Thần tọa

Chương 121: Thần Tiêu Tông (2)


Lâm Hi cũng đứng qua một bên. Hắn vốn không chú ý tới, nhưng mà trong nháy mắt nhìn qua người kia, đột nhiên sắc mặt Lâm Hi đại biến.

- Long Đan Ny!

Ở trong đám đệ tử Thần Tiêu Tông vây quanh là một nữ tử dung mạo khuynh thành, thiên tư quốc sắc, đang đi tới bên trong Thần Tiêu Tông. Nữ tử này không phải người khác, chính là Lâm Hi từng gặp mặt một lần, thánh nữ Liệt Dương Tông Long Đan Ny.

Âm thanh Lâm Hi không lớn, nhưng trong đám người cũng tính toán là to rõ.

Long Đan Ny giống như nghe được âm thanh này, nhíu mày dừng lại, vô ý thức liếc Lâm Hi một cái. Sau khi nhìn rõ thì sắc mặt đại biến.

- Lâm Hi!

Long Đan Ny cả kinh không phải chuyện đùa. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp Lâm Hi ở đây.

Lâm Hi lúc này không che dấu chút nào, trong mắt hừng hực lửa giận. Đối với Long Đan Ny trí nhớ của hắn vẫn còn khắc sâu. Nhưng không nghĩ tới thời điểm đánh vào Xích Luyện Tông thì Long Đan Ny đã quay về Long thế gia.

Nhưng mà không phải oan gia không tụ đầu. Nếu như không phải hắn hận Long Đan Ny như thế, Lâm Hi còn chưa hẳn trong nhiều người như vậy chú ý tới nàng.

Ánh mắt Long Đan Ny bị ánh mắt Lâm Hi nhìn chằm chằm, lập tức tâm thần bối rối, vô ý thức lui lại.

- Tiểu thư, như thế nào?

Một gã tráng hán khôi ngô, nhìn thấy Long Đan Ny dừng bước lại, nhíu mày nhìn theo ánh mắt của nàng.

- Không có gì, tỷ tỷ vẫn đang chờ chúng ta đi, đi thôi.

Long Đan Ny cúi đầu, lập tức vội vàng đi thẳng về phía trước.

Mấy hộ vệ nhíu mày, hung hăng trừng Lâm Hi sau đó đi tiếp.

- Như thế nào? Ngươi rõ ràng là quen tiểu thư Long thế gia sao?

Bên cạnh là đệ tử chiêu mộ của Thần Tiêu Tông, có chút ngoài ý muốn nhìn qua Lâm Hi. Tình hình vừa rồi chỉ trong tích tắc, nhưng đối với cường giả tu vi như hắn lại thấy rõ ràng.

- Không quen. Chỉ gặp vài lần mà thôi.

Lâm Hi thản nhiên nói:

- Như thế nào, sư huynh, vị tiểu thư Long thế gia này có thế lực lớn như vậy à? Ngay cả khảo hạch cũng không cần, trực tiếp đi vào sao?

- Hắc, như thế nào, ngươi quen nàng mà chuyện nhỏ như vậy cũng không biết. Trưởng nữ của Long thế gia chính là thánh nữ của Thần Tiêu Tông chúng ta. Tu vi ngoài Luyện Khí thất trọng. Đệ tử nội môn gặp nàng cũng phải khom người hành lễ. Ngươi nói địa vị của nàng lớn hay không?

Người trẻ tuổi nói chuyện thì cười lạnh. Những chuyện trong tông phái tiên đạo hắn rõ như bàn tay.

- Thì ra là thế, đa tạ sư huynh chỉ điểm.

Lâm Hi chắp chắp tay, trên mặt bất động thanh sắc. Nhưng trong lòng thì trầm xuống.

Địa vị của Long thế gia rõ ràng lớn như vậy, hoàn toàn vượt quá hắn đoán trước.

- Lần này khảo hạch tông phái sẽ có phiền toái.

Lâm Hi nhìn qua bầu trời, hơi hít một hơi, lập tức đi theo đám người về phía trước.

Rất nhanh có đệ tử Thần Tiêu Tông đi ra tiếp, xem mộc bài của Lâm Hi sau đó dẫn hắn vào tiểu viện u tĩnh.

- Tới thời gian khảo hạch sẽ có người thông báo.

Vứt bỏ những lời này trực tiếp rời đi.

Lâm Hi cũng không thèm để ý, trực tiếp ở lại.

...

Vào đêm, một đạo khí trụ thông thiên rộng mười trượng hiện ra dưới chân trời, ở trong một tòa đại điện trên ngọn núi.

Nếu như nhìn kỹ lại sẽ phát hiện khí trụ thông thiên này không phải trạng thái khí. Mà là do vô số nguyên khí tinh sa lóng lánh tạo thành. Những nguyên khí tinh sa này mỗi hạt tương đương với thú đan bát phẩm. Một cổ nước lũ thiên địa tràn ra khắp đại điện.

Nhưng vào lúc này một nam tử khí tức hùng hồn lướt vào trong đại điện. Chỉ thấy trong đại điện ánh sáng màu đỏ mờ mịt mù mờ, một con chu tước hỏa hồng đang giương cánh thôn hấp nguyên khí tinh sa.

- Sư tỷ, có tin tức bẩm báo.

Nam tử không dám lãnh đạm, tranh thủ thời gian chắp tay nói.

- Ah?

Một âm thanh cao ngạo, trong trẻo nhưng lạnh lùng phiêu hốt trong đại điện, sâu thẳm giống như từ không gian khác truyền tới.

Trong một chớp mắt, ánh sáng màu đỏ thu vào. Chu tước hỏa hồng cũng thu cánh lại, rõ ràng hóa thành một nữ tử tuyệt sắc.

Cô gái tuyệt sắc này xoay người lại, nhìn qua giống như đúc bức ảnh Long thế gia cung phụng. Chính là đại tiểu thư của Long thế gia Long Băng Nhan.

Nhưng mà mỹ nữ trên bức họa đẹp hơn nữ tử trước mặt. Hương cơ ngọc cốt, toàn thân giống như từ bạch ngọc chế thành, chỉ có điều thần thái của cô gái này lạnh như băng, liếc mắt nhìn có thể làm cho người ta đóng băng vậy làm cho người ta khó sinh ra ý muốn thân cận.

- Nói đi, chuyện gì?

Long Băng Nhan thản nhiên nói. Giơ tay nhấc chân hiển lộ một cỗ khí thế uy nghiêm cao cao tại thượng.

- Chúng ta đã báo lên ngoại môn, lần nữa chiêu mộ vào trong tông phái tiên đạo, phát hiện người gọi là Lâm Hi mà sư tỷ bảo chúng ta chú ý. Lần này hắn đã được liệt kê trong danh sách chiêu mộ. Đây là danh sách chiêu mộ.

- Ân?

Một ngón tay như búp măng đưa lên, danh sách bay lên, rơi vào trong lòng bàn tay của Long Băng Nhan.

- Sư tỷ, tiểu tử này đang ở trên núi. Có muốn động thủ hay không, trực tiếp giết hắn?

Đệ tử nói chuyện hoành đao một cái, lộ ra thần sắc hung ác.

- Chỉ cần sư tỷ nói một câu, chúng ta có thể làm thần không biết quỷ không hay. Nhiều võ giả tiên đạo tụ tập ở đây, người chết không ai chú ý.

- Hừ! Thần không biết quỷ không hay?

Nữ tử cười lạnh một tiếng, sau đó đưa ngón tay lên miệng, hiển lộ ra hương vị đặc thù.

- Ngươi cho rằng các trưởng lão làm cái gì? Đại điển chiêu mộ tiên đạo, ngay cả ta cũng không dám động tay động chân. Ngươi chỉ là đệ tử ngoại môn nho nhỏ dám giết người trong lúc này, là ngại sống lâu quá sao?

- Chẳng lẽ sư tỷ cứ như vậy thả cho hắn. Nhưng hắn làm hư đại sự của người.

Đệ tử áo trắng vẻ mặt không cam lòng nói.

- Buông tha? Đương nhiên không thể. Con đê ngàn dặm bại bởi tổ kiến. Nếu không giết con kiến nhỏ, thì chỉ sợ các thánh tử, thánh nữ khác sẽ rục rịch, không khỏi sinh ra nhiều thị phi.

Long Băng Nhan cười lạnh nói.

- Ý của đại sư tỷ là...

Đệ tử áo trắng chần chờ nói.

- Một tiểu võ giả Võ Đạo thập trọng chỉ là con sâu cái kiến, ta không có khả năng tự mình động thủ. An bài người của ta cùng tiến vào Thời Không Chi Môn với hắn. Trong lúc làm nhiệm vụ giết hắn đi! Hành động bí mật một chút, không nên lưu lại chút gì đó.

Long Băng Nhan phất phất tay nói, dung nhan tuyệt sắc hiện ra một tia tàn nhẫn, hương vị quả quyết.

- Sư tỷ yên tâm, chuyện nhỏ này chúng ta sẽ làm thật đẹp, không nhọc sư tỷ phiền lòng. Nhất định khiến tiểu tử kia không ra khỏi Thời Không Chi Môn.

Đệ tử áo trắng nói xong vội vàng rời đi.

...

Thời gian ngày từng ngày qua đi, thoáng cái đã qua ba ngày. Mỗi ngày Lâm Hi đều ở lại biệt viện, mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều đệ tử đi ra khỏi sân nhỏ, đi tham gia khảo hạch tiên đạo. Mặc kệ thông qua hay không thông qua, tất cả chưa từng quay về. Mà trong vòng ba ngày không ngừng có người mới tiến vào Thần Tiêu Sơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status