Thanh xuân của em đều liên quan đến anh

Chương 171: Nói cho cậu biết một bí mật 2


Editor: Mẹ Bầu

Tần Nguyệt mỉm cười: "Nhưng mà tớ vẫn nhớ được."

Cô nói tiếp, "Hồi nhỏ, tớ vẫn không hiểu gì, chẳng qua là cảm thấy trong nhà mình sao mọi chuyện đều không giống với như trong nhà của các bạn học khác, không giống với trong phim truyền hình, không giống với ngay cả những gì ở trong phim hoạt hình nữa. Tớ biết ba tớ đối xử với mẹ của tớ rất tốt, thế nhưng mà quan hệ giữa hai người bọn họ lại không tốt. Tớ luôn luôn không rõ vì sao lại như vậy. Sau này tớ mới phát hiện ra, chỉ cần tớ thi tốt một chút, ba ba tớ sẽ vui vẻ một chút, mẹ cũng sẽ làm cho tớ một bữa ăn thật ngon. Một nhà ba người chúng tớ có thể cùng nhau ăn một bữa cơm vô cùng cao hứng. Vì thế tớ liền quyết định, tớ nhất định phải học tập thật giỏi, phải thi cử thật tốt. Như vậy, ba mẹ tớ sẽ vui vẻ, bọn họ vui vẻ, thì tớ cũng vậy, cũng sẽ vui vẻ. Rồi sau đó tớ liền ra sức học tập càng ngày càng tốt hơn, càng nghe lời nói của thày giáo hơn..., quả thực tựa như là tay sai của thày giáo vậy!"

Tần Nguyệt cười "khanh khách" không ngừng: "Tớ rất ngu, có phải hay không?"

An Hồng lắc đầu: "Không biết, khi đó, tất cả mọi người thật sự đều rất hâm mộ cậu đó."

"Có cái gì đáng để thật hâm mộ đâu! Tớ còn hâm mộ mọi người hơn ấy chứ!" Tần Nguyệt khép hờ đôi mắt, "Kỳ thực, khi đó trong lòng tớ cũng là có chút minh bạch rồi. Cho dù tớ có nhiệt tình sáng sủa, có học tập tốt lắm, thày cô giáo và bạn học đều yêu thích tớ, nhưng mà tình cảm giữa ba ba và mẹ của tớ vẫn là không tốt. Không khi trong nhà của tớ thật đè nén thật đè nén! Cậu không có cách nào có thể tưởng tượng được cái loại cảm giác này đâu. Kỳ thực tớ chẳng qua chi mong muốn ba mẹ của tớ có thể giống như ba mẹ của các bạn học khác mà thôi. Ngày Chủ nhật sẽ đưa tớ đi đến công viên thiếu nhi để chơi đùa, ăn một bữa ăn trong tiệm gà rán KFC, hoặc là đưa tớ đi đến nhà sách Tân Hoa để mua sách. Thế nào cũng đều được, thế nhưng mà ở nhà tớ, chưa từng bao giờ có chuyện này."

An Hồng nói: "Cậu nói đến những chuyện này, tôi cũng chưa từng bao giờ có mà."

"Cho nên, tớ mới có thể nói, sau khi biết được tình hình của cậu, tớ liền phát hiện ra, tớ đã tìm được một người còn thê thảm hơn cả tớ nữa." Tần Nguyệt cười đến mức ánh mắt đều tít cả lên, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Cậu không có ba, mẹ thì lại tái giá ra ngoài ở. Cậu sống với bà ngoại ở tại căn nhà trệt trong thôn Hạnh Phúc. Thành tích học của cậu thì thật tệ, quá tệ, ở trong lớp học thì hoàn toàn không hề có bạn bè. Thày cô giáo, bạn học trong lớp đều không thích cậu. Lúc đó tớ liền suy nghĩ, thế này thì làm sao cậu vẫn có thể sống được, lại còn mỗi ngày vẫn đi học nữa chứ. Nếu đổi thành tớ, tớ đã sớm trốn ở một nơi nào đó trong nhà, không đi học nữa rồi."

An Hồng bị Tần Nguyệt nói đến không biết phải làm sao, chỉ lắc đầu cười: "Tôi cũng không biết khi đó tôi đã làm thế nào để vượt qua nữa! Giống như trừ bỏ việc học môn số học ở lớp, thì tớ cảm thấy rất vui vẻ."

"Tớ biết."

"Sao cơ?"

"Tớ biết tại sao cậu lại cảm thấy vui vẻ."

"Hả?"

"Thời điểm năm thứ ba, cậu và thày giáo Diêu đánh nhau, chuyện ầm ĩ đến mức cả năm cấp đều biết. Lúc đó, tụi tớ đều vây quanh ở bên ngoài phòng làm việc để xem. Trong lòng tớ tự nói, cô bé này có lá gan ghê gớm thật, cũng không sợ sẽ bị ăn xử phạt sao?"

"Lão ta dâm loạn với nữ sinh trong lớp của tôi, bị tôi nhìn thấy rồi, lão không dám xử phạt tôi đâu."

"À ra vậy… Không trách được…" Tần Nguyệt gật gật đầu, "Tớ sẽ nói cho cậu biết một bí mật. Vào ngày đó, lần đầu tiên tớ chú ý tới… Hiểu Quân."

An Hồng cả kinh mở to hai mắt nhìn Tần Nguyệt. Tần Nguyệt tiếp tục mỉm cười: "Dọa đến cậu sao?"

"Sao, làm sao có thể chứ?"

"Lúc đó, anh ấy luôn luôn chờ ở bên ngoài chỗ cậu đang bị dạy dỗ, bộ dáng thật sốt ruột. Tớ không biết anh ấy, chẳng qua là cảm thấy bộ dạng của anh ấy rất caao, nhìn rất thích mắt."

Tần Nguyệt ngó ra ngoài cửa sổ, đắm chìm ở trong hồi ức, "Tớ không biết anh ấy đang chờ ai, chính là len lén nhìn anh ấy. Sau đó thấy cậu đi ra, tớ nhìn thấy anh ấy đi lên nắm tay cậu, nhưng cậu lại bỏ qua anh ấy, không nói một tiếng nào, liền theo sát ba ba Hiểu Quân rời đi. Hiểu Quân vẫn cứ đi theo sau lưng hai người, cùng nhau đi xuống lầu."

Tần Nguyệt thở dài một hơi: "An Hồng, trước đó, tớ vẫn cho là, cậu là người thê thảm hơn so với tớ. Nhưng lúc tớ nhìn thấy ánh mắt của Hiểu Quân khi nhìn cậu, tớ mới biết được, tớ thật sự còn thê thảm hơn cậu. Bởi vì, cậu còn có Hàn Hiểu Quân, mà tớ thì không có."

An Hồng hoàn toàn choáng váng.

"Về sau này, tớ đã từng hỏi thăm chuyện của Hiểu Quân. Anh ấy học lớp sáu, trong lòng tớ còn đang suy nghĩ, không biết kỳ thi sơ trung toàn quốc anh ấy sẽ thi vào trường nào, học ở trường trung học nào, tớ có thể làm quen với anh ấy hay không, có thể học cùng với anh ấy trong một trường học hay không. Tớ còn nghe được, anh luôn luôn đối xử với cậu thật tốt. hai người là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở cùng nhau, chơi đùa với nhau. An Hồng, khi đó tớ đặc biệt ao ước và hâm mộ cậu, thật sự đấy!

Sau này, ở trong buổi sinh nhật của Giang Nghiên Nhi, tớ liền đến làm quen với cậu. Kỳ thực tớ cũng không nghĩ là cố ý, ít nhất sau này, khi cậu tìm đến tớ để mượn sách, cậu luôn là người chủ động." Tần Nguyệt mơ hồ nói, "Khi đó, tớ cũng chưa thích Hiểu Quân, tớ mới có mấy tuổi thôi mà. Tớ biết tớ lúc đó, chỉ là tớ nghĩ muốn cũng được giống y như cậu. Cho dù không có ba mẹ, ở bên người vẫn có một người yêu quý tớ như thường. Sẽ có một anh trai nhỏ chăm sóc cho tớ, bảo vệ tớ, hơn nữa, nhìn anh ấy còn ưa mắt như vậy."

Tần Nguyệt cười đến ngượng ngùng: "Bất quá, An Hồng, xin cậu hãy tin tưởng, việc kết làm bè bạn với cậu, là tớ thật tâm. Có lẽ tớ muốn giữ lấy một chút gì đó, muốn dựa vào sự quen biết của cậu với Hiểu Quân, tiếp cận với tâm tư Hiểu Quân. Thế nhưng mà Hiểu Quân, anh ấy lại ở bên ngoài rồi. Tớ căn bản cũng không còn nhìn thấy anh ấy nữa, không thấy anh ấy chơi đùa cùng với cậu nữa, tớ luôn luôn cảm thấy rất vui vẻ. Ở chung lâu rồi cũng biết, cậu kỳ thực là một người ở chung rát tốt, chỉ là hơi có chút buồn tẻ. Nhất là hồi sơ trung, cậu rất tự ti. Tớ nghĩ phải tìm ra biện pháp nào để cho cậu sáng sủa thêm một ít, nhưng đều không được."

An Hồng cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Đều đã trôi qua rồi."

"Đúng thế, đều đã trôi qua rồi." Tần Nguyệt nói tiếp, "Sau khi lên cấp 3 thì cậu liền thay đổi."

An Hồng lập tức ngẩng đầu lên: "Tôi không thay đổi."

"Cậu đã thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn, thành tích học tập trở nên tốt hơn, trở nên được hoan nghênh hơn, thế nào lại không thay đổi chứ?"

". . ."

"Tớ lại nhìn thấy Hiểu Quân. Cậu cũng biết, tớ thích anh ấy. Rốt cục, tớ và anh ấy đã trở thành bạn tốt. Tớ viết thư cho anh ấy, gọi điện thoại cho anh ấy. Tớ sẽ nói với anh ấy những chuyện của cậu, bởi vì tớ biết anh ấy thích nghe. Cho nên, tớ liền nói với anh ấy rất nhiều chuyện của cậu và Lộ Vân Phàm."

"Chuyện của tớ… tớ và Lộ Vân Phàm?" An Hồng nhíu mày, "Khi học trung học, tớ và Lộ Vân Phàm không hề có gì cả nhé!"

"Đó là vì bản thân cậu tự cho là như thế. Lộ Vân Phàm thích cậu, toàn bộ thế giới đều biết chuyện này." Tần Nguyệt thở dài, "An Hồng ơi là An Hồng, làm sao cậu lại không thông suốt như vậy chứ! Lộ Vân Phàm mỗi ngày đều chạy đuổi theo cậu như thế, chẳng lẽ cậu lại không hề có chút cảm giác nào à?"

An Hồng nghẹn lời.

"Ta không biết Hiểu Quân nghe xong chuyện này, đến tột cùng sẽ nghĩ như thế nào! Tóm lại tớ nghe thấy giọng điệu của anh ấy, thật không vui." Tần Nguyệt nhún nhún vai, "Anh ấy thích cậu, tớ biết, chỉ có mỗi chính bản thân cậu là không biết mà thôi."

". . ." An Hồng chớp chớp mắt nhìn ra chỗ khác, "Khi đó, ai mà nghĩ đến những cái chuyện này."

"Hiểu Quân đã 20 tuổi, anh lại muốn nghĩ đến những loại chuyện như thế này, chuyện thật bình thường mà." Tần Nguyệt nói, "Tớ cũng nghĩ đến việc này, mỗi ngày đều suy nghĩ, làm thế nào để có thể khiến cho Hiểu Quân trở thành bạn trai của tớ. Tớ phỏng chừng Lộ Vân Phàm cũng là mỗi ngày cào tóc đến vỡ đầu ra để mà suy nghĩ, làm như thế nào thì mới có thể theo đuổi được cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status