Thanh xuân của em đều liên quan đến anh

Chương 90: Anh cao hơn anh ta rồi. 2


Editor: Mẹ Bầu

"Ai ai ai! Tốt xấu gì anh đây cũng là bạn trai của chị gái em, làm sao em cũng không nghĩ mà gọi anh đây một tiếng anh rể đi!" Lộ Vân Phàm ôm lấy vai An Hồng, đắc ý cười rộ lên.

"Ọe…" Tiêu Lâm làm một biểu cảm muốn nôn mửa một chút, bưng ly sữa cùng bánh bao đi tới ngồi bên cạnh Từ Mạt Mạt, "Chị Mạt Mạt à, bọn họ thật là đáng ghét!"

"Hai người được rồi đó! Đừng có dạy hư cô gái nhỏ!”

Từ Mạt Mạt nói xong, rồi liếc mắt một cái nhìn sang Trình Húc, bọn họ nhìn thấy bộ dạng của An Hồng cùng Lộ Vân Phàm, một người luôn luôn đỏ mặt cúi đầu không nói chuyện, một người khác lại vui vẻ ra mặt, phảng phất như vừa trúng giải thưởng lớn vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ lên.

Hứa Lạc Phong luôn luôn yên tĩnh ăn bữa sáng giở báo chí, không để ý tới chuyện bọn họ cười đùa. An Hồng giương mắt nhìn nhìn sang cậu ta, không cẩn thận đón nhận được ánh mắt Hứa Lạc Phong. Ánh mắt lãnh lạnh nhạt đạm, còn mang theo một chút trào phúng, cô lập tức cúi đầu, chẳng biết tại sao liền cảm thấy khó chịu.

Lại một ngày vui vẻ nữa trôi qua.

Lộ Vân Phàm lôi kéo An Hồng đi bơi lội ở trong biển.

An Hồng duỗi dài thân thể, lướt người thật mạnh, phảng phất như là muốn phát tiết cái gì đó vậy.

Lộ Vân Phàm luôn luôn đi theo bên người cô, chờ cô bơi lội mệt mỏi, mới lôi kéo tay cô chậm rì rì cùng nhau bơi về hướng ven bãi biển.

"Em vẫn còn đang tức giận à?" Lộ Vân Phàm ở trong nước biển ôm hông của An Hồng. Người con gái trẻ tuổi .da thịt nhẵn nhụi mềm mại, ở trong nước vuốt trơn tuột, làm cho Lộ Vân Phàm tâm động không thôi.

An Hồng ngậm miệng, cô suy nghĩ thật lâu, mới quay đầu chống lại ánh mắt của anh, nói: "Lộ Vân Phàm à , em không phải là một con người tùy tiện."

"Anh cũng không phải là con người như vậy mà." Lộ Vân Phàm nhíu mày trả lời.

"Em không muốn chúng ta làm chuyện kia… sớm như vậy. Chuyện ấy..."

"Anh mỗi ngày đều mơ tưởng."

"Hả?"

"Mỗi ngày mỗi ngày, , anh đều nghĩ muốn được ăn em như vậy!" Lộ Vân Phàm cạp cạp cái miệng, còn liếm liếm đầu lưỡi, "Hương vị thật không tệ."

"Này! Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đó!" An Hồng có chút tức giận rồi.

Lộ Vân Phàm biết cô đã có chút tức giận dựng lông lên rồi, lập tức thu hồi biểu tình bỡn cợt náo loạn của mình lại. Anh kéo hai tay An Hồng, nói: "Anh cũng rất nghiêm chỉnh mà nói, An An, em phải biết là anh đã thích em từ rất lâu rồi. Anh luôn luôn cho rằng, hai chúng ta sớm hay muộn đều sẽ là của nhau, sớm một chút trễ một chút cũng không có gì quan trọng, quan trọng là, cả đời này anh chỉ có một mình em!"

"Nhưng mà… Anh vừa mới trưởng thành mà thôi!" An Hồng nói có chút ảo não, cô thật sự không tin tưởng lời nói của anh.

"Vẫn là nói, em dự định về sau sẽ không quan tâm đến anh nữa sao?" Biểu tình của Lộ Vân Phàm lộ vẻ tủi thân: , "An An, có phải cả đời này em cũng sẽ chỉ có một mình anh thôi chứ, đúng hay không?"

". . ." An Hồng không biết nên trả lời Lộ Vân Phàm như thế nào.

Lộ Vân Phàm đợi không được đáp án của cô, anh chớp chớp mắt, có chút xúc động: "Em không muốn kết hôn với anh hay sao?"

"Nào có, bây giờ ai đã nói đến chuyện này đâu!" An Hồng rút tay về, xoay người đi về hướng trên bờ cát.

Lộ Vân Phàm nhìn cô có chút không hiểu lắm. Anh đột nhiên dẫm xuống nước đi nhanh đuổi theo, một phen kéo tay của An Hồng lại, lôi cô tới trong lòng mình, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.

Bọn họ đứng ngay ngắn ở trong nước biển sâu đến thắt lưng mà hôn môi. Sóng biển vọt tới trên người bọn họ, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. từng phát từng phát đánh thẳng vào thân thể của bọn họ, sức nâng của nước khiến cho hai chân của bọn họ không thể đứng ổn định được. Thế nhưng mà cái ôm của Lộ Vân Phàm cực kỳ mạnh mẽ mà có lực, nụ hôn của anh cứ như thế tràn ngập tình cảm mãnh liệt.

Hai người một mực hôn nhau đến lúc hô hấp khó khăn. Đến khi môi của hai người đều bị mút đau, Lộ Vân Phàm mới chịu buông An Hồng ra.

Ánh mắt anh đen bóng thâm thúy, lộ ra ánh nhìn cực nóng. Anh cúi đầu để trán ởtrên trán của An Hồng, nói: "An An, ở tại nơi này anh xin thề, anh nhất định không sẽ rời khỏi em, chuyện tối ngày hôm qua, anh… rất vui vẻ! Anh nhất định sẽ có trách nhiệm đối với em."

". . ." An Hồng khép mắt lại, không nói gì.

"Em không tin sao?" Lộ Vân Phàm đứng thẳng thân thể, dựng thẳng ba đầu ngón tay lên: "Nếu như anh không làm được, sẽ khiến cho trời giáng tội anh!"

"Đừng nói nữa!" An Hồng che cái miệng của anh lại, nhỏ giọng nói, "Được rồi, emtin tưởng."

Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền nở nụ cười, anh ôm An Hồng vào trong ngực, nói: "Yên tâm đi, An An. Anh chỉ thích em thôi, đời này đều sẽ không bao giờ thích những người khác."

"Lộ Vân Phàm."

"Hả?"

"Rốt cuộc anh yêu thích em về cái gì vậy?"

"Toàn bộ."

"Cái gì cơ?"

"Đúng đấy toàn bộ em!" Lộ Vân Phàm vỗ vỗ vào lưng của An Hồng, cười nói, "Anh thật sự cũng không biết là bắt đầu từ khi nào thì như vậy. Nhưng tóm lại, anh chính là thích em, thật thích, thật thích."

". . ."

Một đám người trẻ tuổi ở trên đảo Cổ Lãng chơi đủ một tuần, mới về đến phân khu Hạ Môn. Đương nhiên, An Hồng không còn cùng Lộ Vân Phàm qua đêm nữa. Trở lại Hạ Môn, Từ Mạt Mạt cùng Tiểu Cốc làm hướng dẫn du lịch cho mấy người bọn họ, đã dẫn bọn họ đi thăm thú một vài phong cảnh trong nội thành, như chùa Nam Phổ Đà, trường đại học Hạ Môn, thăm Pháo đài cổ Lý Sơn, thôn Tập Mỹ. . .

Bọn họ cùng nhau đi xe đạp đôi ở vòng xoay trên đường. Lộ Vân Phàm cùng An Hồng mặc áo sơmi tình nhân, có ô vuông đỏ thẫm, nghênh đón gió biển thổi đến vù vù, làm cho áo của Lộ Vân Phàm bị thổi đến phồng lên, Hai vạt áo sơmi lại càng không ngừng lật qua lật lại phần phật. An Hồng ngồi ở sau lưng anh, lúc mới đầu còn ra sức dẫm xuống bàn đạp, về sau mệt mỏi liền ngừng lại, để cho một mình Lộ Vân Phàm hì hục đạp xe.

Mái tóc đen của Lộ Vân Phàm tung bay. An Hồng không nén nhịn được, liền đứng lên ở trên bàn đạp, một bàn tay để ở trên vai của Lộ Vân Phàm, một bàn tay kia thì giơ lên.

Gió thổi xuyên qua đầu ngón tay, cô cười rất lớn tiếng, Lộ Vân Phàm nghe vào trong tai, trong lòng cũng rất vui vẻ, anh một bên vừa đạp xe một bên kêu: "Này! Em hãy cẩn thận một chút!"

"Không có chuyện gì! Không ngã được đâu!"

"Mệt chết! Em đúng là quỷ lười, cũng không chịu đạp xe giúp anh!"

"Hắc hắc, em sẽ không đạp xe đâu!"

Lộ Vân Phàm cười cười, cũng không đáp lời, chỉ là cố ý làm cho đầu xe hơi lắc lư một chút. An Hồng hét lên một tiếng, vội vã ngồi xuống, đánh vào phía sau lưng anh bồm bộp, miệng kêu lớn: "Hù chết người ta!"

"Ai bảo em cứ muốn biểu diễn tạp kỹ." Lộ Vân Phàm quay đầu lại cười, lại nhìn thấy Hứa Lạc Phong mang theo Lili, Trình Húc mang theo Tiêu Lâm, Tiểu Cốc mang theo Từ Mạt Mạt phóng qua từ bên cạnh bọn họ.

"Thi đấu nào! Có chịu hay không?" Trình Húc hướng Lộ Vân Phàm hơi hất càm.

"Sợ gì chứ! Thi nào! Đến cái cờ đỏ ở căn phòng phía trước kia nhé!"

"Đi nào! Tiêu Lâm cố lên!" Trình Húc cúi thân mình xuống, lập tức dùng sức đạp xe.

"Vâng!" Tiêu Lâm lớn tiếng trả lời Trình Húc, lập tức cũng nỗ lực đạp xe. Một cái xe đạp rào rào đạp xe một chút liền chạy trốn ra ngoài.

Tiểu Cốc mang theo Từ Mạt Mạt theo sát phía sau.

"An An! Chúng ta lên!" Lộ Vân Phàm lớn tiếng kêu.

An Hồng cũng không chịu thua mạnh mẽ hô to một tiếng "Xông lên a …a…" rồi cùng với Lộ Vân Phàm cùng nhau nhanh chóng dồn sức lên bàn đạp.

"Bọn họ thật là ấu trĩ!" Lili ngồi ở sau lưng Hứa Lạc Phong, khẽ cười cười.

Hứa Lạc Phong lắc đầu, vẫn đạp xe như trước, không nhanh không chậm. Anh nhìn theo hai cái áo sơ mi kẻ ô vuông màu đỏ, sức lực đủ mười phần càng vượt lên càng xa, rốt cục vượt qua hai chiếc xe đạp khác, khóe miệng liền hơi cong lên một chút, không dễ dàng phát giác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status