Thanh xuân của em đều liên quan đến anh

Chương 141: Đêm mưa 5


Editor: Mẹ Bầu

"Anh tin tưởng em, cho nên anh đã tự thôi miên cho mình là phải tin tưởng em. Thế nhưng mà anh biết, trong lòng em vẫn để lại một vị trí cho anh ta! Anh nghĩ muốn chính là sự toàn tâm toàn ý của em kia. Anh đã nói rồi anh sẽ cho em thời gian, để cho em buông anh ta xuống. Nhưng mà anh phát hiện ra em cũng không cóuông xuống !"

"Em. . ."

"Đủ rồi!" Hàn Hiểu Quân hét lớn lên một tiếng, ngắt lời hai người đang nói..., Vẻ mặt của anh trầm xuống, "Lộ Vân Phàm, tôi đã hiểu rõ ý tứ của cậu rồi. Cậu cứ yên tâm đi, đợi ngày mai sau khi Tần Nguyệt giải phẫu kết thúc, tôi sẽ không bao giờ gặp mặt An Hồng riêng một mình nữa."

"Dựa vào cái gì!" , Nghe xong những lời mà Hàn Hiểu Quân nói..., An Hồng cực kỳ tức giận, "Hiểu Quân, anh để ý đến anh ta làm cái gì! Lộ Vân Phàm anh dựa vào cái gì chứ!"

"Dựa vào anh là bạn trai của em!"

"Anh là bạn trai của em thì anh cũng không có tư cách để nói ra những lời này! Thời điểm em và Hàn Hiểu Quân quen biết với nhau, anh vẫn còn đang đái dầm ra quần đó! Hiểu Quân, anh đừng có để ý đến anh ta nữa!"

"Ha!" Lộ Vân Phàm cũng bị chọc tức, "Anh không tư cách? Đúng là anh không tư cách. Cho dù anh có làm cái gì đi nữa, anh cũng không sánh bằng anh ta, có đúng không? An Hồng, rốt cục em cũng đã nói ra những lời trong lòng của mình rồi."

"Không phải là ý tứ này!" die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on An Hồng quả thực muốn phát điên lên rồi, "Lộ Vân Phàm, vì sao anh cứ luôn muốn hoài nghi giữa em và Hàn Hiểu Quân như vậy? Anh có kết thúc chuyện này đi hay không vậy!"

"Em không cần phải ầm ĩ!" Hàn Hiểu Quân cảm thấy đau đầu, "Lộ Vân Phàm! An Hồng! Hai người hãy bình tĩnh lại một chút! Lộ Vân Phàm, cậu hiểu lầm rồi. Tôi và An Hồng không phải là như cậu đã nghĩ đâu."

"Hiểu lầm ư?" Lộ Vân Phàm cắt ngang lời của Hàn Hiểu Quân, cười nhạo: "Cái gì mà hiểu lầm? Chẳng lẽ hai người đã từng kết giao là sự giả dối sao? Nếu không phải bởi vì Tần Nguyệt sinh bệnh, các người sẽ chia tay nhau hay sao? Nếu không phải bởi vì Tần Nguyệt sinh bệnh, đến tận bây giờ hai người vẫn còn đang cùng nhau đi!"

"Không phải vậy! Em… Em…" Nếu như Hàn Hiểu Quân không ở trong xe, An Hồng nhất định sẽ có một ít lời nói đúng lý hợp tình để nói với Lộ Vân Phàm. Thế nhưng mà Hàn Hiểu Quân lại đang ở ghế sau, An Hồng vẫn không thể nói nên lời được. cứ nói "em em" đến nửa ngày mà cũng không thể nói tiếp được câu bên dưới nữa rồi.

". . ." Lộ Vân Phàm nghe giọng điệu do dự của An Hồng, trong lòng càng là thấy tức giận. Cơn tức không có chỗ phát tiết, Lộ Vân Phàm rõ ràng dẫm một cước để lên chân ga.

Cả thành phố đều bị bao phủ ở trong màn mưa một mảnh. Chiếc xe màu trắng chạy băng băng ở trên cầu vượt cực nhanh, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn tựa như bay đi. Cần gạt nước mở đến tốc độ tối đa mới có thể gạt được hết được dấu vết của những hạt mưa bị gió tạt nghiêng xuống lớp kính chắn trước.

"Lộ Vân Phàm, anh nổi điên cái gì vậy! Cho xe chạy chậm một chút!" Tay trái An Hồng nắm lấy dây an toàn, tay phải nắm lấy tay cầm bên trên cửa xe, nhìn Lộ Vân Phàm vượt qua từng chiếc từng chiếc xe khác. Cô vừa sợ vừa tức, "Chậm lại một chút! Trời đang đổ mưa đó! Rất nguy hiểm!"

Lộ Vân Phàm cũng vẫn không lên tiếng. Anh cũng không hề giảm bớt tốc độ chút nào, ngược lại còn tùy ý tăng tốc độ lên tới 120 mã lực.

Hàn Hiểu Quân ở ghế sau cũng cảm thấy không ổn: "Lộ Vân Phàm, cho xe chạy ổn định một điểm!"

Khóe môi Lộ Vân Phàm nhếch lên cười lạnh. Anh vẫn cho xe chạy với tốc độ cao, hoàn toàn không để ý tới sự nhắc nhở của người bên cạnh.

Phía trước có một chiếc màu đen xe hơi đang muốn thay đổi lộ trình. Lộ Vân Phàm lại nhanh chóng lái xe xông tới, đầu xe nhoáng lên một cái, nguy hiểm né qua.

Người lái xe chiếc xe màu đen kia cũng là người tuổi trẻ. Anh ta cư nhiên cho xe chạy vượt qua đi lên, quay cửa kính xe xuống gào thét cái gìđó đối với Lộ Vân Phàm.

Lộ Vân Phàm cũng hạ cửa sổ xe xuống. Mưa to lập tức quét vào bên trong buồng xe.

Người thanh niên ngồi chỗ tay lái giơ ngón tay giữa lên, hướng về phía Lộ Vân Phàm, mắng: "Thằng nhóc thối tha kia! Vội vàng đi đầu thai hả?" Bọn họ tựa như là đã uống rượu, có vẻ thật phấn khởi.

"Không chạy xe được thì cũng không cần phải chạy xe!" Lộ Vân Phàm đáp lễ bọn họ.

Người trẻ tuổi kia bị chọc giận: "Mẹ nó, đây không phải là không biết chạy xe! Có muốn so tài hay không vậy!"

"So thì so! Ai sợ ai!"

Đợi cho cửa sổ xe đóng lại, Lộ Vân Phàm liền bắt đầu mở cuộc đua xe ở trên cầu vượt cùng với chiếc xe hơi màu đen kia.

Bọn họ vượt qua một chiếc lại một chiếc ô tô. Khi thì xe màu đen ở phía trước, khi thì xe màu trắng ở phía trước, có khi thì chạy song song với nhau. Đúng là lực lượng ngang nhau, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

An Hồng đã sợ đến ngây người. Cô và Hàn Hiểu Quân ở trong xe người cứ xoay trái xoay phải, căn bản là không thể nào ngồi vững được nữa. Cô lớn tiếng kêu to: "Lộ Vân Phàm! Lộ Vân Phàm! Không nên so đo cùng bọn họ nữa! Sẽ xảy ra chuyện đó!"

Lộ Vân Phàm không để ý đến cô. Hàn Hiểu Quân cũng kêu lên: "Lộ Vân Phàm, không nên so đo cùng bọn họ, bọn họ đã uống quá nhiều rượu rồi. Cho xe chạy như vậy thật dễ dàng gặp rắc rối!"

Cho dù bất kể bọn họ có nói như thế nào, lúc này Lộ Vân Phàm cũng không nghe vào tai.

Anh giống như một con gà trống hiếu chiến, lông trên người đều dựng đứng, hai mắt đỏ kè, hàm răng cắn chặt, chính là hết sức chăm chú đuổi theo chiếc xe hơi màu đen ở phía trước, coi như là đang chơi đùa với hiện thực bản trò chơi đua xe vậy.

Đã chạy tới lộ khẩu của đường dẫn xuống của cầu vượt, Lộ Vân Phàm cắn mạnh răng một cái, dẫm lên chân ga một cái liền vượt qua chiếc xe kia. Chiếc xe vọt tới đường trên mặt đất. Khóe môi anh liền lộ ra nụ cười đắc ý. An Hồng đột nhiên hô lớn: "Dừng xe! Dừng xe! Em muốn xuống xe! Lộ Vân Phàm, em muốn xuống xe! Anh thả cho em đi xuống!"

Tiếng la hét thê lương kia của cô đột nhiên làm cho Lộ Vân Phàm tỉnh táo lại. Anh thoáng buông lỏng thần kinh đang bị kéo căng, đang muốn chậm rãi giảm tốc độ, thì lúc này chiếc xe hơi màu đen bỗng nhiên từ phía sau vượt qua chạy lên trước. Đối phương hạ cửa sổ xe trước sau xuống, 5, 6 cánh tay vung lên đối với Lộ Vân Phàm.

Có trong nháy mắt Lộ Vân Phàm bị ngây người. Ở đường ngang nhỏ phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe quẹo trái. Ngọn đèn pha đầu xe chiếu vào ánh mắt của Lộ Vân Phàm. Lộ Vân Phàm thậm chí quên mất phải giảm tốc độ.

Hàn Hiểu Quân hô to: "Cẩn thận…"

Chiếc xe kia chạy tới sát xe của Lộ Vân Phàm. Thế nhưng chiếc xe màu trắng của Lộ Vân Phàm đang chạy băng băng cũng đã mất đi sự khống chế rồi, xe chạy với tốc độ cao phóng đi về làn xe phía đối diện.

An Hồng căn bản là chưa kịp suy xét kết quả đã xảy ra chuyện gì. Trước mắt cô trừ bỏ một màn nước mơ hồ, dường như có một con quái vật lớnđen sì đang ở tiến gần đến cô. Quái vật kia có hai con mắt khổng lồ, lúc này nó đang phát ra ánh sáng chói mắt. An Hồng theo bản năng đưa tay lên bịt chặt lấy mắt, cảm thấy một giây sau, cô cũng sẽ bị nó cắn nuốt.

Có một chỉ cánh tay vững chãi đặt ở trên thân thể cô, dùng sức đè nặng lên bờ vai của cô.

Kế tiếp, chính là sự va chạm mãnh liệt. An Hồng nghĩ tới – đây là trong sân chơi xe điện đụng. Chính là sự va chạm này nếu so kịch liệt gấp trăm lần so với chơi xe điện đụng trên sân.

Ở giây kế tiếp, chính là sự quay cuồng. Càng không ngừng quay cuồng.

An Hồng cùng Lộ Vân Phàm đã từng đi khu vui chơi, ngồi lên xe cáp treo, lật đi lật lại, đầu dưới chân trên, nhưng cũng sẽ không để cho cô sự sợ hãi thế này.

Thế nhưng lần quay cuồng này lại khác hẳn lần trước. An Hồng nhắm mắt lại, phát ra tiếng thét chói tai, chỉ hy vọng tiếng la hét bén nhọn chói tai cực lớn này có thể làm dừng lại sự quay cuồng kia nhanh một chút.

Cô nghĩ muốn phun ra. Cô cảm thấy đau đớn, cô cảm thấy choáng váng mắt hoa. Đầu của cô trống rỗng, cô muốn nhìn sang người con trai ở bên cạnh mình, nhưng lại không kịp nữa.

Từ băng theo dõi có thể nhìn thấy, sự việc xảy ra chỉ là trong vài giây mà thôi, thế nhưng mà An Hồng lại thấy thời gian sao lại quá lâu, thật lâu, lâu đến nỗi - cô cho rằng chuyện này hết thảy vĩnh viễn sẽ không kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status