Thanh xuân không nuối tiếc

Chương 17: Nghi Minh Minh


Anh và cô vẫn tiếp tục ngồi cùng nhau như năm lớp 10, bây giờ đã chia lớp, nên có thêm một số bạn học mới. Là ban tự nhiên nên đa số học sinh trong lớp là con trai, nếu tính cả bạn học tiểu Tịch thì có 9 bạn nữ.

Tiết học đầu tiên vẫn là giới thiệu bản thân, làm quen các bạn mới như lúc mới vào trường. Hàn Tiểu Tịch nhìn xung quanh lớp, chỉ thấy vài gương mặt hơi quen quen, còn lại đều xa lạ. Cô bỗng đảo mắt xuống bàn đằng sau.

Khuôn mặt lạnh lùng của cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng, lại khôi phục dáng vẻ bình thường.

Bạn học nữ ngồi bên dưới cười tươi nói:

“Nữ thần, xin chào, chúng ta là bạn cùng lớp rồi.”

Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ, nhàn nhạt:

“Cậu là Lục Tuyết Nhi? Xin chào.”

Lục Tuyết Nhi kích động:

“Cậu vẫn nhớ mình à? Mình nghĩ cậu đã quên rồi chứ.”

“Ừm, chưa quên.”

Lục Tuyết Nhi nhìn cô, nói:

“Cậu xuống chỗ mình ngồi một lát được không, mình muốn nói chuyện với cậu một lát, bàn mình cũng chỉ có một người thôi.”

Cô trầm mặc, suy nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu. Lớp học này, có thêm nhiều bạn mới, cô vẫn nên làm quen với một số bạn thì tốt hơn.

Cô quay sang nói nhỏ với Hạ Thiên Vũ, rồi đeo luôn balo xuống ngồi cùng Lục Tuyết Nhi. Thấy cô đồng ý nói chuyện cùng mình, Lục Tuyết Nhi mừng rỡ hiện rõ lên khuôn mặt.

Hai người nói chuyện liên quan đến lần suýt đuối nước của cô, rồi Lục tuyết Nhi hỏi sở thích của cô, rất rất nhiều vấn đề. Nhưng cô cũng không biết tại sao, lại rất nhẫn nại, trả lời từng vấn đề này đến vấn đề khác, cô có cảm giác không bài xích Lục Tuyết Nhi.

Nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nên cả hai đều không quan tâm đến xung quanh, nhưng chốt lại, do tiếng động quá lớn, không muốn chú ý cũng không được.

Cô dời tầm mắt khỏi Lục Tuyết Nhi, thấy nhiều bạn học đang vây quanh chỗ ngồi của cô, à không phải là chỗ ngồi của anh. Còn chỗ của cô thì lại có một bạn học khác như đang có ý định ngồi xuống.

Lục Tuyết Nhi nhìn theo tầm mắt của cô, thì mắt mở to ra, nói với giọng hết sức kinh ngạc:

“Ơ, sao Nghi Minh Minh lại ở đây? Cậu có biết cô ta không?”

Cô nhìn Lục Tuyết Nhi, lắc đầu. Thấy cô không biết, cô ấy liền kể về tiểu sử của Nghi Minh Minh cho cô nghe:

“Cô ta là nhị tiểu thư của Nghi gia, tập đoàn Nghi thị đó, học cùng lớp dưới với mình. Khi ấy, cô ta luôn ỷ thế hiếp người, không coi người khác ra gì. Nói chung, còn dám láo xược với giáo viên, nhưng vì gia thế nên cũng không ai nói gì. Mà cậu không biết chứ, còn nhỏ như này mà đã có bạn trai rồi đó.”

Cô lãnh đạm gật đầu: “Ừm”

Nhưng trong đầu đang phân tích và đánh giá Nghi Minh Minh. Khuôn mặt cũng xinh xắn, nhưng trang điểm quá đậm, tóc dài nhuộm vàng, quần áo là hàng hiệu đắt tiền thay cho đồng phục đơn giản, nhưng, điều đáng nói ở đây là… cô ta đang nhìn hạ Thiên Vũ và… đỏ mặt?

Bỗng một cảm giác như mình đang bị đào góc tường xuất hiện trong lòng cô. Nhưng, cô vẫn bình tĩnh phán đoán: Nghi Minh Minh đứng ở chỗ ngồi của cô, mặt nhìn Hạ Thiên Vũ lại đỏ hồng như thiếu nữ gặp người mình thích thì sẽ đỏ mặt, còn nói gì đó nữa. Tuy không nghe rõ nhưng cô cũng chắc bảy, tám phần là muốn chiếm chỗ của cô rồi. Ai bảo hạ Thiên Vũ có sức hút mãnh liệt như vậy chứ. Nhưng nhìn vào biểu tình trên mặt anh, cô lại thấy thương cho Nghi Minh Minh, haiz, người ta đến nhìn còn không nhìn kìa, đỏ mặt gì chứ.

Và đúng như cô dự đoán, cuộc đối thoại giữa Nghi Minh Minh và Hạ Thiên Vũ, à không đúng hơn là độc thoại của cô ta chứ.

“Chào bạn học Hạ, mình là Nghi Minh Minh, nhị tiểu thư Nghi gia, rất vui được làm quen với cậu.”

“Mình thấy chỗ này còn trống, mình có thể ngồi đây chứ?”

Câu nói này đã khơi lên sự hiếu kỳ trong lòng các bạn học khác, họ ai mà chẳng biết cô và anh có mùi gian tình, có khi còn là một couple ngoài đời rồi ấy chứ. Mà khi có người khác đến ngồi chỗ cô, họ đương nhiên muốn biết anh giải quyết như nào rồi.

Anh lúc này mới chậm rãi rời tầm mắt khỏi trang sách, lướt qua mặt Nghi Minh Minh, chỉ một ánh mắt thoáng qua thôi lại khiến cô ta đỏ mặt mới sợ cơ. Sau đó, anh nhìn khắp phòng học, như đang tìm kiếm gì đó. Nghi Minh Minh tưởng anh tìm đồ vật liền nói:

“Cậu tìm gì sao? Mình tìm giúp cậu, đó là gì vậy?”

Anh vẫn không nói gì, tiếp tục nhìn về phía sau, thấy anh không để ý tới mình, cô ta cảm thấy hơi xấu hổ. Nghi Minh Minh không thèm quan tâm gì nữa, kéo ghế ra, ngồi xuống chỗ của cô.

Một bạn học khác nhìn thấy, liền nói:

“Chỗ đó là của bạn học Hàn rồi, cậu nên tìm chỗ khác…”

Nhưng còn chưa dứt câu, cô ta liền giận dữ chen vào:

“Tôi ngồi đây thì sao chứ? Liên quan gì đến cậu? Bạn học Hàn là ai, tôi không cần biết. Nhưng các cậu phải biết tôi là nhị tiểu thư của tập đoàn Nghi thị, đừng có chọc đến tôi.”

Nghe Nghi Minh Minh nói, khiến cho tất cả mọi người đều im lặng, họ biết chứ, tập đoàn Nghi thị nổi tiếng trong nước, gia thế như vậy, sao họ dám động đến chứ.

Hạ Thiên Vũ lúc này mới nhìn kỹ cô ta thêm một chút. Nhưng lại khiến cô ta nghĩ rằng, vì gia thế của mình mà anh đã để ý đến cô. Nhưng cô ta không nhận ra, trong mắt anh có tia khinh thường, lạnh lẽo.

Haizz, tội cho Nghi Minh Minh, chưa gì đã gây ác cảm cho anh ngay từ ánh mắt đầu tiên rồi:))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status