Thanh xuân không nuối tiếc

Chương 141


Bữ tiệc bắt đầu, Hạ Thiên Vũ giúp cô nâng tà váy dài, lại lo cô đi vấp phải bậc thang, vừa cúi người cầm váy, tay còn lại ôm eo cô. Một vài giám đốc, phó giám đốc của các công ty, tập đoàn nhìn thấy anh định tiến tới bắt chuyện, nhưng lại thấy hành động hơi khó hiểu kia của anh thì cũng ngại không tiến tới.

Đường đường là một tổng giám đốc, đừng dầu một công ty nổi tiếng quốc tế, một doanh nhân trẻ tuổi thành đạt gần như không phải nhìn sắc mặt của ai mà sống lại đang cúi người trước một người phụ nữ để nâng tà váy? Hạ tổng này khiến họ được mở mang tầm mắt quá rồi!

Nhưng chẳng phải trước đây nói tổng giám đốc tài hoa của Tịch Vũ không gần nữ sắc sao? Lại luôn có lời đồn nói rằng Hạ tổng cùng Hoàng phó tổng có tình ý sao, chỉ là Hoàng Bạch Phong là người cách một ngày lại thay một cô gái khác, giới tính thẳng như ruột ngựa, từ chối tình cảm của Hạ tổng một cách phũ phàng thôi.

Hôm nay lại khiến không ít người bất ngờ khi bên cạnh con người cấm dục kia xuất hiện một cô gái xinh đẹp. Nhưng cũng có thể đây chỉ là che tai che mắt người đời thì sao? Tính hướng của Hạ Thiên Vũ ai có thể biết được cơ chứ.

Về sau, có một lần, Hàn Tiểu Tịch đọc được tin tức này trên một trang web, cô không khỏi khinh bỉ. Hạ Thiên Vũ nhà cô mà là người cấm dục sao? Quá đáng hơn nữa, còn nói anh là người có khuynh hướng thích đàn ông? Vậy cô không được coi là phụ nữ rồi! Cấm dục cái con mẹ nó ấy! Người hàng đêm đều đè cô ra khiến sáng ngày hôm sau cả người cô mệt mỏi là ai? Làm ơn, biến con sói đói trên giường của cô thành người đàn ông cấm dục mà các người đang nói đi!

Hạ Thiên Vũ cũng chẳng quan tâm ánh mắt của người khác, chỉnh lại tà váy cho cô xong, liền đứng thẳng người, ôm lấy eo cô, đi về phía gia đình hạnh phúc của Hàn Lãnh Hải, nơi đang được mọi người vây quanh chúc mừng.

“Hàn tổng, Hàn phu nhân! Chúc mừng hai người!”

Một giọng nữ quen thuộc, tưởng chừng như nhà họ Hàn chẳng bao giờ nghe thấy nữa lại vang lên. Sắc bén, trong trẻo lại nhẹ nhàng, tràn đầy nữ tính, nếu như giọng nói này rơi vào tai người khác sẽ như dòng nước mùa xuân dịu dàng, nhưng đối với một nhà ba người kia, lại chẳng khác nào một thứ đáng sợ.

Mọi người đều thị thu hút bởi thanh âm kia, không hẹn mà cùng nhìn lại phía phát ra âm thanh. Lại thấy một cặp nam thanh nữ tú, nhan sắc phi thường. Nam một thân âu phục đen chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng lại cương nghị, nhưng cũng chẳng thể nào làm lu mờ vẻ đẹp trai tuấn tú của anh. Nữ thì xinh đẹp lay động lòng người, rõ ràng trên môi đang treo nụ cười, nhưng dường như ai cũng cảm thấy rét run từng cơn.

Hàn Lãnh Hải vừa nghe được giọng nói kia, trái ngực bỗng ‘thịch’ một tiếng, rồi lại tự trấn an bản thân mình: “Con bé đó đã không còn nữa, chắc chắn là nghe nhầm thôi.” Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, nụ cười trên khóe môi của ông ta cứng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, như không thể tin vào mắt mình.

Hàn Đồng Tư cùng Chu Bạch Liên cũng chẳng khác gì. Phản ứng kia khiến người khác không thể không nghi ngờ. Dù sao chính mình đã làm chuyện xấu, không khỏi chột dạ.

Hàn Tiểu Tịch thân mật khoác tay Hạ Thiên Vũ, tầm mắt hướng thẳng vào ba người kia, một lần nữa cất giọng nhẹ nhàng:

“Hàn tổng, Hàn phu nhân, Hàn đại tiểu thư. Đã lâu không gặp.”

Như tiếng sấm nổ bên tai, Hàn Lãnh Hải mãi vân xkhoong nói được lời nào. Hai mắt mở to, lại như không tin tưởng, chắc chắn đây chỉ là ảo giác của ông ta mà thôi. Đôi đồng tử đen sâu thẳm lại tựa như mặt hồ yên ả, nhìn không ra suy nghĩ của cô. Hàn Tiểu Tịch vẫn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, đều như hạt bắp.

Hạ Thiên Vũ đứng bên cạnh, đưa tay ra đồng thời cũng mở lời chào hỏi:

“Hàn tổng.”

Tất cả mọi người ở đây đều nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng sinh nghi hoặc. Cô gái bí ẩn lại vô danh đi cùng Hạ Thiên Vũ kia là ai? Câu nói ‘đã lâu không gặp’ là như thế nào? Có vẻ như cô gái đó quen biết với Hàn gia. Còn Hạ Thiên Vũ nữa, người không bao giờ ở lại những buổi tiệc xã giao này, hôm nay lại phá lệ những hai lần: một là có phụ nữ xuất hiện ở bên cạnh, hai là tham gia tiệc xã giao.

Hàn Lãnh Hải sau cơn chấn động cũng hơi bình phục lại tâm lý, gương mặt vẫn bình thản như vậy, giơ tay ra lịch sự đáp lại lời chào hỏi của Hạ Thiên Vũ, ánh mắt đã cố không nhìn sang Hàn Tiểu Tịch nhưng vẫn không kìm được, vẫn thoáng liếc sang khuôn mặt xinh đẹp, lại vô cùng quen thuộc kia.

Đúng lúc bầu không khí đang trở nên căng thẳng, người chủ trì bữa tiệc bỗng lên tiếng, xua đi sự kỳ dị kia. Mọi nguwofi cũng không còn quan tâm đến Hàn gia và cặp đôi kia nữa, trực tiếp chia nhau đi thưởng thức những món ăn đẹp mắt lại ngon miệng.

Hàn Tiểu Tịch bước ngang qua Chu Bạch Liên và Hàn Đồng Tư, khẽ cong khóe miệng, giọng nói nhỏ nhẹ vừa đủ nghe:

“Chu Bạch Liên, Hàn Đồng Tư, bất ngờ chứ? Tôi cá chắc tương lai sẽ còn nhiều điều thú vị hơn nữa. Trò chơi mới chỉ bắt đầu mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status