Thần y ở rể

Chương 1431





Chương 1431: Lựa chọn giữa sống và chết

 

“Dấu vết rửa sạch sao?”

 

Vẻ mặt mọi người căng thẳng, cùng nhìn

chằm chằm Phan Lâm.

 

Phan Nhã Nam cũng ngây ngốc, nhìn

anh với vẻ khó mà tin.

 

Cô ta biết Phan Lâm rất thông minh,

nhưng dù sao Gia Linh cũng dùng nước cờ

cao như vậy.

 

Cho dù Phan Lâm đúng lúc rửa sạch bùn

dưới đế giày, vẫn bị cô ta nhìn ra được manh

mối.

 

Xong rồi.

 

Lúc này hoàn toàn xong rồi!

Thế này thì rửa sạch tình nghi làm sao

đây?

 

Phan Nhã Nam run lẩy bẩy, gương mặt

càng trắng bệch hơn.

 

Ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn

về phía Phan Lâm, đợi câu trả lời của anh.

 

“Sao cậu không nói đi?” Giảng sư Minh

Lan nghiêm khắc la lên.

 

“Em thấy anh ta căn bản chính là không

còn lời nào để nói rồi.” Có người ở bên cạnh

kêu lên.

 

Gia Linh rạng rỡ nhìn chằm chằm Phan

Lâm.

 

Tuy đây không phải là chứng cứ vô cùng

xác thực, nhưng có thể nói lên rất nhiều

chuyện rồi.

 

Nhưng mà đúng lúc này, Phan Lâm đột

nhiên mở miệng: “Chuyện này có thể chứng

minh được gì? Nếu các cô lấy chuyện này

định tội tôi, như vậy chẳng phải là nói mỗi

người ở đây đều có tội sao?”

 

“Cậu có ý gì?” Giảng sư Minh Lan nhíu

mày hỏi.

 

“Cô Gia Linh, cô có thể cởi giày của cô

được không? Phan Lâm mỉm cười hỏi Gia

Linh.

 

Gia Linh sợ run lên, lông mày hơi cau lại,

nhỏ giọng nói: “Không lẽ anh đang hoài nghi

tôi sao?”

 

“Tôi chỉ muốn chứng minh là mình trong

sạch thôi.”

 

“Được thôi.” Gia Linh chân chừ một lát,

mới gật đầu nói: “Tôi muốn xem một chút,

anh tự chứng minh cho mình thế nào.”

Sau khi nói xong, Gia Linh cởi giày ra.

 

Nhưng lộ ra một đôi chân tinh xảo hơi

Xòe ra.

 

Đôi chân như ngọc quả thực như kiệt tác

của thượng đế, không có một chút tỳ vết nào,

ánh trăng chiếu xuống giống như mỹ ngọc

tạo ra.

 

Phan Lâm hơi sửng sốt nhìn.

 

Đôi má Gia Linh hơi ửng hồng, nhỏ giọng

nói: “Khi cửa cốc gặp chuyện không may tôi

đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, cho nên

không kịp đi bít tất.”

 

“Không sao, chân của cô không thối.”

Phan Lâm cười nói.

 

Gia Linh sợ run lên, trong đôi mắt lướt

qua tức giận, nhưng nhanh chóng khôi phục

lại vẻ mặt hờ hững: “Đừng nói những lời cợt

nhả như thế.”

 

Phan Lâm cười nhận lấy giày, sau đó để

để giày trước mặt mọi người.

 

Mọi người tò mò nhìn đế giày.

 

Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người

ngây ngẩn cả người.

 

“Các vị, cô Gia Linh nói giày của tôi có

dấu vết rửa sạch, như vậy... Đế giày của cô

ta, nên giải thích thế nào đây?” Phan Lâm hỏi.

 

Mọi người lập tức châu đầu ghé tai, xì

xào bàn tán.

 

“Sao lại thế này? Vì sao đế giày của Gia

Linh sư tỷ cũng ẩm ướt?”

 

“Không đúng, trên đất này rất khô mà...”

 

“Sao lại như vậy được nhỉ?”

 

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu,

bao gồm cả Gia Linh.

 

“Chuyện này...

 

“Cô Gia Linh, muốn biết nguyên nhân là

gì không? Thực ra vô cùng đơn giản, cô xem

ở cửa sân đi.” Phan Lâm cười nói.

 

Mọi người đều giật mình liếc mắt nhìn về

phía cửa sân, mới phát hiện trên mặt đất chỗ

gần cửa sân vô cùng ẩm ướt, một chút nước

đọng chảy qua.

 

“Hả?” Gia Linh giật mình.

 

“Hôm nay vòi nước ở nơi này bị hỏng vào

ban ngày, cho nên rất ướt, vì thế mà không

riêng gì giày của tôi bị ướt, mà giày của mỗi

người ở đây đều đã ẩm ướt! Cô Gia Linh, cô

dùng phương thức này định tội tôi, chẳng

phải là đổ oan cho người tốt sao?” Phan Lâm

nói.

Gia Linh nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy,

là tôi quá qua loa rồi! Giảng sư, có lẽ không

phải là người này!”

 

“Không phải người này, vậy thì là người

nào?” Giảng sư Minh Lan buồn bực hỏi.

 

“Chuyện này... Chúng ta cần phải điều

tra.” Gia Linh chân chừ một lát nói.

 

“Hừ, đúng là lãng phí thời gian!”

 

Giảng sư Minh Lan càng tức giận, vung

tay áo một cái, xoay người rời đi.

 

Một đám người rầm rầm rời khỏi sân,

đương nhiên có không ít đệ tử nữ mới biết

yêu không thể cất bước đi nổi, vẫn luôn nhìn

lén Phan Lâm, lưu luyến quên và.

 

Gia Linh thì cau mày thật chặt, giống như

đang suy nghĩ chuyện gì đó.

 

Cô ta liếc nhìn Phan Lâm, lại nhìn giày

của mình, cuối cùng là đi chân không ra khỏi

sân.

 

“Phù!”

 

Phan Nhã Nam trực tiếp đặt mông ngồi

trên đất, đầu đầy mồ hôi, sợ tới mức không

nhẹ.

 

“Nguy hiểm thật, có thể là tính qua cửa ải

rôi! Này Lâm sư huynh, ống nước ở cửa bị vỡ

lúc nào thế? Sao tôi không biết?”

 

“Vừa mới bị phá. Phan Lâm lạnh nhạt

nói.

 

“Vừa mới sao?” Phan Nhã Nam không

ngừng nghi ngờ, đột nhiên cô ta giống như

nghĩ tới chuyện gì đó, kinh ngạc nói: “Chẳng

lẽ là...”

 

“Thực ra phán đoán của Gia Linh là chính

xác, giày của tôi thực sự là được rửa sạch,

tôi không nghĩ tới đối phương sẽ đến nhanh

như vậy, cho nên đế giày có nước đọng chưa

kịp khô! Vòi nước ở cửa, là tôi vừa nhân cơ

hội bọn họ không chú ý, dùng kim châm cứu

đâm nát, bởi vậy không có ai hoài nghỉ lời nói

của tôi!”

 

“Nhưng mà... Đế giày của Gia Linh, vì sao

cũng ẩm ướt?”

 

“Tôi làm ướt!”

 

“Nhưng bên cạnh anh không có nước

mài Chẳng lẽ anh còn có thể biến ra ma

thuật?” Phan Nhã Nam kinh ngạc hỏi.

 

Phan Lâm không nói chuyện, chỉ giơ tay

lên.

 

Đôi mắt của Phan Lâm lập tức mở to,

nhìn một ngón tay của anh...

 

“Tôi không dùng nước, tôi dùng máu của

mình làm ướt đế giày của cô ta!” Phan Lâm

khàn giọng nói.

 

Mùi của bùn đen có vẻ nặng, bởi vậy có

thể lấn được mùi máu tươi.

 

Nhưng Phan Nhã Nam không lường

trước được, vậy mà Phan Lâm dứt khoát như

vậy trong lúc nguy cấp.

 

Dùng máu làm ướt giày...

 

“Trở về đi."

 

Phan Lâm đi vòng trở về phòng.

 

Toàn thân Phan Nhã Nam run lên, lấy lại

tinh thần, vội vàng la lên: “Lâm sư huynh, nếu

là như vậy, vậy một khi Gia Linh sư tỷ rửa

sạch đế giày, chẳng phải là... Sẽ lộ sao?”

“Đúng vậy, nhưng thì tính sao? Lúc cô ta

rửa đế giày, chứng cứ đã bị hủy sạch rồi, đến

lúc đó chúng ta chỉ cân chất cũng không

thừa nhận là được!”

 

Phan Lâm lạnh nhạt nói: “Chúng ta

không ở lại nơi này lâu lắm, đợi cô ta tìm

được chứng cứ chứng minh chúng ta, chúng

ta đã rời đi rôi!”

 

“Nhưng nếu cô ta nhanh chóng tìm được

chứng cứ thì sao?” Phan Nhã Nam vội vàng

kêu lên.

 

“Vậy... Chỉ có thể giết người diệt khẩu.”

Trong mắt Phan Lâm lộ vẻ hung dữ.

 

Da đầu Phan Nhã Nam run lên.

 

Chuyện ở cửa cốc, khiến Hồng Nhan Cốc

vô cùng coi trọng.

 

Màn đêm buông xuống, Hồng Nhan Cốc

liền tăng mạnh tất cả phòng ngự trong và

ngoài cốc.

 

Bởi vì chìa khóa mất đi, bọn họ không thể

cưỡng chế đóng cửa cơ quan, nếu đóng cửa,

sẽ tạo thành tổn hại không nhỏ đổi với cơ

quan, bởi vậy sáng sớm hôm sau, thợ thủ

công của Hồng Nhan Cốc cũng bắt đầu tiến

hành sửa chữa cơ quan.

 

Phan Lâm bảo Phan Nhã Nam mang di

động đi quay chụp lại.

Mà bản thân anh thì bắt đầu xâm nhập

vào khu vực trung tâm của Hồng Nhan Cốc.

 

Nhưng mà lúc anh chuẩn bị, Triệu Minh

Nguyệt đi tới đây lân nữa.

 

Gương mặt cô ta rất mất tự nhiên, có

chút khó coi, đi vào sân nhìn Phan Lâm, do

dự rất lâu mới mở miệng nói: “Bây giờ anh rời

khỏi Hồng Nhan Cốc... Còn kịp...”

 

“Rời đi sao?” Phan Lâm sửng sốt: “Cô

Triệu Minh Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì thế?”

 “Phía trên quyết định, muốn diệt trừ anh!

Anh không đi thì sẽ phải chết!” Triệu Minh

Nguyệt la lên.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1833 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status