếu tâm tình dị thường vui vẻ.

Hắn là ở chỗ này tìm được con hộ thân linh thú đầu tiên của mình, cũng đúng dịp gặp được thần bí tàn quyển Khống Thần quyết cùng Luyện Đan quyết, nếu là không có hai bản thần quyết này, thành tựu của hắn chắc chắn sẽ không cao như vậy.

Cũng là ở chỗ này, hắn gặp được nữ nhân Vân Mộng Kỳ mà mình yêu thương nhất.

Đủ chuyện ngày xưa càng không ngừng quanh quẩn ở trong đầu hắn, phảng phất giống như chỉ mới vừa phát sinh hôm qua.

Lúc này, Vi Đại Nhi đi tới bên cạnh hắn, ôm nay của hắn nói:

- Phía trước chính là Mê Huyễn cốc rồi, ngươi còn nhớ rõ sao?

Lăng Tiếu khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo cười nói:

- Ta dĩ nhiên nhớ được, đây chính là địa phương mà ta cùng tỷ tỷ tự định chung thân.

- Ngươi nằm mơ đi, người nào cùng ngươi tự định chung thân rồi.

Vi Đại Nhi khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ vỗ Lăng Tiếu một cái nói, tiếp theo nàng thanh thanh lạc lạc nói:

- Hảo đệ đệ, ngươi để cho tỷ tỷ săn giết mười lăm đầu tứ giai linh thú, nhiệm vụ này có phải là nặng một chút hay không?

Vừa nói, đồng thời Vi Đại Nhi vẫn không quên dùng bộ ngực cao vút kia cọ xát cánh tay Lăng Tiếu mấy lần.

Lăng Tiếu hưởng thụ cười nói:

- Ta cũng cảm thấy nhiệm vụ này có chút nặng.

Vi Đại Nhi mừng rỡ, nói tiếp:

- Vậy có phải hay không giảm bớt cho tỷ tỷ một điểm, ngươi nhìn tỷ tỷ nói như thế nào cũng là mỹ nữ, ngươi không biết ngượng để cho ta đánh đánh giết giết sao? Đây cũng là sẽ tổn hại hình tượng, vạn nhất làm bị thương rồi, ngươi không cảm thấy đau lòng sao?

- Đúng thế, tỷ tỷ cũng là một cái mỹ nhân yểu điệu, ta nhưng không nỡ để ngươi bị thương, như vậy đi, nếu là ngươi có thể tìm được mười lăm gốc tứ giai linh thảo, nhiệm vụ này coi như ngươi hoàn thành, hái linh thảo hẳn không phải là chuyện tổn hại hình tượng đi?

Lăng Tiếu xoay chuyển ánh mắt, giả một bộ dáng rất là thương tiếc nói.

Nghe lời này sắc mặt của Vi Đại Nhi cứng lại.

Lăng Tiếu còn nói:

- Làm sao? Tỷ tỷ có phải hay không cảm thấy hái mười lăm gốc linh thảo có chút ít ỏi? Vậy thì tìm đủ hai mươi gốc đi.

Vi Đại Nhi bị tức tới ngứa răng nói:

- Thật là hảo đệ đệ của ta, xem như ngươi lợi hại!

Dứt lời, nàng tức giận lui trở về phía sau.

Địa phương có cao giai linh thảo bình thường đều sẽ có cao giai linh thú.

Lăng Tiếu ngoài mặt là không cần Vi Đại Nhi săn giết linh thú, mà là để cho nàng đi hái linh thảo, kỳ thật thì đây chẳng qua là đổi thang mà không đổi thuốc mà thôi.

Lăng Tiếu họa lên một đạo tiếu dung nhàn nhạt nói:

- Muốn đi cửa sau là không thể nào, ca cũng không phải là một người tùy tiện bị hấp dẫn.

Xuyên qua Mê Huyễn cốc, đi tới trước một cái thâm uyên.

Nhìn thâm uyên khổng lồ ở trước mắt này, Lăng Tiếu lại cảm thấy dị thường thân thiết.

Nơi này chính là nguyên thủy chi địa để cho hắn cường đại lên, Tiên thiên âm phong châu cũng là đạt được ở chỗ này.

Sau khi qua thâm uyên, bên trong chính là nội vi của Hoang Tùng sơn mạch rồi, bên trong có linh thú vô cùng cuongf đại, hơn nữa số lượng nhiều, nếu như hơi có chút không cẩn thận thì có thể bị linh thú ăn thịt.

Lăng Tiếu ngừng lại, mọi người cũng theo đó toàn bộ ngừng lại.

- Ở chỗ này chúng ta liền tách ra đi, một tháng sau tập hợp ở chỗ này, hi vọng các ngươi đùng làm cho ta thất vọng.

Lăng Tiếu nhìn chỗ sâu của tùng lâm sâu kín nói.

Phần lớn người đều không nói nhảm, Độc Ưng, Lý Cuồng Hổ, Lãnh Xà cùng với bát tướng nhanh chóng hướng trong sơn mạch phóng vào.

Bọn họ rất có một bộ dạng tranh thủ thời gian.

Lăng Chiến cũng là lăng không bay lên cất cao giọng nói:

- Nhi tử chờ mà coi, cha ngươi còn chưa già, hai mươi đầu tứ giai linh thú còn không phải là dễ như trở bàn tay sao.

Dứt lời, hắn hóa thành một trận gió hướng chỗ sâu tùng lâm bay vào.

- Cha nuôi thật là tràn đầy ý chí chiến đấu!

Bạch Vũ Tích khen nói, tiếp theo nàng mới đối với Lăng Tiếu nói:

- Thiếu gia, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Lăng Tiếu khẽ vuốt mái tóc của Bạch Vũ Tích, sau đó khẽ hôn lên khuôn mặt nàng một cái nói:

- Ừ, thiếu gia tin tưởng ngươi, ngươi nhất định phải bình an trở về.

Bạch Vũ Tích khẽ gật đầu, sau đó hướng về phía Vi Đại Nhi khát tay áo:

- Đại Nhi tỷ tỷ, ta đi, một tháng sau gặp lại!

Bạch Vũ Tích hóa thành một đạo khói xanh nhàn nhạt biến mất ở trước mặt hai người.

- Tỷ tỷ, ngươi cũng nên đi thôi, bằng không hai mươi gốc linh thảo kia của ngươi có thể không đủ thời gian hái a!

Lăng Tiếu mặt nghiêng hướng về phía Vi Đại Nhi cười nói.

Vi Đại Nhi tức đến dậm chân, tiếp theo nàng tiến lên hia bước.

Lăng Tiếu lui về phía sau hai bước, thần sắc hơi lộ ra vẻ sợ hãi nói:

- Tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì.

- Hừ hừ, ta làm gì, ta dĩ nhiên là muốn ngươi.

Vi Đại Nhi lộ ra một cái vẻ mặt hung hãn như sói gặp được dê nói.

Tiếp theo nàng hướng Lăng Tiếu nhào tới.

Hai người lập tức lăn lộn ở trên cỏ.

- Tỷ tỷ không nên a!

Lăng Tiếu ôm lồng ngực, lộ ra một cái thần sắc cầu khẩn nói.

- Hắc hắc, la đi, coi như là la rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi.

Vi Đại Nhi cưỡi ở trên bụng Lăng Tiếu cười dài.

Tiếp theo, nàng điên cuồng hướng Lăng Tiếu hôn xuống, hai tay còn không ngừng xé rách y phục của Lăng Tiếu, bộ dáng kia rất là cấp bách.

Cuối cùng, Lăng Tiếu bị kéo tới trần như nhộng.

- Yêu, nhìn không ra thân thể của ngươi còn rất khỏa mạnh nha!

Vi Đại Nhi giơ lên một căn lan hoa chỉ, ở trên lồng ngực của Lăng Tiếu từ từ xẹt qua.

Lăng Tiếu đã là bị khởi lên một thân nhiệt hỏa, hạ thân đã sớm dựng lên bộ dáng dữ tợn.

Vi Đại Nhi mỹ mâu hàm tình, ngọc lưỡi khẽ liếm, một tay bắt được nơi dữ tợn của Lăng Tiếu, thân thể từ từ di động, cuối cùng cái mông kia nhắm ngay nơi đó chậm rãi ngồi xuống.

A!

Theo một đạo thanh âm cao giọng vang lên, trong bụi cỏ trình diễn vở kịch nữ sắc lang đẩy ngã cừu đực.

...

Tầm nửa ngày sau, Vi Đại Nhi thần thái sáng láng từ trong bụi cỏ đi ra, thẹn thùng trên mặt không có thối lui.

Nàng phủi nam nhân đang nằm ở trong bụi cỏ cười duyên nói:

- Đừng tưởng rằng tỷ tỷ dễ khi dễ, sau này xem ngươi còn dám khi dễ ta nữa hay không.

Nhìn bộ dáng đắc ý của nàng, tựa hồ thật hung hăng "Dạy dỗ" Lăng Tiếu một bữa rồi.

Lăng Tiếu nghiêm mặt đối với Vi Đại Nhi nói:

- Sau này đệ đệ không dám!

Lăng Tiếu nhìn Vi Đại Nhi mang theo khuôn mặt tươi cười thỏa mãn rời đi, chỉ cảm thấy lực hiến đấu của cô nàng này thật là cường hãn, lại cùng một cao thủ như hắn chiến mấy trăm hiệp, hiện tại giết vào trong rừng đi săn giết linh thú, chiến lực bực nyaf thât là làm cho Lăng Tiếu cảm thấy bội phục.

Bất quá Lăng Tiếu có thể cảm nhận được Vi Đại Nhi bây giờ là hoàn toàn biến trở lại nữ nhân nhiệt tình lớn nhất như lúc ban đầu kia.

Nghĩ đến thực lực của nàng đã đuổi đến gần bằng hắn, cho nên nàng mới thả tâm tình đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status