Thần tọa

Chương 79: Đại phản loạn (2)


- Ba tên cường giả Long Lực Kỳ, hai tên cường giả Kim Cương Kỳ.

Lâm Hi dừng tay lắng nghe, lập tức cảm giác ra tình huống ở bên trong.

Ba tên cường giả Long Lực Kỳ, một trong số đó không hề nghi ngờ chính là Đại trưởng lão Triệu Hùng của Ngũ Lôi Phái. Ngoại trừ lão ra thì chính là Mạnh Quân, Hàn Thế Trung và cường giả của Liệt Dương Tông.

Phanh!

Trong mắt Lâm Hi hiện lên một ánh hào quang sắc như đao kiếm, sáng như tuyết. Tay phải hắn giương lên, đầu lâu Hổ Hống lập tức theo đại môn nhanh như chớp lăn đi vào. Đồng thời, Lâm Hi bước vào theo sau.

Nhanh như chớp!

Cuộc chiến đấu vốn đang kịch liệt, vào lúc đầu lâu Hổ Hống này lăn vào thì lập tức dừng lại trong khoảnh khắc. Theo sau là một tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ, rung động không trung:

- Ai đã giết Hổ Hống của ta!...

Mạnh Quân hai mắt đỏ kè, toàn thân đầy sát khí mà nhìn về phía đại môn.

Trong đại điện chiến đấu kịch liệt, hắn không làm sao phân tâm quay lại nhìn cho nên không biết tình huống bên ngoài. Lúc trước cho là có Đoạn Nhất Mi và Hổ Hống gác, hẳn là không có sai sót, không nghĩ tới, thứ lăn tới trước lại là đầu lâu Hổ Hống.

- Là ta!

Sau một chữ "Ta", Lâm Hi lập tức lắc thân vào đại điện, thần thái dâng cao mà đứng ở cửa đại điện.

Ầm!

Thấy Lâm Hi, Mạnh Quân như bị sét đánh. Dưới chân rẹt rẹt rẹt, liền lùi lại mấy bước.

- Không có khả năng!!

Thần thái Mạnh Quân khiếp sợ. Sự xuất hiện của Lâm Hi đã tạo thành công kích lớn lao ở trong lòng lão, quả thực là long trời lở đất.

Bất luận kẻ nào xuất hiện ở nơi này, cũng sẽ không làm cho Mạnh Quân giống như bây giờ. Lão cảm giác công kích cực lớn và kinh hãi. Bất luận kẻ nào cũng có thể giết Hổ Hống và Đoạn Nhất Mi, nhưng duy độc Lâm Hi là không có trong suy nghĩ của Mạnh Quân. Điều này hoàn toàn ra ngoài tất cả nhận thức của Mạnh Quân.

Lâm Hi vừa lòng nhìn điệu bộ khiếp sợ của Mạnh Quân, hắn tận lực tu luyện chính là để lúc này hôm nay, rửa sạch sỉ nhục.

- Mạnh Quân, quên không nói cho ngươi. Vi Bất Bình đã bị ta giết, gốc Thiên Địa Dị Quả kia cũng đã bị ta đoạt được.

Âm thanh của Lâm Hi lạnh lùng:

- Đúng rồi, còn có Long Lực Kỳ Lý trưởng lão của Liệt Dương Tông, và cái tên cái gì Tam Thái Tử kia, cũng đồng thời là bị ta giết!

- Cái gì!!

Cái này thì ngay cả hai tên cường giả Long Lực của Liệt Dương Tông ở trong đại điện cũng lộ ra vẻ kinh hãi. Bọn họ lúc trước đang kịch chiến cùng Đại trưởng lão Triệu Hùng, lúc này vừa phân thần lập tức lộ ra sơ hở, bị Đại trưởng lão bắt lấy cơ hội mà phản kích một chưởng.

- Ngươi lại dám giết Tam Thái Tử và Lý sư huynh!!

Hai tên trưởng lão của Liệt Dương Tông mắt lộ ra sát ý thật sâu. Bọn họ lúc trước không có coi Lâm Hi đáng để ý đến, nhưng vào lúc này mới biết được mười phần sai khi khinh thường hắn.

Liệt Dương Tông mặc dù là Đại tông phái, môn nhân gần vạn, cường giả cũng nhiều. Nhưng mà cường giả đỉnh cao thì cũng là chết một người liền ít đi một người. Cường giả Long Lực Kỳ không phải rau cải trắng, bất cứ một người nào tử vong, đối với tông phái đều là công kích thật lớn. Mà Tam Thái Tử Xích Viêm Cung, càng là đứa con được sủng ái của Tông chủ.

Hai chuyện này chung một chỗ, cũng đủ khiến cho hai tên trưởng lão Long Lực Kỳ sinh ra đầy đủ sát niệm đối với Lâm Hi. Hai người nhìn ánh mắt của Lâm Hi, hận không thể ăn sống được hắn. Nếu như ánh mắt có thể giết người, hiện tại Lâm Hi đã phải chết hơn trăm lần ngàn lần.

- Chờ giải quyết xong Triệu Hùng thì người tiếp theo chính là ngươi. Ngươi không trốn thoát nổi đâu, Liệt Dương Tông chúng ta nhất định sẽ ban ra lệnh đuổi giết. Thiên hạ tuy lớn, cũng sẽ không có chỗ dung thân cho ngươi.

Hai tên Trưởng lão Long Lực mặt mày lạnh lẽo, sát khí ngút trời.

- Cái đó cũng phải chờ hai người các ngươi thắng ta rồi hãy nói nữa.

Đại trưởng lão vung song chưởng lên cùng xuất lực, mỗi một chưởng cũng có uy phong phá trời rạch đất, cứ như vậy mà ngăn cản hai tên trưởng lão cảnh giới Long Lực, khiến bọn họ vô phương đi đối phó Lâm Hi.

Thế nhưng, Đại trưởng lão mặc dù mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng cũng âm thầm khiếp sợ. Cái tên Tam Thái Tử kia thì cũng thôi, vì là kẻ ngu ngốc. Nhưng mà cường giả Long Lực Kỳ không phải dễ dàng giết như vậy.

Võ Giả Đệ Cửu Trọng có lực lượng có thể vật lộn đọ sức với rồng không nói, hơn nữa sinh mệnh ngoan cường. Những vết thương trí mệnh thông thường, đối bọn họ lại không đáng kể chút nào. Coi như là trái tim bị vỡ đều còn có thể sống khá lâu.

Mặc dù Đại trưởng lão cũng có sự tin tưởng không lớn, nhưng Lâm Hi có thể phá tan tầng tầng ngăn trở để xuất hiện ở nơi này. Bản thân điều đó cũng đã nói rõ về thực lực của hắn.

Mặc dù chuyện kinh hãi làm cho người ta nhất thời khó mà tin được, nhưng Đại trưởng lão tin tưởng, Lâm Hi hẳn là không hề nói sai.

- Mạnh Quân, mau ra tay đi, giết tiểu tử này. Chờ chuyện nơi đây kết thúc, đến khi chúng ta trở về núi Liệt Dương, chúng ta nhất định sẽ bẩm báo lên Tông chủ, tưởng thưởng xứng đáng cho ngươi!

Hai tên trưởng lão Long Lực không thoát thân được, vừa sợ vừa giận, lập tức phát ra mệnh lệnh cho Mạnh Quân. Muốn mượn tay Mạnh Quân để giết Lâm Hi.

- Hàn Thế Trung, Mạnh Quân thì cũng thôi, chẳng lẽ ngươi cũng không biết hối cải sao? Ta niệm tình đồng môn, mới lần nữa nhẹ tay thương xót đối với ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhìn thấy Mạnh Quân dâng cơ nghiệp mà sư tôn một tay thành lập vào làm thuộc hạ Liệt Dương Tông. Nếu làm như thế, lại há có thể không làm thất vọng sư tôn ở dưới đất, không làm thất vọng gần ngàn đệ tử Ngũ Lôi Phái?

Âm thanh của Đại trưởng lão to lớn, giống như tiếng sấm. Lão cũng mượn cơ hội này để làm dao động ý chí của một vị trưởng lão khác - Hàn Thế Trung.

Đại trưởng lão núi Ngũ Lôi bình thường không thể hiện ra mấy, xem ra đang dần dần già lão, đã vào trong quan tài nửa bước. Nhưng vào lúc này, lão mới hiển lộ thực lực cao vòi vọi của mình.

Trên người của lão da tróc thịt bong, phủ đầy vết thương, quần áo đều bị máu tươi nhuộm ướt sũng. Nhưng mà thần thái lại oai phong lẫm liệt, đối mặt giáp công của hai tên trưởng lão Long Lực và trưởng lão Kim Cương Kỳ, nhưng lại vẫn không hiện dấu vết bại trận.

Một mặt khác, Hàn Thế Trung trầm lặng không nói. Tuy nghe được những lời Đại trưởng lão đã nói, nhưng cũng không làm ra bất cứ điều gì đáp lại. Còn thế công cũng đã không sắc bén bằng trước đây.

Trong trận phản loạn này, Hàn Thế Trung vốn cũng không phải là chủ mưu. Cho dù Mạnh Quân thành công thì nhiều nhất lão cũng cứ vẫn là trưởng lão, không được lợi lộc gì nhiều lắm. Hiện tại trận phản loạn này thì lão hoàn toàn là bị động mà lôi cuốn vào. Bởi vậy, xuất thủ giảm đi ba phần cũng không phải điều gì khó có thể hiểu rõ như vậy.

Hơn nữa, sau khi Lâm Hi xuất hiện thì Hàn Thế Trung cũng cảm giác được một chút biến hóa. Trận này vốn là nắm chắc kết quả chiến đấu, hiện tại xuất hiện ra một chút biến số khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status