Thanh niên nhàn rỗi ở Đường triều

Chương 55: Vọng bộ thức mỹ pháp



dịch: mafia777

BBAD này tuyệt không phải là chém gió đâu, đó là bản lĩnh thật của Hàn Nghệ, vừa liếc mắt nhìn, là đã rõ nhất số đo vòng ngực, tuyệt đối không sai lệch một phân nào.

Đương nhiên, ngoài Hàn Nghệ ra, bất luận là Thẩm Tiếu, hay là Hùng Đệ, Tiểu Dã cũng đều không tự chủ được liếc mắt nhìn về phía ngực chúng nữ, nhưng ánh mắt của bọn họ đều là mang theo sự ngạc nhiên, hơn nữa Hùng Đệ, Tiểu Dã liếc mắt nhìn liền thu hồi ánh mắt lại, khuôn mặt non nớt đỏ bừng, duy chỉ có một mình Hàn Nghệ là có ánh mắt xấu xa.

Chiêu này đúng là bách phát bách trúng a!

Hàn Nghệ lén cười trộm.

Kỳ thật đây cũng không phải tiên pháp gì đó, mà là một ảo thuật cực kỳ bình thường, Hàn Nghệ lại là một cao thủ ảo thuật, đây cũng là môn học vấn hắn am hiểu nhất.

Trước đây hắn cũng thường sử dụng chiêu này ở quán bar, hơn nữa nhiều lần thành công, có thể nói là tuyệt chiêu đặc biệt.

Thẩm Tiếu sửng sốt hồi lâu, vừa định tìm Hàn Nghệ hỏi nguyên do, thấy Hàn Nghệ hai mắt đăm đăm, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cười sang sảng, nói: "Tứ vị tỷ tỷ, mọi người bị lừa rồi."

Tứ nữ đồng thời ngẩn ra, kịp phản ứng lại, nhất thời hét lên một tiếng, đều hai tay che ngực.

Hàn Nghệ vội thu hồi ánh mắt lại, cũng không giải thích, ngược lại còn cười ha hả, cũng không cảm thấy một chút xấu hổ nào.

"Công tử, ngài thật là xấu quá đi."

"Công tử cái gì, rõ ràng chính là vô lại, vậy mà lại dùng biến hí pháp lừa chúng ta."

"Đúng đây, quá ghê tởm."

"Chúng ta đi, không để ý tới hắn."

Tứ nữ quá xấu hổ, đều chỉ trích Hàn Nghệ, khinh sân bạc nộ, nhưng lại là một lần phong tình vạn chủng khác, nói xong liền đứng lên bỏ đi, không phải các cô muốn đi, chỉ là không thể ngẩng mặt lên được nữa.

Hàn Nghệ hơi kinh ngạc nói: "Không phải chứ, đi thật rồi, mỹ nữ, ngồi thêm một lát nữa đi."

Tứ nữ đâu chịu ở lại, hừ một tiếng, lần lượt ra ngoài.

Wow! Da mặt các người mỏng như vậy, sao lại làm nghề này a!

Thẩm Tiếu nhìn Hàn Nghệ nói: "Giờ thì tốt rồi, đều bị ngươi làm cho tức giận bỏ đi rồi."

Hàn Nghệ tức giận nói: "Ngươi đừng có ác nhân tiên cáo trạng có được không, nếu không phải ngươi, sao có thể bị bọn họ biết được, muốn trách cũng phải trách ngươi a!"

"Trách ta?" Thẩm Tiếu vẻ mặt oan uổng, lập tức phất tay nói: "Trách ta thì trách ta đi." Dừng một chút, y lại cười ha hả nói: "Nhưng mà Hàn huynh, xem như ta phục ngươi rồi, mới có như vậy, đã làm cho bọn họ thần hồn điên đảo, lợi hại, lợi hại."

Hàn Nghệ cười nói: "Đây thì có là gì, ta còn có rất nhiều thủ đoạn chưa có xuất ra."

Hùng Đệ đột nhiên hỏi: "Hàn đại ca, ngươi thật sự biết tiên pháp sao?"

Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên, lúc nãy các ngươi tận mắt nhìn thấy rồi đấy."

Thẩm Tiếu cười ha hả: "Ta thấy đây cũng chẳng phải tiên pháp gì, nhất định là chướng nhãn pháp gì đó."

Nếu muốn gạt ta thì ngươi chọn nhầm đối tượng thật rồi! Hàn Nghệ nhún vai, thản nhiên nói: "Tin hay không tùy các người."

Thẩm Tiếu trừng mắt nhìn, giống như đang dụ dỗ, nói: "Hàn huynh, ngươi đừng keo kiệt như vậy, mau nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?"

Tên gay đáng chết ngươi, muốn dụ dỗ ta, không có cửa đâu. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Cái này thì không thể nói, nói rồi ta làm sao kiếm cơm ăn."

Thẩm Tiếu vẻ mặt buồn bực, vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, nói: "Vậy ngươi cũng phải nói, bốn đồng tiền kia đi đâu rồi?"

Hùng Đệ cũng liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, Hàn đại ca, bốn đồng tiền kia đi đâu đâu vậy?"

Hàn Nghệ cười nói: "Đều để bọn họ mang đi a!"

Đúng lúc này, mụ tú bà họ Uông kia lại đi vào, vẻ mặt hoang mang: "Thẩm công tử, Xuân Lan bọn họ làm sao vậy? Tôi thấy bọn họ hình như đều tức giận, nhưng hỏi thì bọn họ đều không nói."

Thẩm Tiếu chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Di hỏi huynh ấy đi."

Uông ma ma kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Bọn họ nói váy quá lớn ngực quá nhỏ, không chịu được, quay về thay váy rồi."

Thẩm Tiếu phun ra một ngụm rượu, làm rượu bay tứ tung.

"Tố chất! Tố chất!"

Hàn Nghệ ngồi phía đối diện y, khẩn trương nhích mông ra sau.

Uông ma ma nghe có vẻ mơ hồ, nhưng bà ta và Hàn Nghệ lần đầu gặp mặt, cũng không tiện hỏi kỹ, lại quay sang Thẩm Tiếu nói: "Thẩm công tử, Diệu Nhi nhà ta đã chuẩn bị xong rồi, cậu xem..."

Không đợi bà ta nói xong, Thẩm Tiếu liền quệt miệng nói: - Được, ta đây sẽ đi xem diệu nhân mới đến của nhà Uông di này.

"Ài, được được được."

Thẩm Tiếu lại nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn huynh, ngươi..."

Hàn Nghệ cười nói: "Ta ở trên lầu xem là được rồi. Kỳ thật hắn cũng muốn xem trước thủ đoạn này của Thẩm Tiếu, dù sao tất cả chuyện xảy ra lúc nãy vẫn còn rõ mồn một."

"Vậy được, vậy ta thất lễ không tiếp được rồi."

"Ừm."

Sau khi Thẩm Tiếu theo mụ tú bà ra ngoài, Hàn Nghệ rót một chén rượu vào bụng rồi mới cùng Hùng Đệ, Tiểu Dã đi ra bên ngoài, ngồi trên ghế bên cạnh lan can, thấy người trong phòng bao đều đã ra ngoài, thầm nói, danh tiếng của Thẩm Tiếu này cũng không tồi a.

Hiển nhiên, những người này đều là tới vì cuộc bình luận của Thẩm Tiếu.

Một lát sau, chỉ thấy Thẩm Tiếu đi lên đài, chăp tay hướng tới mọi người, nói: "Các vị đã lâu không gặp."

Dưới đài lập tức phát ra một trận hò reo, có thể thấy Thẩm Tiếu vô cùng được hoan nghênh.

Bọn cầm thú này! Hàn Nghệ thầm chửi một câu.

"Là Diệu Nhi."

"Diệu Nhi ra rồi."

Nghe thấy hai tiếng hét chói tai quỷ khóc sói gào, Hàn Nghệ chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy giữa cầu thang lầu ba phía đối diện xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi, tóc mây trâm phượng, lụa mỏng che mặt, chỉ lộ ra hai tròng mắt sáng ngời, nhưng cũng vẫn là, tư thái động người, một thân váy áo hồng nhạt, bước đi như ráng mây lưu động, quả nhiên là xinh đẹp vô cùng.

Người che mặt? Vậy còn bình đẹp cái con khỉ a!

Hàn Nghệ thấy nữ tử này che mặt, bất giác sửng sốt.

Không ngờ rằng đây chính là một quy tắc bất thành văn của thanh lâu, ở hậu thế nhiều nhất cũng chỉ là đấu giá trinh nữ, nhưng ở đời Đường lần đầu tiên ra mắt của ca kỹ mới đến rất quan trọng, thông thường đều là trước tiên dùng tiếng đàn và lời đồn đại để dụ những công tử này bỏ tiền ra, từng có danh kỹ lần đầu tiên ra mắt đấu giá hơn ngàn quan, đây kỳ thật cũng là một kiểu tiếp thị, chính là để các ngươi không nhìn thấy, không nhìn thấy thì nhất định là càng muốn nhìn, vậy thì sau đó sẽ chỉ có tranh nhau ra giá.

Thật ra bọn họ đã từng nghe tiếng đàn của Diệu Nhi này, duy chỉ có mặt là chưa từng thấy.

Tuy nhiên ở Trì Liễu Gia, tiếng đàn, tiếng hát cố nhiên quan trọng, nhưng lại không bằng lời bình của Thẩm Tiếu.

Qua một lát, Diệu Nhi đến trước mặt Thẩm Tiếu, nhẹ nhàng thi lễ, lại xoay người nhẹ nhàng thi lễ với mọi người.

Thẩm Tiếu cười nói: "Diệu Nhi muội muội có thể nói là thượng giai mỹ nữ."

Mọi người đều sửng sốt, Diệu Nhi này vừa mới xuống, hơn nữa vẫn còn đang che mặt, ngươi đã đưa ra đánh giá, vậy cũng quá đơn giản rồi.

Hàn Nghệ ở trên lầu nghe vậy thầm thấy buồn cười, hóa ra đây chính là cái gọi là "bình mỹ", để ta lên thay cũng được a!

Một người liền nói: "Thẩm Tiếu, ngươi nói cho rõ ràng, rốt cuộc thượng giai là thế nào."

Thẩm Tiếu cười nói: "Thứ nhất, khi Diệu Nhi muội muội đi tới, hương thơm kích người, ngửi đã muốn say, Thẩm Tiếu ta mặc dù không tài lớn, nhưng cũng đã có nghiên cứu đối với hương liệu này, bất luận là hương liệu của bản thổ Đại Đường ta, hay là hương liệu của Tây Vực đưa đến, ta đều có đọc lướt qua, mà thanh hương trên người Diệu Nhi muội muội, tuyệt không phải đến từ hương liệu, ta nghĩ có lẽ là mùi hương cơ thể trên người Diệu Nhi muội muội; thứ hai, Diệu Nhi muội muội băng cơ ngọc phu, màu da trên tay và màu da trên mặt không khác biệt, mịn màng như ngọc, thật là hiếm có, đây cần phải từ nhỏ đã bắt đầu chăm sóc làn da của mình, rất khó có nữ nhân có màu da trong ngoài như một như thế này; thứ ba, cũng chính là vọng bộ thức mỹ pháp gần đây ta mới nghĩ ra."

"Vọng bộ thức mỹ pháp?"

Mọi người đều là cả kinh.

Thẩm Tiếu gật gật đầu nói: "Vẻ đẹp của dung mạo, mỗi người một ý, không có tiêu chuẩn thống nhất, nhưng ta cho rằng mỹ nữ chân chính không cần đồ phụ trợ, không cần trang điểm, là tự nhiên thiên thành, cổ ngữ có câu, mỹ vu nội nhi hình vu ngoại (đẹp ở bên trong mà hình ở bên ngoài)."

Một người nói: "Không phải "thành vu nội nhi hình vu ngoại" sao?"

Ngụ ý chính là, ngươi đừng có ức hiếp ta đọc ít sách.

Câu này trích từ "Lễ ký Đại học", nguyên văn là "Nhân chi thị kỷ, như kiến kỳ can phế nhiên, tắc hà ích hĩ. Thử vị thành vu trung, hình vu ngoại. Cố quân tử tất thận kỳ độc dã."

Nhưng rơi vào miệng Thẩm Tiếu, lại thành "mỹ vu nội nhi hình vu ngoại", đúng là người nào nói lời nấy, nhưng câu này đã hóa giải cái khó của lụa mỏng che mặt.

Thẩm Tiếu liên tục gật đầu: "Giống nhau, giống nhau." Dừng một chút, y lại cất cao giọng: "Câu cửa miệng, "mỹ nhân diêu duệ sinh tư, bộ lý sinh liên", mà không chú ý trong lúc bước đi, có thể phán đoán ra vị nữ nhân này phải thượng giai không."

Đột nhiên chỉ lên đài nói: "Thật ra lúc nãy ta đã cho người rắc một lớp bột mì mỏng ở trên cầu thang và trên đài, bây giờ thứ lưu lại ở đây chính là dấu chân của Diệu Nhi muội muội, mời các vị xem."

Một đám háo sắc lần lượt đi lên, chỉ thấy trên đài, trên thang gỗ có bột mì, bên trên các dấu chân, những dấu chân này một trước một sau, chỉnh tề, vô cùng đẹp, mà ở chỗ xoay người lại giống như một đóa hoa sen nở rộ.

Thẩm Tiếu nói: "Người trong lúc bước đi, mỗi tấc da thịt trên người đều cùng tác động theo trong đó, nếu người ngực lớn mà eo nhỏ, dấu chân này sẽ có vẻ trước nặng sau nhẹ, nếu người chân thô eo thô, thì dấu chân sẽ có vẻ hồn hậu thô ráp, nếu không kiềm chế, dấu chân sẽ có vẻ thác loạn bất kham, duy có toàn thân trên dưới đều gần như hoàn mỹ, thêm một phân thì quá nhiều, bớt một phân thì quá ít, hơn nữa do kiềm chế hướng nội ngoại, chính là "diệu lý sinh hoa", cho nên muốn phán đoán một nữ nhân là xinh đẹp hay không, từ bước đi là có thể nhìn ra vẻ đẹp trong ngoài, Diệu Nhi muội muội, dáng điệu uyển chuyển, diệu lý sinh hoa, thanh tao thoát tục, quả thật là vẻ đẹp thượng giai."

Chỉ với một lượt ngôn luận đơn giản này, phối hợp những dấu chân kia, mọi người vui lòng phục tùng.

Đến ngay cả Hàn Nghệ cũng không thể không phục, đúng là nghề nào cũng có trạng nguyên a!

"Một vọng bộ thức mỹ pháp hay, Thẩm Tiếu, chỉ bản lĩnh này của ngươi, sợ là ta cả đời cũng không học được."

"Ha ha...!"

Cả đám háo sắc cười rộ lên.

Diệu Nhi kia cũng hướng tới Thẩm Tiếu hành lễ, nói: "Thẩm công tử quá khen rồi."

Thẩm Tiếu lại nói: "Diệu Nhi muội muội giọng như hoàng oanh, uyển chuyển động lòng người, răng như hồ tê, hơi thở như lan, thật là càng thêm mỹ sắc a!"

"Hay!"

"Nói rất hay!"

Không cần nghĩ cũng biết, trải qua phen ngôn luận này, Diệu Nhi này ngày mai nhất định là tăng giá trị gấp trăm lần.

Mụ tú bà kia đã là hai mắt sáng trưng, đừng nói chi tiêu hôm nay, cho dù Thẩm Tiếu ở đây một tháng cũng là đáng giá.

Thẩm Tiếu thì lại hết sức bình tĩnh, liên tục chắp tay đáp lễ, nói: "Chê cười, chê cười rồi."

Nhưng đang lúc đám cầm thú hứng khởi, một tên ăn mặc kiểu tùy tùng từ lầu ba hấp tấp đi xuống, nói với đám người Thẩm Tiếu mấy câu, rồi thấy Thẩm Tiếu và mấy vị công tử thần sắc khác nhau, sau đó lần lượt cùng tùy tùng kia đi lên lầu ba, trong đại sảnh lập tức yên tĩnh.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Nghệ không khỏi ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status