Thần tọa

Chương 882: Rung động (1)


Bằng hữu kết giao là lâu dài, hợp nhau mà nói, trong thời gian lâu dài sẽ có giao tình. Nhưng tất cả giao tình cũng phải bắt đầu từ lúc mới quen biết.

Lâm Hi cũng không cố ý, chẳng qua là tùy ý trò chuyện. Lẫn nhau trong lúc này hàn huyên một chút việc mà ít người biến đến trong tiên đạo, làm nhiệm vụ đụng phải chuyện lý thú, tựa như thuần túy là tiệc trà xã giao. Thỉnh thoảng cũng sẽ nhắc tới một chút vấn đề trên tu luyện.

Ngược lại là đệ tử của Bắc Đẩu cung có chút lấy lòng, hiện ra một cỗ ý tứ chân thành kết giao.

- Khó được Lạc Anh sư tỷ đem Lâm Hi mời đến, chúng ta cũng đi qua nhìn một cái đi.

Ở địa phương không xa, mấy tên đệ tử Đế Cực cung có khí tức hùng hồn, tiên khí mênh mông lấy truyền âm nhập mật nói.

Có thể lấy tu vi Phù Lục kỳ, chênh lệch 4 cấp, đánh bại Tứ quả Thánh Vương của tiên đạo đại phái như Lý Tranh Phong, Kim Vương Tôn, thiên phú của Lâm Hi đã không thể dùng 'thiên tài' để hình dung.

Trước lúc rời đi Tiên La phái, nếu như nói có một người mà mọi người muốn làm quen nhất, đó chính là Lâm Hi rồi. Cho dù không nhìn lần tranh tài này, chỉ nhìn vào sự kiện Phong Bạo chi môn huyên náo trước đó không lâu, Lâm Hi cũng là nhân vật được các môn các phái kính trọng, đồng thời cũng muốn kết giao.

Chỉ tiếc, người của Thần Tiêu tông ít giao du với người ngoài, tranh tài vừa kết thúc, trở về chỗ ở, đại môn đóng chặt, không bước ra khỏi nhà. Mọi người có lòng cũng không có biện pháp.

Nếu cơ hội đưa tới của, nhất định cũng muốn thử một chút.

Xoạt!

Mấy người xôn xao đứng dậy, hai ba bước cũng đã đến bên cạnh Lâm Hi.

- Lâm sư huynh, quấy rầy. Tại hạ Đế Cực cung Trương Minh Hoàng!

- Mạnh Vô Tể!

- Chu Bất Hối!

... Mấy người báo tên của riêng mình lên.

Trong mắt Lâm Hi hiện lên thần sắc kinh ngạc. Người của Đế Cực tông trước kia Lâm Hi còn chưa tiếp xúc qua, phái này cũng là một trong tiên đạo thập đại tông phái, ăn mặc bạch sắc đoàn long y, hiện ra một ít khí tức hoàng triều, ở trong tiên đạo đại thế giới coi như là cực kỳ hiếm thấy.

- Mời ngồi.

Lâm Hi phục hồi tinh thần lại, cười cười, chỉ vào bên cạnh nói.

Đế Cực tông lấy Trương Minh Hoàng cầm đầu, kéo vị trí ra, ngồi xuống một cách tự nhiên.

Ánh mắt Lâm Hi nhìn lướt qua, rất tự nhiên liền rơi vào trên người đệ tử cầm đầu Đế Cực tông là Trương Minh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc.

Tuổi của Trương Minh Hoàng so với Lâm Hi thì lớn hai, chừng 27, 28, cử chỉ khí độ có chút thành thục, chững chạc, ở tại niên kỷ hơn 20 tuổi coi như là tương đối hiếm có rồi.

- Minh Hoàng huynh sợ là đã có tu vi Tứ quả Thánh Vương đi?

Lâm Hi nhìn Trương Minh Hoàng, mở miệng nói.

Niên kỷ 27, 28 tuổi có thể có tu vi như thế đã là cực kỳ hiếm thấy. Trên căn bản cùng Kim Vương Tôn, Lý Tranh Phong ở một cấp độ rồi. Bất quá cuối cùng trận chung kết không có hắn, coi như là có chút kỳ dị.

Trương Minh Hoàng biết rõ Lâm Hi đang kinh ngạc cái gì, cười cười giải thích:

- Ta đã thua bởi Lý Tranh Phong, không có tiến vào trận chung kết.

Dương Thông cũng là đồng dạng, cũng là tầng thứ này. Mặc dù cùng là Tứ quả Thánh Vương, nhưng bàn về tích lũy, Trương Minh Hoàng vẫn là còn thiếu một chút, không so sánh được với loại đệ tử của tiên đạo đệ nhất đại phái Lý Tranh Phong. Thua cũng là hợp tình hợp lý.

Lý Tranh Phong mặc dù bại bởi Lâm Hi, nên đối phó với Trương Minh Hoàng cũng là có thể. Dĩ nhiên, đây cũng là một chỗ mà Trương Minh Hoàng bội phục Lâm Hi.

Đối với người từng đánh bại qua người thắng chính mình, mọi người luôn là tràn đầy tôn kính.

- Thì ra là như vậy.

Lâm Hi gật đầu, không có hỏi nhiều.

Thời gian tranh tài rất dài, hắn cũng không phải là rất chú ý trong tràng, có đoạn thời gian hắn một mực tồn thần luyện khí, có chút trận đấu bị bỏ lỡ cũng là hợp tình hợp lý.

Đã có lần thứ nhất tất có lần thứ hai, có nhiều người của Bắc Đẩu cung, Đế Cực tông, những người khác cũng tìm cơ hội nhích lại gần. Tử Vi phái, Hải ngoại tông phái, Tứ đại hoàng triều..., bất tri bất giác Lâm Hi ở nơi này nghiễm nhiên trở thành trung tâm của lần tụ hội.

- Lâm sư đệ, ta có thể ngồi ở nơi này không?

Một thanh âm quen thuộc từ bên tai truyền đến, mang theo trận trận mùi thơm cơ thể mê người. Lâm Hi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

- Lạc Anh sư tỷ, khách nhân còn có thể cưỡng cầu chủ nhân sao? Ha hả, mời ngồi.

Lâm Hi cười cười, kéo ra một cái ghế ở bên cạnh.

Cái bàn mặc dù có rộng hơn nữa nhưng cũng chỉ an bài được tám cái vị trí, lúc này có thêm không ít ghế, ước chừng ngồi hơn hai mươi người, khiến cho người ta ghé mắt không thôi.

Thấy Vương Lạc Anh ngồi cùng một chỗ với Lâm Hi, ánh mắt của mọi người chung quanh đều là khác thường không ít.

- Tiên lữ a...

Trong đầu mọi người lướt qua một cái ý niệm, bất quá không ai ngu mà nói ra.

Công tâm mà nói, đơn thuần chỉ nhìn tướng mạo, hai người cũng là trai tài gái sắc Vương Lạc Anh có mỹ danh, ngồi ở chỗ đó ưu nhã mê người, giống như một đạo phong cảnh xinh đẹp, đẹp mắt cực kỳ.

Lâm Hi khí độ ung dung, tuấn mỹ hiên ngang, cùng Vương Lạc Anh cũng giống như là một đôi. Đặc biệt là lúc ban ngày, Lâm Hi nhưng lại ở trước mặt trưởng lão Tiên La phái hướng Tiên La phái 'Cầu hôn', muốn kết làm tiên lữ với Vương Lạc Anh.

Hôm nay Vương Lạc Anh chủ động tới đây, nhìn ở trong mắt mọi người lại càng như tình chàng ý thiếp.

Mặc dù Lâm Hi cùng Vương Lạc Anh đều biết rõ, đây chẳng qua là để đối phó với Thái Nguyên cung, nhưng mà mọi người có thể lại không nghĩ như vậy a.

Vô tình hữu ý, Lâm Hi cùng Vương Lạc Anh trái phải hai người, mặt nở nụ cười, cố ý hướng hai bên di chuyển, đem Lâm Hi cùng Vương Lạc Anh tách ra.

Uống trà thì vẫn uống trà, lắng nghe thì vẫn tiếp tục lắng nghe, nhưng mà không khí đột nhiên trở nên có chút ám muội. Lâm Hi cùng Vương Lạc Anh cũng không phải người ngu, lúc này không khí biến chuyển cũng có thể cảm giác được.

- Những gia hỏa này...

Trong lòng Lâm Hi cười khổ, thầm mắng một câu.

Trong mắt Vương Lạc Anh hiện lên một tia thần sắc kỳ dị, lấy thân phận của nàng tự nhiên không thể nào làm rõ ràng như vậy, chủ động cùng Lâm Hi kéo ra khoảng cách. Hơn nữa người trong tiên đạo nào có so đo nhiều như vậy.

Bất quá bất kể nói như thế nào, trong lòng đột nhiên có chút không được tự nhiên là thật sự.

Vốn cũng là chính mình đáp tạ, trong lòng đem Lâm Hi trở thành một cái bằng hữu có thể lui tới, nhưng là bị mọi người náo thành như vậy, lại là các loại ánh mắt là lạ, trong lòng Vương Lạc Anh cũng có chút mất tự nhiên rồi.

Công tâm mà nói, thời điểm Vương Lạc Anh bị Thái Nguyên cung cưỡng bức, cùng Lâm Hi từng tiếp xúc ánh mắt với nhau, biết là hắn muốn giúp nàng hóa giải nguy hiểm, đồng thời cũng là vì Thần Tiêu tông. Trong lòng hoàn toàn từ đầu luôn luôn không có hướng phương diện này suy nghĩ, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà bị loại không khí này náo động lên, trong lòng cũng đột nhiên có chút nói không rõ, cảm giác cũng không rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status