Thần tọa

Chương 107: Lệnh bài tiên đạo (1)


Mà Vạn Ma lĩnh chính là nơi ma đạo tụ tập, có vô số cường giả ma đạo hội tụ trong đó.

Trung ương Vạn Ma lĩnh là Ma Thần điện, là thánh điện của Ma đạo, được xưng là tử địa trong giới tông phái, bất luận là cường giả tông phái tiên đạo nào tiến vào bên trong đều là hữu tử vô sinh. Được xưng là long đàm hổ huyệt xếp hàng thứ nhất trong thiên hạ.

Trong truyền thuyết, dưới Vạn Ma lĩnh chính là thế giới địa ngục.

Trừ cái này ra, còn có hải ngoại thập phái, như "Tiên mẫu cung", "Tam tiên đảo", "Vu độc giáo", "Tinh hà phái", "Kim ô cung"..., đều là tông phái cực kỳ mạnh mẽ, thời gian tồn tại cũng cực kỳ dài lâu.

Sau đó là Pháp khí thiên cùng với Pháp thuật thiên, khi nhìn nhìn Đan dược thiên, ánh mắt của Lâm Hi hung hăng co quắp lại.

- Thần tiên dịch!

Lâm Hi hung hăng nhìn chằm chằm vào cái tên này. Ở bên cạnh cái tên này còn có một cái chú thích đơn giản. Có thể tố hồn phách thân thể, khiến cho người chết phục sinh.

Lâm Hi cơ hồ là trước tiên nghĩ đến nếu như có được loại vật này, có thể giải được Sưu Hồn đại pháp trong cơ thể cô cô, lại để cho hồn phách của nàng đoàn tụ, khởi tử hoàn sinh!

- Nếu có vật như vậy, ta liền nhất định có thể cứu cô cô trở về!

Hào quang trong mắt Lâm Hi lóe ra sáng như đao quang.

Cô cô là thân nhân duy nhất của Lâm Hi, càng đối xử với hắn như là con mình. Nàng chết đi, nguyên nhân trực tiếp chính là mình. Nếu như không phải đám người Mạnh Quân lợi dụng chính mình, nàng căn bản cũng sẽ không chết!

Lâm Hi cũng không phải là một người bác ái, nhưng tuyệt đối cũng không phải là một tiểu nhân tự tư tự lợi!

Muốn hắn che giấu lương tâm, nhìn xem cô cô yêu quý của mình vì cứu mình mà chết, lại thờ ơ không làm gì, Lâm Hi không cách nào làm được. Dù là trong linh hồn hắn có bộ phận cực lớn là đến từ thế giới kia.

Vô luận như thế nào Lâm Hi đều sẽ không buông tha cho cơ hội khiến nàng phục sinh!

- Cô cô, người đợi thêm một chút, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp phục sinh cho người.

Trong mắt Lâm Hi lóe lên một ý niệm kiên định, hơi suy nghĩ, Lâm Hi lật ra trang kế tiếp.

Nhưng mà ra ngoài ý định, loại xúc cảm loáng thoáng như tơ trong dự liệu cũng chưa từng xuất hiện. Trang kế tiếp trống rỗng, Lâm Hi đã lật về đầu.

- Chuyện này...

Lâm Hi ngẩn ngơ, đem Đại thế giới Tiên đạo lật qua mới phát hiện vài đạo vết rách nhẹ nhàng. Lâm Hi lấy Khí Thôn Bát Hoang quyền toàn lực một kích cũng không thể phá hủy Đại thế giới Tiên đạo, cư nhiên đã bị người ta xé đi một nửa sau.

Hoặc là càng chuẩn xác mà nói, từ lúc bắt đầu Xích Luyện Tông lấy được Đại thế giới Tiên đạo chỉ là tàn quyển, chỉ có nửa phần trên mà không có nửa phần dưới!

Lâm Hi ngây người thật lâu mới tiếp nhận sự thật này, nhưng trong nội tâm y càng không khỏi thở dài.

- Đáng tiếc, Yêu tộc thiên, Ma tộc thiên nhất định là vì quá mức kinh thế hãi tục, sợ truyền lưu ra ngoài khiến cho trùng kích quá lớn nên mới có thể bị xé đi!

Lâm Hi bóp tay thở dài không thôi.

Bình tĩnh mà nói, hoàn cảnh sinh hoạt của Lâm Hi cũng không tiếp xúc đến Yêu tộc cùng Ma tộc. Trên thực tế, đừng nói là hai tộc này, ngay cả cường giả Luyện Khí cảnh càng thường gặp hơn đều rất hiếm thấy.

Đột nhiên tiếp xúc đến loại yêu ma quỷ quái này tất nhiên là lật đổ toàn bộ thế giới quan, khiến cho trùng kích cường đại.

Trên thực tế, những vật này bây giờ đối với Lâm Hi vẫn có trùng kích rất lớn. Chỉ có điều, bởi vì một bộ phận trong linh hồn là từ thế giới kia xuyên việt mà đến, cho nên Lâm Hi đối với loại chuyện này thì độ chấp nhận nếu so với thổ dân ở thế giới này còn mạnh hơn nhiều.

Trong lúc rảnh rỗi, Lâm Hi lại đem quyển Đại thế giới Tiên đạo này lật qua nhìn lại một lượt. Nội dung mười trang hơi mỏng bị Lâm Hi lật qua lật lại, yêu thích không buông, quan sát nhiều lần.

Hắn thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng lâm vào trong trầm tư.

Bất tri bất giác bóng đêm đến gần. Thẳng đến một hồi tiếng bước chân sàn sạt từ bên ngoài đại điện truyền tới, Lâm Hi mới đột nhiên bừng tỉnh thu Đại thế giới Tiên đạo lại.

- Ai?

Lâm Hi quát một tiếng.

- Chưởng môn là ta. Đã đến bữa tối, Lục trưởng lão nói chưởng môn vất vả, để cho ta tới đem cơm tối.

Bên ngoài của truyền tới âm thanh yếu ớt của một đệ tử Ngũ Lôi Phái.

- Hàn Thế Trung này ngược lại là có lòng.

Trong mắt Lâm Hi hiện lên một ý niệm.

Hắn là tạm thời dâng lên ý đợi ở trong tẩm cung Tam thái tử. Hàn Thế Trung phát hiện hắn ở chỗ này, tận lực lấy lòng, coi như là cố tình.

- Vào đi.

Lâm Hi vẫy vẫy tay.

Rất nhanh liền có đệ tử Ngũ Lôi Phái bưng khay đi đến. Bên trên khay là đều là gà, vịt, cá, thập phần phong phú.

Ngũ Lôi Phái vừa mới cắm rễ ở Liệt Dương Sơn, Hàn Thế Trung liền lệnh môn hạ lấy tài liệu ngay tại chỗ làm ra thức ăn phong phú như vậy. Dù là Lâm Hi cảm thấy lòng hắn có ý nịnh bợ, có mưu đồ khác cũng không thể không thừa nhận, Hàn Thế Trung về phương diện xử lý tông phái xác thực cực kỳ am hiểu.

Ăn xong bữa tối, Lâm Hi nhìn xem thời gian, cảm giác không sai biệt lắm đã đến lúc ước định với Đại trưởng lão, liền rời đi tẩm cung, hướng về đại điện chưởng giáo đi tới.

Trong đại điện chưởng giáo Liệt Dương Tông, hàn thiết băng quan chứa thân hình của Lâm Như Vân đã bị mang xuống để bảo quản rồi. Trong đại điện, dưới ánh nến, Đại trưởng lão Triệu Hùng đã chờ ở bên trong.

- Lâm Hi vào đi, ta chờ ngươi đã lâu rồi.

Đại trưởng lão thản nhiên nói.

Lâm Hi nhẹ gật đầu, ở đối diện Đại trưởng lão khoanh chân ngồi xuống, cung kính nói:

- Đại trưởng lão, người tìm ta.

Đại trưởng lão cũng không nói lời nào, mà là quay sang nói với hộ vệ ở cửa:

- Các ngươi đi ra ngoài trước, mặt khác, đem đại môn đóng lại.

Chờ đại môn hoàng đồng của đại điện chưởng giáo đóng lại, lúc này sắc mặt của Đại trưởng lão mới ngưng trọng nói:

- Lâm Hi, tấm chiêu mộ lệnh bài mang tới chưa?

- Đã mang đến.

Lâm Hi đem chiêu mộ lệnh bài màu ám hồng từ trong ngục móc ra, đưa tới.

Đại trưởng lão cầm chiêu mộ lệnh bài ở trong tay, tinh tế vuốt ve một lượt, mới thở dài một tiếng nói:

- Lâm Hi, ngươi biết ta năm nay đã bao nhiêu tuổi không?

Lâm Hi giật mình, cái này hắn thật đúng là không biết. Trên thực tế, hắn chỉ biết là tuổi của Đại trưởng lão rất lớn, mặt khác thì hoàn toàn không biết.

- Hơn tám mươi phải không?

Lâm Hi thử thăm dò nói.

Đại trưởng lão cười cười, lắc đầu:

- Ta năm nay đã 96!

- A!

Trong nội tâm Lâm Hi hung hăng co quắp lại. Hắn không nghĩ tới Đại trưởng lão đã gần trăm tuổi rồi.

- Lúc ta đi theo tổ phụ ngươi, lúc đó Ngũ Lôi Phái còn chưa thành lập. Ta trở thành đại đệ tử hơn hai mươi năm, lúc đó tổ phụ ngươi mới chiêu mộ người đệ tử thứ hai, chính là Mạnh Quân.

Đại trưởng lão hơi ngước đầu, trên khuôn mặt già nua toát ra thần sắc nhớ lại cùng hồi ức. Lúc nói đến nhị trưởng lão Mạnh Quân, ẩn ẩn lộ ra một nụ cười khổ:
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status