Thần tọa

Chương 42: Luận bàn (1)


Nữ nhân này thanh cao thoát tục, gương mặt trái xoan, làn da trắng nõn như ngọc. Thật là một mỹ nhân siêu quần xuất chúng. Chỉ có điều là, cỗ khí tức sắc bén kia trên người nàng thật sự là quá lợi hại. Ánh mắt trợn lên, sắc bén như là có thể giết chết người ta được mấy lần.

- Hừ! Võ đạo phải dũng mãnh cầu tiến, nghênh đón khó khăn mà lên. Làm sao có thể chịu lép vế. Cứ giữ loại tâm tư đó, sau này làm như thế nào để bước vào cảnh giới võ đạo chí cao. Chẳng lẽ sau này đụng phải kẻ địch muốn giết ngươi, ngươi cũng chịu lép vế, để cho người ta mặc sức giết sao? Các ngươi là một nhóm nhu nhược, đứng lên hết cả cho ta! Khó được ta trở về một chuyến, các ngươi cũng không thể để cho ta được tận hứng sao?

Nữ nhân ngay cả mắng mỏ lẫn giơ chân đá, nhưng đám đệ tử Ngũ Lôi Phái chung quanh vốn cũng đã chịu nhiều đau khổ, nên nói cái gì cũng không chịu đi lên.

- Lại là Đại sư tỷ!

Lâm Hi thấy một màn như vậy, quả thực là vui mừng quá đỗi. Người mới tới không phải là ai khác, mà đúng là Đại sư tỷ có võ công cao nhất giữa các đệ tử trong Ngũ Lôi Phái, Tô Tử Huyên.

Thuở nhỏ Lâm Hi có quan hệ vô cùng tốt với nàng. Thế nhưng phần lớn thời gian của Đại sư tỷ đều ở ngoài núi. Cẩn thận mà tính thì đã có hơn một năm không gặp.

- Đại sư tỷ, tiếp đệ một chiêu!

Trong mắt Lâm Hi sáng lên, đột nhiên quát một tiếng lớn. Hắn lập tức nhanh như chớp tấn công Đại sư tỷ Tô Tử Huyên.

- Cái gì?

Tô Tử Huyên đang giáo huấn mấy đệ tử trọng yếu của Ngũ Lôi Phái, đột nhiên nghe tiếng quát bất chợt này thì không khỏi ngẩng đầu.

- Tiểu sư đệ?!

Trong mắt nhung của Tô Tử Huyên hiện lên một vẻ kinh ngạc. Nhưng mà nàng nhanh chóng liền phản ứng lại, một tay để ở phía sau, đứng tại chỗ bất động mà vẫy vẫy tay với Lâm Hi, ra hiệu chỉ dùng một tay để đối phó hắn.

- Đại sư tỷ, đệ muốn ra chiêu!

Lâm Hi không hề sợ hãi, chỉ trong nháy mắt, liền vọt tới bên người Tô Tử Huyên. Hữu quyền phát huy ra, một chiêu "Phân Giang Đoạn Lưu" lập tức ầm ầm phóng đi ra ngoài.

Thân hình Tô Tử Huyên bất động, hữu chưởng không buồn dựng thẳng, chỉ là vươn năm ngón tay liền chặn lại một quyền trời long đất lở này.

Ầm!

Quyền chỉ tương giao, Lâm Hi cảm giác lực lượng điên cuồng mãnh liệt của mình thật giống như đụng vào một vách núi dày. Chẳng những không hề làm rung chuyển đối phương, ngược lại có cỗ lực lượng mạnh mẽ ngoài dự kiến phản chấn lại.

- Đại sư tỷ không hổ là Đại sư tỷ, quả nhiên lợi hại!

Lâm Hi âm thầm líu lưỡi. Một quyền này của hắn, chính là tường đồng vách sắt cũng phải bị chọc xuyên qua, nhưng ngay cả năm ngón tay của Tô Tử Huyên cũng đều bất động. Phảng phất như đó đã không phải ngón tay, mà là năm cột chống trời trong thiên địa.

- Trở lại!

Trong mắt Lâm Hi chợt lóe sáng. Hắn không tức giận chút nào, lập tức lại là một quyền tiếp một quyền, liên tục xuất ra để công kích.

- Bạch Viên Hiến Đào!

- Đại Vũ Khai Sơn!

- Toản Bộ Băng Quyền!

- Mãng Xà Triền Yêu!

...

Lâm Hi cước đạp vũ bộ, thân pháp liên tục thay đổi, mỗi một quyền đều trời long đất lở, khí thế vô song. Tuy nhiên, Tô Tử Huyên thật sự quá cường đại. Nàng thật giống như một quả núi chắn ngang ở nơi này, lấy bất biến ứng vạn biến. Năm ngón tay ngay cả xòe hay chụm thì đều lập tức hóa giải thế công của Lâm Hi không còn vết tích.

- Tiểu sư đệ, ngươi so cùng cảnh giới của ta, thực lực kém thực quá xa. Ta dùng một cánh tay mà ngươi đã rất khó đối phó. Hiện tại ta đứng bất động ở chỗ này, chỉ cần có thể bức ta lui khỏi nơi đây, hoặc là bức ta phải dùng đến tay kia. Chính là ngươi thắng!

Tô Tử Huyên kêu lên. Nàng xuất thủ từ trước đến giờ là không lưu tình, cho dù là chỉ có tính chất luận bàn thì khi ra chiêu cũng vẫn cứ dốc toàn lực.

- Hảo! Đại sư tỷ hãy chú ý. Có lẽ đệ không đánh lại tỉ, nhưng nói về ngay cả để khiến tỉ lui một bước đều không làm được, đó là không có khả năng.

Lâm Hi nghe nàng nói những lời ấy thì trong lòng cũng khơi dậy một cỗ ý chí chiến đấu.

Đại sư tỷ cơ hồ là quay về trong phái một chuyến, ở không đến vài ngày liền vội vã đi. Như vậy cơ hội được đấu thế này có thể cũng không nhiều lắm.

Bang bang bang!

Lâm Hi quát lớn một tiếng, hóa thành một đám bão táp, lại lần nữa chiến đấu với Tô Tử Huyên, từng quyền đều hết sức, không hề giả dối chút nào. Kình khí cuồng bạo làm cho đệ tử trọng yếu của Ngũ Lôi Phái ở chung quanh vội vàng lui ra, trên mặt đất thậm chí có bụi mù tung lên.

Lâm Hi càng đánh càng giật mình, hắn có được kỹ xảo, kinh nghiệm, ý thức và phản ứng đánh giết phong phú của một thế giới khác. Đem so với đệ tử tông phái ở thế giới này thì những điểm ấy đều mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Hắn có thể lần lượt khiêu chiến vượt cấp, có kĩ xảo chiến đấu, kinh nghiệm và ý thức của hạng siêu nhân. Nhưng những ngón ấy vào lúc giao thủ với Tô Tử Huyên thì lập tức rất kém cỏi.

Bản thân Tô Tử Huyên hiển hiện ra ý thức và kinh nghiệm chiến đấu, so với phản ứng, hiểu biết cũng không kém hắn bao nhiêu. Lâm Hi thường nghĩ đến chuyện khiến người khác mắc phải sơ hở, nhưng luôn bị Tô Tử Huyên đoán được, mất công quay về.

Nhưng mà Lâm Hi cũng không biết, Trong lòng Tô Tử Huyên so với hắn thì càng giật mình hơn.

- Không thể nào được, tên tiểu sư đệ này, làm thế nào mà lại lợi hại như thế!

Trong lòng Tô Tử Huyên giật mình không thôi. Lúc đầu nàng cho là chỉ hai ba chiêu liền có thể giải quyết Lâm Hi. Nhưng không nghĩ tới, Lâm Hi chẳng những cứ đánh tiếp, mà còn có thể liên tục phản ứng.

Mặc dù lực lượng của hắn còn không bằng chính mình, nhưng mà loại thể hiện ý thức và phản ứng trong chiến đấu thế này, quả thực khiến người khác trông thật tuyệt vời. Căn bản không giống đệ tử thông thường trong tông phái, ngược lại như là tướng quân đã đánh nhau trăm trận trên sa trường.

Tô Tử Huyên thậm chí cho là chính mình đang đánh nhau với một vị cường giả tuyệt đỉnh thân kinh bách chiến. Phải biết rằng, thân thủ của Tô Tử Huyên đều là rèn luyện mà có được trong vùng núi mãnh thú, khi nàng lần lượt đánh giết.

Từ trước đến giờ theo đuổi thực lực chân chính, chỉ có trong những lúc sinh tử mới có thể tôi luyện ra đạo lý. Cho nên, kinh nghiệm chiến đấu của nàng vô cùng phong phú.

Đệ tử trọng yếu Ngũ Lôi Phái mặc dù tu vi cũng không tệ, nhưng trong mắt Tô Tử Huyên cũng là có sơ hở chồng chất, không phí chút sức lực là có thể dễ dàng đánh trả.

Mặc dù thực lực của Lâm Hi còn không bằng những đệ tử chân truyền Đệ Lục Trọng, Đệ Thất Trọng, nhưng lại gây cho Tô Tử Huyên cảm giác, chính là so với mấy đệ tử kia thì còn khó chơi hơn, khó đối phó hơn!

- Ta mới rời khỏi đây không lâu, làm sao tiểu sư đệ này lại trở nên lợi hại như thế!

Trong lòng Tô Tử Huyên âm thầm khiếp sợ. Ngoại trừ lực lượng không bằng nàng ra, các phương diện khác nếu so sánh với nàng thì hắn không kém bao nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status