Thần tọa

Chương 861: Kết thúc (2)


- Ngươi!

Trưởng lão Thái Nguyên cung giận dữ, biết rõ Lâm Hi chỉ chính là Phong Bạo chi môn chết đại lượng đệ tử. Song ánh mắt của mọi người nhìn đến, hắn có tức giận đi nữa cũng không có cách nào giết người ở giữa ban ngày.

- Hừ! Tiên Mộng trưởng lão, ta chờ tin tức của ngươi!

Trưởng lão Thái Nguyên cung tức giận hừ một tiếng, ống tay áo rung lên hướng nơi xa nói:

- Chúng ta đi!

Áo bào rung lên lại là nhìn cũng không nhìn, trực tiếp rời đi hội trường, bỏ đi không một dấu vết, biến mất ở phương bắc.

- Trưởng lão!

Từng gã đệ tử Thái Nguyên cung lập tức nhấc người đuổi theo, trong chớp mắt đã đi hết.

- Hô!

Trong đấu trường, Vương Lạc Anh rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Trong cả hội trường khó xử nhất đúng là nàng. Mặc dù là Chân truyền đệ tử nhưng ở trước mặt hai vị trưởng lão thì lời nói hoàn toàn không có trọng lượng, ở một phương diện này ngược lại còn không bằng Lâm Hi.

- Lâm sư đệ, đa tạ rồi.

Vương Lạc Anh nhìn Lâm Hi một cái, lấy truyền âm nhập mật bất động thanh sắc nói:

- Mấy ngày nữa sẽ có một cái tiểu tụ hội. Lâm sư đệ nếu như không ngần ngại mà nói, đến lúc đó thỉnh đến trong cung tụ hội đi.

Thanh âm rất nhỏ, yếu ớt như muỗi, bất quá đầy đủ để cho Lâm Hi nghe được.

- Lạc Anh sư tỷ khách khí.

Lâm Hi do dự một chút, hơi nghĩ ngợi, nhưng ngay sau đó liền gật đầu:

- Tốt lắm, cung kính không bằng tuân lệnh, bất quá không biết là lúc nào.

Sau khi tấn thăng đại điển chấm dứt, Lâm Hi cũng không lập tức rời đi, dự tính còn có thể cùng Đại sư tỷ Tô Tử Huyên tụ hội lại một đoạn, mặt khác mới đến Tiên La phái, biết thêm một số người cũng là chuyện tốt.

Vương Lạc Anh nói ra thời gian, sau đó nói:

- Đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi.

Nói xong cũng không dừng lại, thân thể vừa chuyển lập tức tung người mà lên trên khán đài, sau đó rơi vào vị trí Tiên Mộng trưởng lão ở trên đài chủ tịch.

Lâm Hi hiểu ý, đi trở về đình thai.

- Đa tạ sư bá.

Lâm Hi mặt hướng phía trước nhỏ giọng nói.

Ma Kiếm trưởng lão chắp tay, chẳng qua là cười cười.

- Tấn thăng đại điển đã kết thúc, người của Thái Nguyên cung cũng đã đi rồi. Một mình ngươi cẩn thận một chút, ta đi về trước.

Thanh âm vừa dứt, rầm một tiếng hóa thành một đạo hắc hồng chiếu vào trong hư không, trong thời gian ngắn rời đi không chút dấu vết, tiêu thất vô tung.

- Chư vị, lão phu đại biểu cho Tiên La phái lần nữa tạ ơn mọi người. Tấn thăng đại điển đã kết thúc, cảm tạ thịnh tình của chư vị, nếu như nguyện ý, Tiên La phái ta hoan nghênh để chư vị ở lại một thời gian ngắn xem xét chung quanh. Ừ, hiện giờ rời đi thôi.

Thanh âm vừa rơi xuống, hội trường ông ông tác hưởng, trưởng lão, đệ tử của các môn các phái cũng là rối rít rời đi tiên khí hội trường, hướng về địa phương mình nghỉ lại lao đi.

Tấn thăng đại diển đã kết thúc, mấy ngày nữa mọi người sẽ phải trở về nơi ở của mình.

- Bạch Nguyên sư huynh, chúng ta cũng đi thôi.

Lâm Hi thu hồi ánh mắt, đối với Bạch Nguyên đang ở bên cạnh Âu Dương Nạp Hải nói. Lâm Hi liếc mắt một cái, hô hấp của Âu Dương Nạp Hải đã rất ôn hòa, hiển nhiên thương thế đã đỡ hơn khá nhiều rồi.

Bạch Nguyên gật đầu, mang theo Âu Dương Nạp Hải cùng Lâm Hi rời đi nơi này.

Chỉ trong chớp mắt, mọi người rời đi như ong vỡ tổ, cả hội trường trở nên trống rỗng. Một trận quang mang lóe lên, tòa hội trường rộng lớn này liền từ không trung chậm rãi biến mất.

Vào đêm, cả Tiên La phái cũng an tĩnh rất nhiều. Đại khái đến lúc canh một, Âu Dương Nạp Hải liền tỉnh lại.

- Ta bị sao vậy?

Âu Dương Nạp Hải dụi dụi con mắt, thần sắc có chút mệt mỏi, hiển nhiên nội thương vẫn chưa hoàn toàn tốt hẳn. Hắn loáng thoáng chỉ nhớ rõ mình giao thủ với Lục Thanh Thiên, phát ra một kích cuối cùng sau đó liền bất tỉnh.

- Không có chuyện gì rồi, sư huynh, đã kết thúc.

Lâm Hi ở một bên nói.

Bạch Nguyên gật đầu, đem chuyện Âu Dương Nạp Hải sau khi hôn mê ước chừng nói một chút.

- Thì ra là ta đã hôn mê lâu như vậy.

Âu Dương Nạp Hải cảm khái không thôi.

Nhớ tới lúc chiến đấu với Lục Thanh Thiên, sắc mặt của Âu Dương Nạp Hải ảm đạm không ít, đây là lần đầu tiên hắn thảm bại như vậy, mặc dù chênh lệch giữa hắn và Lục Thanh Thiên đúng là rất lớn.

- Sư huynh, ngươi trước tiên dưỡng thương cho tốt đi. Sau khi đợi chuyện ở đây chấm dứt, chúng ta liền trở về Thần Tiêu sơn.

Lâm Hi nói.

- Ừ.

Âu Dương Nạp Hải thu hồi tinh thần, gật đầu.

Ma Kiếm trưởng lão kỳ thật đã cấp cho Âu Dương Nạp Hải thánh dược chữa thương rồi, thương thế đã tốt hơn phân nửa, nhưng là muốn hoàn toàn khỏi hẳn vẫn còn phải mất chút thời gian.

Lâm Hi cùng Bạch Nguyên một trái một phải cũng toàn lực giúp Âu Dương Nạp Hải chữa thương. Có Âu Dương Nạp Hải phối hợp, liệu dược phải tốt hơn nhiều. Chỉ chốc lát sau, trên người Âu Dương Nạp Hải liền dâng lên bạch khí cuồn cuộn.

Đại khái tầm một khắc đồng hồ, hô hấp của Âu Dương Nạp Hải liền vững vàng lại, có thể điều tức được rồi.

- Bạch Nguyên sư huynh, ngươi ở trong phòng chiếu cố Âu Dương Nạp Hải đi, ta đi rồi sẽ trở về.

Lâm Hi xuyên thấu qua ô vuông khắc hoa ở rong phòng, nhìn tinh không trong sáng ở bên ngoài, bỗng nhiên nói.

Tấn thăng đại điển đã kết thúc, nhưng trên người hắn nhưng còn có một phong thư chưa đưa ra ngoài, hôm nay chính là thời cơ tốt nhất, ban đêm yên tĩnh, không cần phải lo lắng quá nhiều tai mắt.

- Ừ.

Bạch Nguyên ở phía sau gật đầu.

Kèn kẹt một tiếng, đẩy đại môn ra, Lâm Hi cất bước đi khỏi gian phòng, phân rõ phương hướng một chút, lập tức liền hướng về phía huyền phù đảo của Tiên Mộng trưởng lão lao đi. Mấy hơi thở lập tức rời đi không chút dấu vết, biến mất trong bầu trời đêm.

Chỗ của Tiên Mộng trưởng lão là ở trung ương hậu sơn Tiên La phái, chỗ sâu trong thương khung, địa vị xa xa ở trên các trưởng lão bình thường khác.

Lâm Hi từ xa liếc mắt liền thấy một tòa đảo tự khổng lồ, phảng phất như ngôi sao trong bầu trời đêm, tiên khí vạn đạo, quang mang nở rộ, đó chính là nơi ở của Tiên Mộng trưởng lão.

- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã tới. Ta còn tưởng rằng tối nay ngươi sẽ không tới chứ.

Một trận thanh âm quen thuộc yếu ớt như muỗi từ bên tai truyền đến.

Lâm Hi khẽ lấy làm kinh hãi, định thần nhìn lại chỉ thấy một bên huyền phù đảo tự, một lão giả vóc người khôi vĩ, khí vũ hiên ngang đang híp mắt, vẻ mặt mỉm cười nhìn hắn.

Nhìn thấy điệu bộ này hình như là đã sớm đoán được Lâm Hi sẽ đi tới, đã sớm chờ đợi ở chỗ này.

- Tiên Mộng trưởng lão!

Trong lòng Lâm Hi ngạc nhiên một trận, thân thể thoáng một cái, nhanh như lưu tinh xẹt qua hư không, lướt đến trước người Tiên Mộng trưởng lão.

- Trưởng lão đã liệu tới ta sẽ đi qua?

Lâm Hi nhịn không được nói.

- Ha hả, không phải là ta đoán được, mà là Chưởng giáo bổn phái đoán được. Thần Tiêu tông các ngươi chỉ phái ba người đệ tử, hiển nhiên là có mục đích khác. Lão phu tính ra một khi tấn thăng đại điển kết thúc, nếu như Thần Tiêu tông các ngươi có động tĩnh gì, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất rồi. Bằng không mà nói, tối nay không qua, liền chắc là sẽ không tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status