Thanh xuân không nuối tiếc

Chương 133


Hàn Tiểu Tịch đan ngón tay vào tóc anh, khó khăn lên tiếng:

“Ông xã... ưm... chúng ta không làm ở đây được không? Ân... nếu có... a... có người tiến vào... ưm... ân... thì sao?”

Kích thích từ ngực khiến cô không thể nói được một câu hoàn chỉnh, gian nan thốt ra từng chữ một.

“Súng đã lên nòng, lửa đã cháy lan, không thu lại được, không dập được nữa. Anh không nhịn được.”

Sợ cô kháng cự, anh lưu luyến rời khỏi bộ ngực no đủ kia, hôn cô, phía dưới dùng tay thăm dò hoa huy*t. Tiểu huyệt đã tiết ra ái dịch, anh biết cô chắc chắn đã động tình. Ôn nhu mở miệng:

“Darling, yên tâm, sẽ không có ai đâu.”

Ý loạn tình mê, hai gò má cô ủng hồng, dáng vẻ vừa quyến rũ lại đáng yêu, cũng không kém phần mị hoặc. Dục vọng trong người cũng đã trỗi dậy, cô biết, chình mình cũng không nhịn được, chẳng cần biết có an toàn hay không, cô muốn nhanh chóng được an ủi.

Hướng hạ thân anh, cô vòng hai chân kẹp lấy thắt lưng anh, bàn tay di chuyển xuống, cởi bỏ thắt lưng, và khóa quần, cởi bỏ cả quần trong, nắm lấy tiểu đệ đệ đã cương cứng, sẵn sàng ra trận, vụng về vuốt ve.

Thấy cô không cự tuyệt, Hạ Thiên Vũ cũng chẳng kiêng kị gì cả, dục hỏa công tâm, nhanh chóng để dục vọng của mình vùi sâu vào cơ thể cô, tham lam hưởng thụ sự ấm áp của cô.

Màn mây mưa diễn ra trong phòng làm việc của anh. Ép buộc từ trên ghế sofa tới thảm giữa phòng, lại đến bàn làm việc, cửa phòng, bệ cửa sổ,... không bỏ sót một nơi nào, một tư thế nào.

Ý định trở về ngủ trưa của cô cũng tan theo mây khói, buông thả bản thân mà chìm đắm vào bể tình nhục dục mà anh tạo ra. Đến khi kết thúc, cũng là khi lúc hết giờ làm việc. Hàn Tiểu Tịch lết thân xác mệt mỏi vào phòng vệ sinh. Khi trở lại đã cảm thấy thoải mái hơn. Lúc này, cô lại thấy có một cánh cửa khác. Tò mò tiến tới, thấy anh không chú ý đến mình, liền xoay tay vặn cửa. Cửa vừa mở ra, cô liền chạy nhanh tới chỗ anh, hét lên:

“Hạ Thiên Vũ, anh chơi em đúng không?”

Tầm mắt hướng về phía sau cô, anh cụp mắt xuống, hàng lông mi dày che đi đôi đồng tử nâu sẫm. Sau đó, lại ngước lên nhìn cô, nở nụ cười gian tà, sửa lại câu chữ của cô:

“Anh không ‘chơi’ em, anh ‘làm’ em.”

Biết anh đang chơi chữ, cố ý xuyên tạc ý tứ câu văn của mình. Lửa giận trong lòng lại càng bùng cháy mãnh liệt.

“Anh được lắm, rõ ràng là có phòng nghỉ, còn tốt hơn khách sạn 5 sao mà còn cưỡng ép em làm ở ngoài này.”

Sau đó, quay lưng về phía anh, lại kéo áo sơ mi lên, chỉ chỉ vào vài vết xước trên lưng.

“Anh nhìn xem, tác hại của việc ân ái quá độ, lại còn làm ở những nơi lạ lùng đấy.”

Anh vươn tay, chạm nhẹ lên tấm lưng trắng nõn của cô, da thịt mềm mại, rất có cảm xúc. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh.

“Vậy lần sau chúng ta làm trong phòng nghỉ nhé?”

Hàn Tiểu Tịch trừng mắt:

“Tất nhiên rồi!”

Vừa dứt lời, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, hai chân cũng không còn chạm đất nữa. Hạ Thiên Vũ bế cô lên, tiến tới cửa phòng nghỉ, lưu manh nói:

“Vậy thì làm thử để xem chất lượng thế nào đã.”

Tiếng cửa đóng ‘ầm’ lại một cái, cùng với đó là tiếng hét thất thanh của cô:

“Lưu manh, A, anh cưỡng gian em... không... cầm thú... ưm...”

Lại truyền ra tiếng của anh:

“Cầm thú? Được. Hôm nay sẽ cho em thấy thế nào là cầm thú thực sự.”

Trợ lý Lạc – một thanh niên đại diện cho cẩu FA đứng ngoài cửa phòng làm việc, cảm thấy thực sự rất no, lát nữa về không cần ăn thêm đồ mẹ nấu nữa rồi. Lắc đầu, quay nguời trở về nhà.

Màn đêm buông xuống, như một tấm lưới bao trùm lên không gian. Hạ Thiên Vũ một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. Không khí trong xe đặc biệt yên tĩnh, Hàn Tiểu Tịch cả người mệt mỏi, da thịt khắp cơ thể đều toàn dấu vết sau cuộc hoan ái. Mãi một lúc sau, cô mới mở miệng nói chuyện:

“Ông xã, Hàn thị... dạo này thế nào?”

Tầm mắt anh rời đến khuôn mặt cô, hai mắt cô như vẫn còn dư âm sau khi ân ái, hai má ửng đỏ, dáng vẻ đặc biệt kiều diễm, trong ánh mắt không hề có chút gì là tránh né, sợ hãi, mà chỉ đơn thuần là thất vọng khi nói ra hai chữ ‘Hàn thị’.

Thu lại tầm mắt, anh trả lời:

“Hàn Lãnh Hải hiện tại vẫn là tổng giám đốc, trong tay nắm 10% cổ phần, còn 10% còn lại là của ông nội. Hàn Đồng Tư hiện tại là giám đốc của một công ty con, đồng thời cũng là phó tổng của Hàn thị, nhưng trong tay chỉ đơn thuần có 2% cổ phần.”

“Hai phần trăm? Sao có thể ngồi lên được chức phó tổng?”

Hàn Tiểu Tịch cảm thấy bất ngờ.

“Đương nhiên là do Hàn Lãnh Hải một tay nâng đỡ rồi. EM có muốn nghe thêm về cô ta thì có thể hỏi Freya hay Lý Vân Ca, anh cũng không rõ về những chuyện kia.”

“Hiện tại em cũng đang có 5% trong Hàn thị.”

Thông tin này còn khiến cô bất ngờ hơn. Thấy cô nhfin mình chằm chằm, anh liền giải thích:

“Trước đây anh có thu mua một số, để kiếm thêm lợi nhuận. Hôm trước để em ký giấy chuyển nhượng cổ phần, có 5% ở Hàn thị, 12% ở Hạ thị, 15% ở Tịch Vũ.”

“Trời ạ! Anh có vấn đề à? Sao có thể để em giữ nhiều cổ phần như vậy được?”

Đưa tay cô lên bên môi, hôn xuống một cái, anh nói:

“Vì em là vợ anh, em xứng đáng có được những điều đó.”

- -----------------

Hello mọi người, Phươn đây!

Chắc đây là chương cuối của tuần này rồi. Tuần tới đây Phươn bắt đầu thi rồi. Không có thời gian để viết được. Thi trong vòng một tuần. Dự là ngày 28/12 mới thi xong. Chiều hôm ấy Phươn sẽ quay trở lại viết nhé!

Mai thi mà Phươn cố ngoi lên đây up truyện. Bất chấp chưa?

Thương Phươn thì bỏ phiếu cho Phươn nhé?

Chúc các bạn độc giả đáng iu của Phươn thi tốt nha!

Thôi Phươn đi ôn thi tiếp đây. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày 28/12 nhé!

À, quên mất. Noel này không ngoi lên up truyện được, Phươn chúc sớm nhé.

Merry Christmas!

Bye bye:3
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status