Thanh niên nhàn rỗi ở Đường triều

Chương 30: Kiếm một Bồ Tát thật đến



dịch: mafia777

"Tiểu Dã, Tiểu Dã."

Hùng Đệ ngồi xổm tại trước cửa nhà mình, nhỏ giọng hô hai câu, hiển nhiên giống một tên trộm mập.

Két.. Một tiếng.

Cửa được mở ra.

Chỉ thấy một đạo bóng dáng nhỏ gầy ở bên trong cửa.

"Tiểu Dã, đệ thật sự là quá lợi hại, đùa cho đám lừa ngốc kia chạy vòng quanh."

Hùng Đệ vừa thấy được Tiểu Dã, lập tức kích động xông đi hai tay ôm lấy Tiểu Dã.

Y kích động như vậy, là bởi vì y vốn là hết sức thống hận đám hòa thượng Thiên Tế tự, nhìn thấy Tiểu Dã đùa cho những hòa thượng đó chạy vòng quanh, trong lòng dĩ nhiên là mười phần vui vẻ, hơn nữa thân thủ y hơi chậm chạp ngốc nghếch, thấy Tiểu Dã quay lại như gió, cảm thấy Tiểu Dã hết sức lợi hại, trong lòng hâm mộ, cũng vô cùng sùng bái Tiểu Dã, vì vậy biểu hiện hết sức kích động.

Hàn Nghệ cười lắc đầu, đi vào, rót một chén nước, uống một hơi cạn sạch, đợi khi xoay người lại, phát hiện Hùng Đệ còn ôm Tiểu Dã rồi ra sức quay, cánh tay thô mập đều sắp ấn thân thể gầy ốm kia của Tiểu Dã vào trong cái lớp mỡ thật dày kia rồi, lại mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dã cũng phát triển thành màu gan lợn, dường như có chút dấu hiệu mắt trợn trắng rồi, vội vàng tách hai người bọn họ ra: "Được rồi, được rồi, đệ đừng có siết chết Tiểu Dã đấy."

Tiểu Dã thật đúng là bị một thân thịt béo này của Hùng Đệ đè ép đến não có chút lớn ra vì thiếu dưỡng khí, lúc xuống đất vẫn còn lắc lư vài cái, thật đáng buồn chính là cậu ta không biết nói, chỉ có thể lẳng lặng để cho Hùng Đệ giày xéo.

Hùng Đệ rốt cục kịp phản ứng lại, khẩn trương hề hề nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Dã, ta không phải cố ý, ta chỉ là nhất thời quá cao hứng, đệ ngàn vạn lần đừng giận ta."

Tiểu Dã cười lắc đầu, ra hiệu không sao cả.

Hùng Đệ ha hả nói: "Ta biết ngay đệ sẽ không giận ta mà."

Hàn Nghệ hướng Tiểu Dã hỏi: "Tiểu Dã, đệ có bị thương không?"

Tiểu Dã lắc đầu, trên mặt là nụ cười dào dạt đầy hưng phấn, dường như còn hơi cảm thấy thú vị.

Đột nhiên, cậu ta vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cánh tay của Hàn Nghệ, đợi khi Hàn Nghệ nhìn về phía cậu ta, cậu ta huơ huơ nắm tay nhỏ vài cái, vừa chỉ chỉ về phương hướng Thiên Tế tự.

Hàn Nghệ lúc này không hiểu được, mờ mịt lắc đầu.

Tiểu Dã dường như có phần gấp gáp, lại huơ huơ nắm tay vài cái, còn đưa chân quét một cái.

Ba ba ba!

Hùng Đệ vỗ bàn tay đầy thịt: "Tiểu Dã, hảo công phu!"

Chỉ số thông minh gì thế này! Tiểu Dã dùng sức lắc đầu, trên mặt lại càng có vẻ sốt ruột.

Tuy nhiên Hùng Đệ ồn ào một trận, thật ra lại khiến Hàn Nghệ hiểu ra, nói: "Đệ là muốn nói, trong chùa miếu có người biết võ công."

Tiểu Dã lúc này gật đầu thật mạnh, sau đó lại quơ quơ quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn làm ra một bộ dáng khiếp sợ.

"Hơn nữa thân thủ còn rất lợi hại?"

Hàn Nghệ lại không xác định nói.

Tiểu Dã lại dùng sức gật đầu.

Hàn Nghệ gật gật đầu, nhưng thật ra cũng không để ý, kinh doanh kiếm tiền bậc này, mời mấy cao thủ tới hộ viện, vậy cũng là chuyện bình thường, nếu không có, thì mới không bình thường, cười nói:

"Không có việc gì, cho dù cao thủ của bọn họ có lợi hại hơn cũng không vấn đề gì, chúng ta cũng không phải dựa vào vũ lực chém giết." Dừng một chút, hắn lại nói: "Thời gian khá nhanh, chúng ta nghỉ ngơi một chút liền lên đường thôi."

"Được."

Ba người lập tức thừa dịp bóng đêm lại lần nữa đi ra cửa.

...

...

Trời rất đẹp, đêm đó, trăng sáng sao thưa, nhưng trăng tròn sáng ngời rất nhanh đã bị một áng mây mỏng như tơ lụa phiêu đãng che mất, chỉ có một chút ánh trăng phiêu đãng xuống dưới.

Ở ngoài thanh Dương Châu trên một con đường nhỏ, ba đạo bóng dáng lén lút cùng đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ trên đó có một pho tượng đá, không, hẳn là một đạo bóng dáng to mọng đẩy cái xe đẩy đó, hai bóng dáng gầy yếu ở một bên nhàn nhã tiêu sái.

"Hùng Đệ, cố lên, Hùng Đệ, cố lên."

Lại nghe thấy một thanh âm đè thấp, không ngừng hô.

"A...!"

Sau khi đẩy qua một vũng bùn, bóng dáng mập mạp có chút thở hổn hển, đột nhiên nói: "Hàn đại ca, không... không đúng nha!"

Thanh âm đè thấp trả lời: "Cái gì không đúng cơ?"

"Vì sao chỉ có một mình ta đẩy, còn các huynh thì ở bên cạnh nhìn."

"Ai da, đệ xem một chút vóc người của đệ này, rồi nhìn lại dáng người của ta cùng Tiểu Dã, đương nhiên là đệ đẩy nha, coi như là để giảm béo."

"Ah."

Bóng dáng mập mạp lại đẩy tiến lên.

Ba người này đúng là Hàn Nghệ, Hùng Đệ và Tiểu Dã.

Hùng Đệ tuy rằng không đủ linh hoạt độ, nhưng thực sự rất có khí lực, đẩy xe đẩy cứ gọi là đi phăng phăng.

Hàn Nghệ vốn chỉ là muốn trêu cợt hạ Hùng Đệ, nào biết nhóc mập này lại thật thà chất phác như thế, ngược lại làm cho hắn có vẻ có chút áy náy, cùng Tiểu Dã liếc nhau một cái, lập tức hai người vô cùng ăn ý đi vào bên cạnh Hùng Đệ, vươn tay ra phụ giúp đẩy xe đi lên phía trước.

Thằng nhỏ Hùng Đệ này thành thật, y cũng không hiểu được cái gì là giảo hoạt, kỳ thật y cảm thấy bản thân một người đẩy, thì cũng không sao cả, hơn nữa trong lòng của y cho rằng chỉ cần Hàn Nghệ, Tiểu Dã coi y là bằng hữu, thì đó chính là phúc khí của y, đến hiện tại y vẫn sợ hãi Hàn Nghệ, Tiểu Dã sẽ rời y đi, cho nên y căn bản sẽ không ngỗ nghịch ý tứ của Hàn Nghệ, hiện giờ thấy Hàn Nghệ, Tiểu Dã lại đây hỗ trợ, phản ứng đầu tiên của y thực sự không phải là cảm thấy thoải mái, mà là cảm giác mình cũng không cô độc, vô cùng vui vẻ, ha hả mỉm cười, vẻ mặt hồn nhiên.

Tiểu Dã thấy y mỉm cười, cũng lộ ra vẻ mặt ngây ngô cười, chỉ tiếc cậu ta cười là không thành tiếng.

Hai người này. Hàn Nghệ thấy hai tiểu tử lại bày ra vẻ mặt cười ngây ngô, vừa cảm thấy tiền đồ có thể sẽ xấu, cùng lúc lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, dường như tìm về sự ngây thơ chất phác có lẽ chưa từng có, đền bù tiếc nuối thời thơ ấu.

"Hàn đại ca, huynh đem tượng đá Bồ Tát này tới nhà của ta làm gì?"

Hùng Đệ vẻ mặt tò mò hỏi.

"Đây không phải là tượng đá bình thường đâu, đây chính là tượng thần Bồ Tát thực sự, chuyên môn dùng để đối phó lão lừa ngốc kia đấy, tượng thần của lão lừa ngốc kia là tượng thần giả, gặp được cái thật sự của ta đây sẽ mất linh ngay."

Hàn Nghệ nói là sát hữu kỳ sự.

Hùng Đệ tuy rằng thật thà chất phác, nhưng khi nói đến thần linh, thì căm thù đến tận xương tuỷ, làm sao chịu tin, nói: "Hàn đại ca, huynh đừng gạt ta nữa, trên đời này căn bản không có tượng thần gì cả."

A? Này nhóc mập này từ khi nào thì trở nên thông minh như vậy. Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, rồi cũng hiểu được, vẫn còn cười nói: "Đệ còn không tin, lát nữa đệ nhìn cho kỹ nhé, tượng thần của ta vừa xuất hiện, lão lừa ngốc kia lập tức lộ ra nguyên hình, trọn đời không thể xoay người."

Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ càng nói càng quá tà dị, lại không khỏi có chút tin tưởng: "Thật sự chăng?"

"Ngoài miệng nói thì không tính, đến lúc đó đệ nhìn là được."

Đợi cho Hùng Đệ có chút tin, Hàn Nghệ lại không nói nữa.

Hùng Đệ trừng mắt nhìn, cố tình lại tin thêm vài phần, hung hăng nói: "Chỉ cần có thể khiến lão lừa ngốc kia trọn đời không thể xoay người, đừng nói đẩy tượng đá này, ta nằm ở phía trên đều được."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Đệ nằm ở trên, ai còn đẩy nó đi được!"

"Vậy cũng phải." Hùng Đệ cười ha hả vài tiếng, đột nhiên dựa vào hướng Hàn Nghệ bên này, nhỏ giọng nói: "Hàn đại ca, ta phát hiện chuyện này?"

"Chuyện gì?"

"Tiểu Dã cậu ta hình như chưa bao giờ nói chuyện ấy?"

Ngươi nha hiện tại mới phát hiện, đây thật sự là sức quan sát thần a! Hàn Nghệ ừ một tiếng: "Đệ ấy không biết nói."

Khi nói chuyện, hắn không khỏi nhìn Tiểu Dã, thấy ranh con này còn đang phồng má dùng sức đẩy xe, hoàn toàn không biết hắn và Hùng Đệ đang lười biếng, thầm nghĩ trong lòng, tương lai nếu là kiếm được tiền, nhất định phải chữa khỏi bệnh này cho Tiểu Dã.

Hùng Đệ thấy Hàn Nghệ mặt sắc mặt ngưng trọng, cho là mình hỏi bậy rồi, sợ tới mức lùi về đầu xe, hết sức chăm chú đẩy xe đi tới.

Ba người tề tâm hợp lực, đẩy mất một nửa canh giờ, cuối cùng cũng về tới Hùng Đệ gia.

"Phù!"

Xe dừng lại, ba người liền cùng nhau tê liệt ngã xuống đất, thờ phì phì phò phò, phải biết rằng ba người bọn họ người lớn nhất là Hàn Nghệ còn chưa đầy mười tám tuổi, đây đối với bọn họ mà nói thật đúng không phải là một chuyện thoải mái.

Ba người ăn một chút lương khô, Hàn Nghệ liền dặn dò bọn họ ngủ sớm một chút.

Tiểu Dã và Hùng Đệ hai người ngủ ở giường lớn bên trong, mà Hàn Nghệ thì một mình ngủ ở giường bên ngoài.

Nguyên bản vốn đã mệt chết rồi, Hàn Nghệ ở trên giường quay cuồng vài cái, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Chẳng lẽ là quen giường?

Hắn không khỏi ngồi dậy, điều đó không có khả năng nha, ta ở trên đường cái cũng có thể ngủ, chưa từng có tình huống quen giường. Nghĩ ngợi lung tung khi, trong đầu đột nhiên toát ra một bóng hình.

Shit! Bệnh thần kinh à! Nhất định thân thể này đang tác quái.

Hàn Nghệ lắc đầu thật mạnh, lại nằm xuống, qua một hồi lâu, hắn mới đi vào giấc ngủ.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa, cũng đã sắp đến giữa trưa, duỗi cái lưng mệt mỏi, thầm nghĩ, cũng không biết hai vị kia tỉnh chưa, vừa đi vào đến buồng trong, phì một tiếng, bật cười, chỉ thấy Tiểu Dã và Hùng Đệ hai người ôm nhau, đều ngủ vô cùng say sưa, tối hôm qua thật sự đã làm cho hai người bọn họ mệt quá rồi.

Kỳ thật hai người bọn họ đều là đứa nhỏ vô cùng cô đơn, bên cạnh không có bạn chơi, hiện giờ thật vất vả gặp được lẫn nhau, tất nhiên đều vô cùng vui vẻ, cũng liền tạo ra được một mặt cơ tình ấm áp như vậy.

Vốn là muốn đánh thức bọn họ, Hàn Nghệ nhìn thấy một màn này, rồi lại có chút không đành lòng, cười cười, không quấy rầy bọn họ, rửa mặt một phen, liền một mình đi ra ngoài.

...

"Hàn đại ca."

Đến khi Hàn Nghệ trở về, Hùng Đệ và Tiểu Dã dường như vừa mới tỉnh ngủ, vừa nhay nhay tròng mắt, vừa hô một câu.

Chỉ nghe Hàn Nghệ reo lên: "Chớ đứng ngốc thế nữa, mau tới đây giúp đỡ chút a!"

Hùng Đệ ra sức trợn mắt, phát hiện Hàn Nghệ đang khiêng một túi vải, mặt đổ mồ hôi, thở hổn hển, cả người đều cong xuống.

Hùng Đệ, Tiểu Dã lập tức đi lên, một người nâng một góc, sợ cũng phải nặng đến mấy chục cân, ba người hợp lực nâng túi vải bố vào phòng trong.

"Má ơi! Mệt chết ta."

Hàn Nghệ nằm ở trên giường thở phì phò, trước kia luôn nói người chuyển bưu kiện thế này không được, thế kia cũng không được, la hét bọn họ phải trở về học thêm một ít kiến thức phục vụ phổ thông rồi lại đến, nhưng hiện tại không có người chuyển bưu kiện nữa, liền trở thành hắn thế này cũng không được, thế kia cũng không được, thầm nghĩ, không được, không được, thân thể này thật sự là quá yếu, nhất định rèn luyện rèn luyện cho tốt, bằng không sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày vì cái thân thể này mà thua.

Hùng Đệ vỗ vỗ cái túi bố phình lên, hiếu kỳ nói:

"Hàn đại ca, trong này là cái gì?"

Hàn Nghệ còn thở hổn hển mấy hơi thở, mới nói: "Hạt giống đậu tương."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status