Thanh xuân không nuối tiếc

Chương 196: Ngoại truyện 1: Bạch Doanh Trần - Lý Vân Ca



Không biết mọi người khi còn là một con nhóc 7 tuổi thì như thế nào nhỉ? Còn Lý Vân Ca thì sống đúng với danh hiệu một nàng công chúa. Anh cả, anh hai, ba mẹ đều nâng như nâng trừng, hứng như hứng hoa, muốn gì được nấy.

Chỉ là, cô quá nghịch ngợm, càng lớn tính cách càng thay đổi, không còn ngoan ngoãn như hồi nhỏ nữa. Đặc biệt là từ khi lên sơ trung, học lực của Lý Vân Ca lúc lên lúc xuống, lại tụ tập đánh nhau, tự xưng là trùm trường, là chị đại của cả trường.

Một đứa trẻ bất kham bất trị như vậy, ở trước mặt một người lại đặc biệt thu liễm, đặc biệt nghe lời, đôi khi còn tỏ vẻ đáng thương.

Hai nhà Bạch – Lý có quan hệ không tồi, hai vị phu nhân trong nhà là bạn thân từ thời còn là thiếu nữ, lại trùng hợp hơn, hai người chồng cũng là bạn học cao trung cùng nhau. Mối quan hệ thân càng thêm thân.

Mà Bạch Doanh Trần và anh hai của Lý Vân Ca lại ngang ngửa tuổi nhau, chính vì vậy mà anh thường tới chơi nhà Lý Vân Ca.

Anh hai của Lý Vân Ca lại là người cưng chiều em gái nhất nhà, khi cô bị ba mẹ mắng, anh là người đứng ra che chờ cho cô. Chính vì vậy mà cô cũng thường bám đuôi anh hai nhà mình đi chơi cùng Bạch Doanh Trần.

Ba người chơi đùa rất vui vẻ, nghịch ngợm không kém gì nhau. Nhưng nghịch ngu nhất, phá hoại nhất vẫn phải nói tới Lý Vân Ca. Nhưng cô cũng chẳng lo lắng gì, bởi vì có anh hai và anh Doanh Trần đứng ra xin xỏ cho cô rồi. Còn phải sợ gì nữa?

Thời gian cứ thế trôi qua, cô gái nhỏ bé nghịch ngợm năm nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp cá tính rồi. Bạch Doanh Trần không biết, anh đã để ý tới cô từ khi nào nữa. Có lẽ là do ánh mắt trong trẻo khi cô nhìn anh, hay là nụ cười lấy lòng rạng rỡ như ánh mặt trời mùa hạ của cô…

Anh không rõ nữa.

Anh chỉ biết là, anh đã thích cô, từ rất lâu, rất lâu rồi…

Nhưng cô nhóc hình như vẫn vô tâm vô phế như xưa, đến một ánh mắt cũng không để ý tới anh. Một lòng coi anh là người anh trai.

Cho tới khi Lý Vân Ca lên đại học,

Anh biết cô học bên Pháp, nên liền nhận lời mời của bệnh viện bên đó, tới làm bác sỹ chuyện khoa.

Sáng ngày hôm đó, trời mùa thu mát mẻ, không một gợn mây, anh còn nhớ rõ hương hoa thoang thoảng trên con đường trong trường đại học mà Lý Vân Ca đang theo học.

Anh không định báo trước cho cô biết là mình tới thăm. Thông qua anh hai của cô, anh biết khoa học và thời gian lên lớp của cô.

Thế nhưng, giữa đường anh lại gặp một cảnh mà khiến mình thất vọng.

Lý Vân Ca với mái tóc ngắn nhuộm màu nổi bật, mặc một bộ quần áo cá tính, đi cùng với một chàng trai. Không biết nam sinh kia nói gì mà khóe miệng của cô cong lên, đến đôi mắt to tròn cũng không nhịn được mà hiện lên ý cười vô biên.

Ngay lúc đó, một nhóm nữ sinh đi qua, anh mơ hồ có thể nghe được cuộc thảo luận giữa mấy người họ:

Nữ sinh A: “Ấy, mấy cậu biết gì không? Phoenix, nam thần của khoa quản lý năm nhất ấy, đang theo đuổi Andrea cái cô mà ăn mặc kỳ cục đó.”

Nữ sinh B: “Chuyện đấy ai mà chẳng biết, hình như không phải theo đuổi đâu, hai người họ ở cùng một chỗ rồi.”

Nữ sinh C: “Nam thần của tui sao lại thích người như Andrea nhỉ? Rõ ràng không xinh đẹp cũng chẳng dịu dàng, lúc nào cũng cục súc hết à…”

Nữ sinh B: “Đây gọi là tình yêu đấy! Mà dạo này Andrea cũng “nhẹ nhàng, dịu dàng” hơn trước rồi.”

Nữ sinh A: “Nhìn kìa, hai người họ đẹp đôi ghê.”

Đến khi tiếng nói cười của mấy nữ sinh kia đã đi rất xa rồi, Bạch Doanh Trần vẫn đứng ở đó, trong đầu anh vẫn vang lại câu nói: “Hai người họ ở cùng một chỗ rồi.” của nữ sinh kia.

Anh đưa mắt nhìn lại bóng dáng thân thuộc mà xa lạ kia, cười khổ một tiếng, xoay người rời khỏi đó.

“Đến sớm đến muộn cũng không bằng đến đúng lúc.”

Anh quen biết Lý Vân Ca trước nam sinh kia, nhưng lại ngại cô còn nhỏ, vẫn luôn giữ tình cảm nồng nhiệt mà thanh thuần của mình ở trong lòng, mãi không thổ lộ.

Cũng vì thế mà để lỡ mất.

Lỡ mất cô nhóc mà anh luôn bao che kia.

Cô nhóc mà thường lẽo đẽo đi sau lưng anh, một tiếng lại một tiếng gọi:

“Anh Doanh Trần, anh Doanh Trần…”

Thế mà bây giờ, những thứ đẹp đẽ đó cũng chỉ là hồi ức của anh mà thôi.

Hít một hơi thật sâu, anh lấy điện thoại ra, ấn một dãy số, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy. Chỉ nghe thấy anh nhè nhẹ nói ra một câu:

“Con đồng ý.”

Hôm nay đến đây, là muốn tỏ tình với cô. Nếu Lý Vân Ca đồng ý, dù ba mẹ có làm cách nào, anh cũng sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại với nhà họ Thịnh.

Nhưng người tính không bằng trời tình.

Bạch Doanh Trần ngước nhìn bầu trời.

Không còn trong xanh nữa rồi…

Sắp đổ mưa rồi…

Cũng nên buông tay thôi…

Nên trở về rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status