Thập niên 70: Người đàn bà đanh đá

Chương 11: Trả tiền lại? Nằm mơ!


Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

Nhìn anh nghiêm túc như vậy, ý nghĩ đầu tiên của Lâm Lam chính là: mình cần khóc lóc om sòm hay kiêu ngạo lạnh lùng không thèm nhìn đây?

Vợ chồng gặp nhau nên có cái thái độ gì? Tình cảnh gì?

Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm được không?

Quá lúng túng.

Lâm Lam quyết đoán dẫn Tiểu Vượng vào nhà, đem Bà Hàn đang gào khóc tố cáo và Hàn Thanh Tùng ném ở bên ngoài.

Cô chịu đựng cánh tay bị đau ôm Tiểu Vượng lên trên giường gạch, muốn tìm cái gì cho Tiểu Vượng tan máu bầm ở trán, tránh cho lát nữa bị bầm tím.

Phía ngoài, Bà Hàn giận đến run hết cả người, “Mày quay lại, đem tiền giao ra đây!”

Giọng nói lãnh đạm của Lâm Lam từ trong nhà truyền đến, “Mẹ, con nói rồi, tiền đó xem bệnh cho Tiểu Vượng, 260 không đủ, còn thiếu vài trăm đây.”

Bà Hàn nghiêng qua người con trai, bực tức nói: “Thằng ba, mày, mày nhìn xem đi! Mày không ở nhà, nó thật là vô pháp vô thiên, ngày ngày làm như vậy a, quấy trời quấy đất không cho chúng ta sống a. Mẹ vừa mới nghe nói nó dùng xẻng sắt đập lên người chị dâu hai, làm thủng một lỗ chảy máu, vừa rồi còn đem mẹ đẩy té ngã. Thằng ba a, nếu không phải ông trời có mắt, con trở lại kịp, thì bà già như mẹ đã bị đụng đầu nữa rồi!”

Tầm mắt Hàn Thanh Tùng khẽ quét qua phòng phía đông, vừa nhìn về phía bọn nhỏ, mấy đứa trẻ tò mò nhìn anh, lại không đứa nào dám nhìn thẳng vào mắt anh, có chút sợ hãi rối rít né tránh.

Thậm chí có mấy đứa nhát gan núp phía sau đứa lớn.

Hàn Thanh Tùng gật đầu với chị dâu cả, kêu một tiếng chị cả lại thu hồi ánh mắt, “Mẹ, thắt lưng không có sao chứ?”

Anh vịn bà Hàn để cho bà vào nhà nghỉ ngơi một chút.

Bà Hàn lại không chịu, dùng sức nắm bàn tay của anh “Ba à, nhanh, đem cô ta đuổi về Lâm gia tích trữ đi, nhà họ Hàn chúng ta không dám nhận cô ta. Vô pháp vô thiên rồi, trước kia tìm chết làm ầm ĩ, mặt mũi của nhà họ Hàn bị mất sạch, mẹ xem con và cô ta sống không tốt, bị cô ta dẵm đạp mặt mũi, con không biết cô ta làm chuyện lớn thế nào, cô ta…”

Bà Hàn nhớ tới 260 đồng tiền, so sánh với trước kia còn nhiều hơn 40 đồng đó, bà có cảm giác tim bị đau gấp tám lần.

Bà không tin tiêu hết, nhưng trước mặt thằng bà, bà cũng không thể sai người đem Lâm Lam trói lại trực tiếp lục soát, vẫn phải để cho con trai ra mặt.

Bà Hàn không hết giận nói: “Không nói nữa, mau đem cô ta đuổi trở về! Hai ngày trước cô ta uống thuốc trừ sâu, thật uổng công cứu cô ta!”

Chân mày Hàn Thanh Tùng nhíu lại “Mẹ?”

Bà Hàn thấy con trai không ưng thuận theo mình, lập tức lại bắt đầu khóc, “Ba à, chúng ta sống không nổi nữa, đói rồi, muốn chết đói nữa. Em gái con đáng thương, lúc mới ra đời trong nhà không có đồ ăn, bé như con gà con. Thật vất vả mới lớn như vậy, có tương lai đi huyện học trung học, vào lúc này không có tiền không có lương thực, thật đáng thương!”

Chị dâu cả vội vàng tới khuyên bà, “Mẹ, chú ba đã trở về rồi, mẹ cũng đừng khóc nữa, vào nhà từ từ nói.”

Lúc này Ông Hàn cùng Anh cả Hàn vừa tan việc trở lại.

Bọn họ thấy Hàn Thanh Tùng về nhà cũng rất vui mừng, không thể thiếu hỏi thăm mấy câu, Ông Hàn đã vội vàng bảo anh vào nhà nghỉ ngơi, lại hỏi chị dâu cả đã làm cơm xong chưa.

Lúc này mặt trời cũng xuống núi rồi, mặc dù trời vẫn còn sáng, nếu đợi đến lát nữa trời tối, ăn cơm không thấy rõ cần bật đèn.

Chị dâu cả vội vàng nói làm xong, mang theo con gái đi nhà chính chuẩn bị.

Xong thì chưa xong hết, làm được một nửa mà thôi nên vội vàng tiếp tục nhóm lửa.

Anh cả Hàn nói: “Chú ba bọn nhỏ trở về, mau xào hai món ăn, nấu thêm mấy cái trứng gà mặn, đợi lát nữa để cha và chú ba bọn nhỏ uống hai chung.”

Ông Hàn bổ sung: “Còn mấy người lớn nữa, cũng gọi tới, cùng mấy đứa trẻ con.”

Bà Hàn thấy thế tức giận tới mức khoát tay, “Làm gì làm gì, trước tiên đem việc chính làm xong đi. Trong nhà có trộm, phải đánh đuổi cô ta đi”

Ông Hàn và Anh cả Hàn còn không biết chuyện gì xảy ra đâu, Chị dâu cả nhìn Hàn Thanh Tùng một cái, uyển chuyển mà đem chuyện Lâm Lam trộm giấy kết hôn đi lấy tiền nói ra.

Ông Hàn ngây ngẩn cả người, há miệng không thể ngậm lại, con dâu thứ ba có bản lĩnh này? Còn dám trộm giấy kết hôn đi lấy tiền?

Trong ấn tượng của ông, vợ thằng ba chỉ biết ồn ào, nói ví dụ như gần tết chia tiền con dâu cả nhận 5 đồng, chị dâu hai 5 đồng, cho cô ta 3 đồng, cô ta không vui lại bắt đầu gây chuyện, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói tất cả mọi người khi dễ cô ta coi cô ta như người chết, chồng mình thì liều chết ở bên ngoài mình giống như không có chồng, sau đó lại bắt đầu đánh con mắng con, càng lợi hại hơn lại bắt đầu tự tử.

Hai ngày trước đã uống thuốc trừ sâu, Ông Hàn cũng không biết tại sao, vẫn là vợ ông giải thích “ Đại khái là mấy ngày hôm trước cô ta đòi mấy đồng tiền để về nhà mẹ đẻ, tôi không cho, cô ta lại bắt đầu gây chuyện”, Ông Hàn còn có chút buồn bực, nếu một lần xin nhiều, vậy thì xin ít vài đồng, hoặc là xin lần thứ hai, đâu cần khóc la đòi uống thuốc trừ sâu.

Một người gặp chuyện là làm ầm ĩ đòi chết, cũng không dám trực diện mắng mẹ chồng, vào lúc này lại trộm tiền?

Mặc dù Bà Hàn cả ngày nói vợ thằng Ba chết bà, không hiếu thuận bà, mắng nhiếc nhau bà lại vô địch, Ông Hàn cũng nhìn thấy hết, cho dù gây gổ, vợ thằng Ba chỉ dựa vào giọng lớn, la lối om sòm để ỷ lại, cũng không có dám trực tiếp mắng mẹ chồng.

Cho nên Ông Hàn chỉ cho là chuyện của các bà vợ, không liên quan gì đến ông.

Nhưng lấy trộm 260 đồng thì không phải là chuyện nhỏ nữa.

Ông Hàn ném gói thuốc lá một cái xoạch, vẻ mặt không vui, không lên tiếng.

Anh cả Hàn còn giảng hòa, bảo chị dâu cả đi đem tiền lấy về là được.

Chị dâu cả khổ sở nói: “Vợ em Ba nói, tiền đã tiêu hết.”

Ông Hàn cả kinh:”Tiêu hết? Cô ta mua gì? Không có phiếu, cô ta có thể mua gì?”

Đó không phải là năm đồng, mười đồng!

Bà Hàn giận dữ: “Ai biết nó cho người nào?”

Nhất định lén lút đưa về nhà mẹ đẻ, theo ý bà thì phải bảo thằng Ba bắt phần tử xấu đem tiền trả về!

Hàn Thanh Tùng đối với chuyện trong nhà không hiểu rõ lắm, nghe qua lần này Lâm Lam đi lấy tiền nhưng không đưa cho Bà Hàn, nên Bà Hàn quyết không bỏ qua.

Có điều anh thấy có chút kỳ quái, trước kia mẹ bọn nhỏ luôn ồn ào vì tiền bị Bà Hàn lấy hết, cô không có đồng nào. Cho dù ầm ĩ nhiều năm qua và anh cũng đã thêm tên của cô ở phần tiền gửi, nhưng cô cũng không dám đi lấy một đồng, sao lần này gan lớn rồi?

Bà Hàn mắng hai câu trong lúc nhất thời không lấy được tiền lại nhòm ngó balo, liền chỉ huy mấy đứa bé nhà thằng cả và thằng hai đem balo mang tới đây, bởi vì quánặng, mấy đứa bé cùng nhau khiêng cũng có chút cố hết sức.

Tam Vượng đi tới cản lại, nói đó là túi cha mình, tại sao bọn họ lại cướp đi, nhưng bị đẩy ra.

Tam Vượng giận dỗi, hô: “Đây không phải cha con, không trách được người ta đều có cha, chỉ có con không có!”

Hô xong liền chạy đi.

Nhị Vượng vốn đứng ở nhà chính nghe lén, lúc này vừa lúc chống lại tầm mắt của Hàn Thanh Tùng, bị sợ đến cậu ta vội vội vàng vàng chạy về phòng phía đông.

Lâm Lam đang dùng nước lạnh xoa trán cho Tiểu Vượng, xem dáng vẻ tức giận của hai đứa, liền cười nói: “Làm sao rồi, giận thành con cóc rồi.”

Nhị Vượng nằm lên cửa sổ, “Mẹ, mẹ không tức giận à? Con thấy cha trở lại cũng không để ý chúng ta, chỉ biết nghe bọn họ tố cáo. Mẹ xem, đồ mang về thật nhiều, đều bị người khác cầm đi.”

Bà Hàn đang đem balo lật một lần, quần áo, chăn, giầy, ngoài ra còn có một ít sách, đương nhiên cũng có một ít đồ ăn, ví dụ như đồ hộp, bột mạch tinh, bánh ngọt, một ít kẹo.

Bà đổ tất cả ra, đồ ăn mình nhất định phải lấy, quần áo kia thì suy nghĩ đến con trai út thích nhất quân trang, liền lấy một bộ cho nó mặc, nhìn cái chăn thật dày mà nhẹ này, đưa cho con gái út ở trong trường học là tốt nhất…

Hàn Thanh Tùng nhìn thấy liền đi tới, “Mẹ nghỉ ngơi đi, để con làm.”

Mẹ già lớn tuổi rồi, làm sao có thể để cho bà vất vả thu dọn hành lý?

Bà Hàn muốn lấy những thứ đó, tất nhiên vui lòng thu dọn, kết quả Hàn Thanh Tùng sợ bà mệt mỏi, bàn tay kéo một cái liền đem những đồ vật đó cũng kéo đi.

Cuối cùng, anh đem bột mạch tinh cùng một túi kẹo đặt lên bàn, bột mạch tinh cho Bà Hàn, kẹo để cho bọn trẻ con tới lấy, “Mẹ, con đem hành lý để ở trong phòng.”

Hàn lão thái thì há hốc mồm cứng lưỡi, thiếu chút nữa nghẹn một hơi mà chết, trơ mắt nhìn Hàn Thanh Tùng đem những thứ đó cầm đi.

Hàn Thanh Tùng lên tiếng, bọn trẻ con cũng chạy tới muốn ăn kẹo.

Bà Hàn cả giận nói: “Cút ngay cho tao”

Bà vội vàng đem bột mạch tinh và kẹo nhận lấy, đứa lớn được một viên, đứa bé được hai viên, còn dư lại chính mình giữ.

“Ông già, ông đi cho tôi, nhất định phải đem phần tử xấu đưa trở về cho tôi, giữ lại chỉ gieo tai họa trong nhà.”

Lúc đưa trở về phải cầm tiền về, 260 đồng một đồng cũng không thể thiếu!

Ông Hàn rít điếu thuốc lá lớn, “Thằng Ba là sĩ quan, hôn nhân cha mẹ không thể làm chủ.”

Bà Hàn cũng không để ý.



Đông sương phòng, Lâm Lam đang muốn sai Nhị Vượng đi gọi Đại Vượng và Tam Vượng tìm trở về, lại nhìn hai đứa trẻ như bị đạp đuôi chạy vèo trở lại, như hộ pháp đứng bên phải bên trái bên người cô.

Ngay sau đó, tia sáng bên cửa tối sầm lại, có người đi từ bên ngoài vào.

Vóc dáng Hàn Thanh Tùng quá cao, cửa lại quá thấp, anh chỉ có thể cúi đầu đi tới.

Anh đeo balo to lớn trên lưng, vóc dáng cao to, vừa đứng trong căn phòng có ánh sáng ảm đạm, cả phòng càng thêm lộ vẻ chật hẹp.

Lâm Lam chợt cảm thấy áp lực, người kia đứng ở nơi đó để cho cô rất có cảm giác áp bách, nơi bị quất cũng bắt đầu đau.

Cô nói với bọn nhỏ: “Cha các con trở lại rồi, còn không gọi cha?”

Nhị Vượng kêu một tiếng cha.

Tiểu Vượng chẳng những không gọi còn khẩn trương muốn chết, Mạch Tuệ bỉu môi giận dỗi.

Lâm Lam nhìn dáng vẻ của anh có chút cứng lại, nhất thời có mấy phần lo lắng, cố ra vẻ buông lỏng: “Ông bà nội bọn nhỏ bảo anh tới bỏ tôi hả? Bây giờ là Tân Trung Quốc, không có cái kiểu phong kiến kia. Không bỏ tôi được, cùng lắm là ly hôn. Nếu muốn ly hôn, vậy thì phải nói rõ ràng. Con cái muốn cùng người nào, để cho bọn chúng tự chọn….”

“Mẹ!” Ba đứa bé cùng kêu lên.

Tiểu Vượng rốt cục bò dậy, ôm cánh tay Lâm Lam, “Con muốn mẹ.” Mặc dù không biết ly hôn là cái gì, nhưng mà việc theo chân mẹ sẽ không thay đổi.

Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng chỉ hơi do dự một chút liền muốn đi theo mẹ. Ông nội đối với bọn họ không tốt, nếu như mẹ đi rồi, cha tìm thêm mẹ kế, vậy bon họ còn sống tốt sao?

Trẻ con trong thôn không ít nhà có mẹ ghẻ, ngày qua ngày sống thế nào bọn họ biết rất rõ.

Đến phiên mình, nghĩ cũng không dám nghĩ.

Lâm Lam vỗ vỗ bọn họ, ý bảo an tâm một chút chớ nóng vội, còn bảo Tiểu Vượng nằm xuống lại dùng khăn lạnh đắp lên trán bé.

Cô nhìn Hàn Thanh Tùng, anh đứng ở cửa, ngược sáng không thấy rõ biểu cảm lại càng lộ ánh mắt sắc bén, cảm giác bị áp lực mười phần.

Cô cảm thấy hơi khó chịu, chuyển động cơ thể một chút, đổi lại góc độ, không nhìn thẳng ánh mắt của ành, mà nhìn cằm.

Đường nét gương mặt của anh cường tráng, phá lệ lộ ra vẻ cương nghị.

“Nếu ly hôn, anh phải cho phí phụng dưỡng, chẳng những cho con, còn phải cho tôi.”

Hàn Thanh Tùng ở trong bóng tối không lên tiếng, chốc lát anh cất bước đi tới.

Anh ta sẽ không đánh người chứ?

Mặc dù Lâm Lam chắc chắn tính tình anh như trong sách sẽ không đánh phụ nữ, nhưng thời điểm khi anh đến gần, cảm giác thấy một luồng khí lạnh theo anh tràn vào tới, khiến cho cô phải di chuyển một lần nữa.

Hàn Thanh Tùng đi tới gần đó, giơ tay đem balo đặt ở trên giường gạch.

Ánh mắt Nhị Vượng cùng Mạch Tuệ lập tức ngó chừng balo, ở trong đó có đồ ăn ngon!

Phòng không lớn lắm, giường còn có hạn.

Tiểu Vượng nằm ở giữa, cô ngồi trước chiếu cố, lúc này anh đi tới, phòng vốn nhỏ lại càng làm cho người ta hít thở không thông.

Lâm Lam vừa muốn lấy cớ đi ra ngoài hóng mát một chút, anh đột nhiên nghiêng thân tới, làm cô sợ gần chết, cuống quít lùi về sau.

Hormone dương cương anh tuấn của giống đực tràn tới đây, đối với Lâm Lam mà nói, lực tác động thật quá lớn.

Mặc dù hai người bọn họ là vợ chồng, nhưng với cô mà nói thì anh là người đàn ông xa lạ.

Hàn Thanh Tùng lấy khăn mặt nhìn cái trán của Tiểu Vượng một chút, giọng nói hơi chìm xuống, “Làm sao lại bị dập đầu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.1 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status