Thanh xuân không nuối tiếc

Chương 37: Ác mộng


Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, hai người đều thở dốc. Mặt cô đỏ bừng, hai má nóng ran, anh cũng chẳng tốt hơn là bao, khuôn mặt cũng ửng hồng. Anh nhận ra mình vừa hành sự lỗ mãng rồi, quá cảm tính rồi. Nhưng lúc đó, anh không thể kìm được ý muốn hôn cô. Nhưng, bây giờ anh phải đối diện với cô như thế nào?

Cô luống cuống, lắp bắp nói:

“Mình… mình… không còn sớm nữa, trời… cũng lạnh rồi. Cậu… mình về trước nhé…”

Dứt câu, cô chảy đi luôn, nhanh như một cơn gió thoáng qua. Anh nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt đầy ý cười, cùng sự thỏa mãn.

Về đến phòng, cô đóng chặt cửa lại, nhảy lên giường, chùm chăn kín mít. Bàn tay cô bất giác đưa lên môi mình, vẫn còn cảm nhận được đôi môi mềm, lành lạnh của anh. Tay còn lại đặt lên ngực, ngay nơi trái tim, nhận thấy nó vẫn đang đập thình thịch, thình thịch, thật mạnh, thật nhanh.

Hương vị ngọt ngào trào dâng mãnh liệt trong lòng cô, nụ hôn kia là nụ hôn đầu của cô, còn anh… chắc cũng vậy nhỉ?

Cô dần chìm vào giấc ngủ, gương mặt vẫn còn nét cười đọng lại nơi khóe môi.

Đêm đó, cô mơ một giấc mộng. Trong mơ cô thấy mình mặc một bộ váy cưới, đúng vậy, là váy cưới. Màu đỏ như những cánh hoa hồng đỏ của Pháp. Từ phía xa, cô loáng thoáng thấy một bóng hình cao lớn, mặc một bộ vest đen, còn cầm theo một bó hoa. Là hoa lavender, loại hoa mà cô thích nhất. Người đó đang tiến lại phía cô. Cô khẽ nheo mắt, muốn nhìn rõ khuôn mặt của người kia.

Từng tầng sương mù dăng khắp không gian đang dần tan đi, cô sắp nhìn thấy người đó rồi. Nhưng, bỗng nhiên, sương mù cùng người đàn ông cầm bó hoa kia biến mất, thay vào đó là hình ảnh của mẹ cô.

Cô thấy mẹ mình cả người đầy máu, nhất là ở trán. Máu tươi theo khuôn mặt bà từng giọt từng giọt chảy xuống. Bà mấp máy môi, như đang nói gì đó, nhưng cô không nghe thấy gì cả.

Cô chăm chú nhìn khẩu hình miệng của bà, nhưng cơ thể đầy máu của bà khiến cô không nhận ra được, sự chú ý của cô dồn lên những vết máu kia rồi.

Cô thấy lòng mình đau thắt, nước mắt cô như chiếc vòng ngọc, từng viên từng viên một rớt xuống rớt xuống. Cô choàng tỉnh lại. Phát hiện ra chỉ là giấc mơ, nhưng khuôn mặt cô đã ướt đẫm nước mắt, trái tim trong lồng ngực vẫn đập nhanh, niềm đau xót dâng lên trong cô. Trán cô có vài giọt mồ hôi, giấc mơ này, thật đáng sợ.

Cô nhìn đồng hồ, kim giờ mới chỉ đến số 4, cô cố nhắm mắt lại, muốn quên đi giấc mơ ban nãy, chìm vào giấc ngủ. Nhưng vô ích, cô không ngủ được.

Đến bên chiếc cửa sổ, cô ngồi xuống, nghĩ về giấc mơ khi nãy. Mở đầu tại sao là cảnh cô mặc đồ cưới, lúc đó chắc hẳn là điều tốt, nhưng người đàn ông kia là ai? Dáng người đó, cao lớn hơn anh, nhìn thế nào cũng không thấy giống, bởi vì anh có dáng dấp tuy cao nhưng rất thư sinh. Tạm bỏ qua nó. Giấc mơ thứ hai mới quan trọng. Cô cố nhớ lại khẩu hình miệng của mẹ mình. Ngẫm nghĩ mãi. Gió lạnh táp vào mặt cô, khiến cô tỉnh táo, cô rất thông minh, nên từ nhỏ, cô đã biết cách đọc khẩu hình miệng, ban nãy trong giấc mơ, cô không đọc được là do không tập trung, bị phân tán sự chú ý.

Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, tại soa lại như vậy? Đã rất lâu rồi, cô không mơ về mẹ mình, nhưng lần này bà lại xuất hiện, với bộ dạng toàn thân đầy máu, và cố truyền đạt điều gì đó đến cô.

Khoảng một tiếng sau, cô mới đọc được một câu đầu của mẹ mình, nó khiến cô như muốn phát điên: “Có người hại mẹ.”

Chứng tỏ rằng, vụ tai nạn của bà không phải là ngẫu nhiên, nó như cái bẫy đã được sắp đặt từ trước, với mục đích là hại chết mẹ cô. Nghĩ đến đây, cô chợt rùng mình. Vậy người muốn hại mẹ cô là ai? Ai lại nhẫn tâm giết chết mẹ cô, người phụ nữ đáng thương này?

Tim cô đau nhói, cô cố nhớ lại những câu sau của bà, nhưng sự đau đớn trong người khiến cô không thể tập trung được. Bây giờ, cô đang cực kỳ tức giận.

Ngồi bên cửa sổ thật lâu, ánh sáng từ phía chân trời xa cũng đã xuất hiện, nhưng không rực rỡ như mọi khi, bình minh hôm nay thật nhạt nhòa, không chút hơi ấm, như lòng cô lúc này vậy.

Chuẩn bị quần áo xong xuôi, cô xuống nhà, ăn sáng xong, cô đi học. Anh vẫn đứng dưới nhà đợi cô, nhìn thấy anh, hai má cô lại nóng ran, thấy anh, cô như quên hết mọi phong ba bão táp khi nãy còn gây náo loạn trong lòng.

Anh đi về phía cô, ôm chặt lấy cô, cô mỉm cười, cũng vòng tay, ôm thắt lưng anh. Cô nói:

“Đi thôi, sắp muộn học rồi.”

“Ừm.” Anh lưu luyến buông cô ra, nắm tay lấy tay cô. Hôm nay anh không đi xe, anh muốn cùng cô đi bộ cơ. Tâm trạng cô sau khi gặp anh cũng đã đỡ hơn, nhưng tảng đá trong lòng vẫn còn đó, cô không thể thoái mái được. Cô phải nói chuyện này cho anh nghe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status