Thanh xuân không nuối tiếc

Chương 139


Nhan sắc của cô gái này quả thực rất kiều diễm, xinh đẹp động lòng người. Mái tóc dài như thác được thả sau lưng, trên người mặc một chiếc váy màu xanh đen đính thêm những chiếc đá lấp lánh như dải ngân hà trong vũ trụ. Khuôn mặt với ngũ quan tinh tế cũng trang điểm không quá đậm, vừa đủ để khiến cô trở thành người nổi bật nhất.

Hàn Tiểu Tịch khoác tay anh, động tác tự nhiên lại thân mật, trên mặt thoáng qua sự ngọt ngào cùng dịu dàng khó cưỡng, khóe môi khẽ cong cong, nhưng chỉ là khi đối mặt với anh. Còn nếu không, vẫn sẽ là một mĩ nhân lạnh lùng, cao lãnh.

Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn cả là khi cô đang bước đi, nhưng chiếc váy quá dài, cản bước cô. Hạ Thiên Vũ lo lắng, dùng một tay còn lại nâng tà váy dài chạm đất lên giúp cô. Lát sau lại cúi người cài lại quai giày bị tuột ra cho cô.

Tổng giám đốc của tập đoàn Tịch Vũ xuất hiện cùng một cô gái lạ mặt, nhưng nhan sắc xinh đẹp, hơn cả những minh tinh nổi tiếng. Hành động, cử chỉ vô cùng mờ ám, lại galant không ai sánh bằng. Đây là hot seach sau khi hai người xuất hiện ở buổi đấu thầu, thế nhưng chỉ có duy nhất một tấm hình chụp phía sau lưng của anh và cô.

Bởi vì trong lúc hai người họ đang show màn ân ái thì phóng viên đều đang bận ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt kia. Trai tài gái sắc, nam thanh nữ tú, tiên đồng ngọc nữ,... nhưng từ này đều phù hợp để miêu tả đôi vợ chồng này.

À chết còn thiếu, đó chính là xứng đôi vừa lứa, một cặp trời sinh!

Hàn Tiểu Tịch khẽ kéo tay anh một cái, nhỏ giọng nhắc nhở cùng đe dọa:

“Bớt thân mật đi, lại xuất hiện scandal bây giờ, em không muốn leo lên hot seach ngồi cùng anh đâu.”

Anh mặc kệ lời cảnh cáo của cô, cúi người xuống, động tác này, tư thế này càng khiến hai người thêm mập mờ hơn, anh dùng giọng nói trầm thấp mê người của mình mà mê hoặc cô:

“Bà Hạ, tin tưởng chồng em chứ. Mọi chuyện cứ để anh giải quyết.”

Cô đẩy người anh ra, khẽ lườm một cái, không thèm tiếp lời anh nữa.

Vừa bước vào sảnh chính của bữa tiệc, cô không khỏi kinh ngạc. Cả một sảnh rộng lớn bày một dãy bàn lớn, bên trên đầy đủ các loại điểm tâm, thức ăn, bánh ngọt, dường như sơn hào hải vị đều không thiếu, lại có cả những ly rượu vang, cocktail đầy màu sắc. Ở đây lại bày rất nhiều hoa tươi, những bông hoa thi nhau khoe sắc, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp căn phòng.

Chính giữa là một sân khấu khá lớn, chiếm hai phần ba của căn phòng này. Đàn ông, phụ nữa ai ai cũng ăn mặc chỉnh tề, lộng lẫy. Chỉ là mùi nước hoa của những cô gái kia quá nồng, lấn át đi cả hương hoa tự nhiên. Cô rất không thích tình huống này, đầu óc chỉ cần bước vào nơi có một mùi hương nào đó thì sẽ trở nên choáng váng. Thế nên từ khi còn nhỏ, cô đã tập dùng hoa tươi để vào tủ quần áo, hay hoa khô để tạo hương cho căn phòng ngủ, không gian riêng của chính mình. Sau này lớn lên, cô lại càng chú trọng đến hương thơm của cơ thể. Nhưng cũng chẳng bao giờ sử dụng nước hoa, kể cả loại đắt tiền, hay của hãng nào nổi tiếng. Hạ Thiên Vũ biết cô không thích dùng nước hoa, nên ngày nào sau khi trở về nhà đều sẽ mua một bó lavender cho cô. Cũng nhờ vậy mà trên cơ thể anh ngoài hương bạc hà ra, còn có cả hương oải hương ngọt ngào quen thuộc của cô.

Để cô ngồi xuống hàng ghế trên cùng, anh cũng ngồi xuống. Họ chọn chỗ khuất nhất, ít người chú ý tới nhất. Hàn Tiểu Tịch khẽ ngả vào vai anh, Hạ Thiên Vũ lại dùng bàn tay của mình, thành thục xoa bóp thái dương giúp cô thoải mái hơn. Tay nghề của anh thực sự rất khá, một lúc sau cô đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.

Đang định nói chuyện với anh, thì tầm mắt cô thoáng dừng lại, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo khó tả. Hạ Thiên Vũ nhận thấy sự thất thường của cô, hướng tầm mắt của cô mà nhìn thấy gia đình ba người họ Hàn đang nói cười vui vẻ.

Vẻ mặt anh trầm xuống, Hàn Tiểu Tịch rất nhanh liền thu lại ánh mắt của mình, khóe môi hơi giương lên, một nụ cười lạnh đến thấu xương, nhưng trong mắt anh lại vô cùng mê người.

“Hôm nay lại có chuyện vui rồi.”

Cô nói nhỏ với anh. Chính cô cũng không ngờ rằng sẽ gặp lại một nhà ba người kia sớm đến vậy. Có nghĩ cùng chỉ nghĩ sẽ gặp người cha thân yêu của cô vào đêm nay mà thôi.

Chu Bạch Liên mặc một bộ sườn xám đỏ, mái tóc búi ra phía sau, để lộ gáy. Gương mặt dường như có thêm vài nếp nhăn, dù sao cũng bốn năm rồi, dù không phải làm gì nhưng nguyên chuyện nghĩ cách làm thế nào để trở thành con dâu Hàn gia cũng khiến bà ta bận tâm không ít.

Hàn Đồng Tư thoạt nhìn vẫn đáng ghét như vậy. Ấy nhầm, đấy là trong mắt hai vợ chồng son kia thôi. Còn với những người khác, cô ta ngày càng xinh xắn, tài giỏi, lại hiểu chuyện, ngoan ngoãn. Chiếc váy màu trắng đuôi cá càng tôn lên đường cong mềm mại của cô ta. Trên khuôn mặt vẫn là nụ cười vô hại, đánh lừa mọi người về bản chất thật sự của mình.

Hàn Tiểu Tịch khẽ nâng khóe miệng, ánh mắt không hề có một tia ấm áp nào.

Hàn Lãnh Hải, Chu Bạch Liên, Hàn Đồng Tư lâu rồi không gặp!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status