Thập thế đợi quân an

Chương 34


Ta sững sờ đến ngây ngốc, chẳng biết từ lúc nào ở bên cạnh thêm ra một thân ảnh mỉm cười cởi mở, "Cuối cùng cũng tìm được rồi, ai nha, đây chính là tiểu nương tử kia của ngươi?"

Người nói chuyện chính là một thần tiên mặc áo bào màu xanh, một chiếc quạt màu trắng thêu kim văn phe phẩy ở trước ngực, nụ cười ngả ngớn, nhìn thế nào cũng thấy giống một tiểu công tử phong lưu.

"Chà chà, hóa ra điện hạ ngài thích loại tiểu cô nương như này nha"

Nghe được ba chữ tiểu cô nương mà ta ngẩn người, từ khi nào ta thành một tiểu cô nương rồi, không tự giác nhìn về phía thần tiên áo lam kia một chút, lại bị Thương âm một tay đè đầu xuống. Mặt hắn lạnh như băng lườm thần tiên kia một chút, mà thần tiên kia vẫn không nhanh không chậm theo sát ngay bên cạnh, nụ cười càng lúc càng lớn làm cho lòng ta càng thấy bồn chồn.

Vậy thì lúc nãy hắn đã nhìn thấy Thương âm làm những gì rồi?

hắn thấy trên mặt ta lúc thì đỏ lúc thì trắng, gập cây quạt điểm về phía ta một cái, cười nói: "cô nương, thái tử điện hạ ném ngươi vào ngàn tháp Phật ngươi cũng đừng tức giận. Lúc ấy ngươi chính là muốn chết, núi Phù không chính là tiên sơn hai vạn năm trước rơi xuống, trừ phàm nhân ra, sinh linh sinh hồn trên núi sẽ bị hút vào hồ ngàn phật nuôi hồ trấn tà, chắc chắn ngươi không thể quay về âm giới, chỉ có ngàn phật Trấn yêu Tháp có bày kết giới đại kim cương vô thượng cách ly, lúc ấy nếu hắn không đẩy ngươi vào đó, thì bây giờ ngươi đã ở dưới hồ với những oan hồn kia cùng nhau chịu tội rồi. Thứ hai, ta nói thái tử điện hạ ——" hắn cười hì hì tiến lên, " không phải ngươi nói phải phạt nàng mười năm trong đó để ghi nhớ thật lâu sao? Trong cung nhiều sự vụ như vậy vẫn chưa làm xong, sao mới có nửa năm đã không chịu được rồi?"

Thương âm không để ý tới hắn, lúc này ta thấy cảnh vật bốn phía đã thay đổi rồi. trên đầu kim quang chói lọi, quanh thân nghìn đám mây ngũ thải, đại khái là đến thiên cung rồi, cung nga bốn phía thấy hắn thì có chút giật mình, dừng lại cung kính hành lễ. Nghe nam nhân áo lam nói chuyện như thế ta nhịn không được ngẩng đầu trừng Thương âm, "Từ khi nào mà ta lại không nhớ, ta lại làm sai cái gì rồi? rõ ràng là ngươi nhốt ta vào."

Thương âm lành lạnh buông xuống một câu, "đã nói với nàng là đừng đến, lại đem mình biến thành bộ dáng này."

Người áo lam lại liên tục không ngừng chen vào nói, "Đó là điện hạ lo lắng cho ngươi, núi Phù không chùa Long Vân là cấm địa của âm giới các ngươi. Ngươi cứ lỗ mãng xông tới như thế, sau khi điện hạ khôi phục thân thần bị ngươi chọc giận gần chết còn..."

Ánh mắt Thương âm chuyển đến trên mặt hắn, giọng điệu cực kém, "Cửu Khuyết, ngậm miệng."

Lập tức hắn ta cầm cây quạt ngăn miệng của mình lại, nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy ý cười.

Tận đến khi ta lên đến Cửu Trọng Thiên mới phát hiện Thương âm nói đúng, là ta bị nhiễm phong hàn thật rồi, nếu không làm sao sẽ cảm thấy choáng váng từng cơn khi trước mặt là Trọng Hoa cung với từng lầu các hùng vĩ rộng rãi?

trên trời, chín chín tám mươi mốt đuôi phượng màu lam ánh kim xoay quanh song phi, Tiên Vân mịt mờ, phật âm từng trận, dọc hai bên đường là ba mươi sáu tiên linh tiên gia từng người đều cúi đầu hành lễ, có thể nói là phô trương cực kỳ, ngay cả mí mắt Thương âm cũng không ngẩng lên, mà sải từng bước dài ôm ta đi về nội cung, có lẽ phải đến trăm bậc cầu thang làm bằng bạch ngọc mà hắn đi vẫn rất nhẹ nhàng, toàn thân ta nóng bừng không được tự nhiên, nhỏ giọng hỏi hắn: "Như thế này không tốt lắm đâu."

"..."

" Nhiều người như thế... Đều nhìn."

Nam nhân áo lam vẫn đi bên cạnh cười lên tiếng, "Có điều này ngươi không biết, thái tử điện hạ của chúng ta cả đời không cáu giận với ai, lịch thiên kiếp, ba đời mới trở về, đó chính là đế quân của Cửu Trọng Thiên tương lai, trước lúc đón ngươi lên đây vừa mới nổi giận, cho nên cả đám thần tiên phía dưới đều kinh sợ, đầu cũng không dám ngẩng lên."

Ta nhíu mày, "Ta không nhớ rõ tính tình của ngươi lại kém đến thế."

một lát sau Thương âm mới trả lời ta, "Ta cũng không nhớ rõ."

Thương âm đưa ta đi qua một cánh cửa thì tiến vào tẩm cung, lư hương Kim Kỳ Lân phun ra mùi thơm ngát, hai bên là tấm bình phong tám bức thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, ngăn cách với chiếc giường rộng là một hồ nước, hơi nước bốc lên mịt mù, có thể nói là đem sự xa xỉ lên cực hạn.

Thương âm ôm ta đi vào, nam nhân tên là Cửu Khuyết cầm cây quạt chờ ở bên ngoài, ta váng đầu chóng mặt nên ánh mắt cũng không rõ rệt, cái gì cũng không nghĩ ra, nỉ non nói: "Sao ngươi nói ta bệnh ta liền cảm thấy cả người không thoải mái là sao...?"

Chiếc giường vừa mềm lại to, ta nhắm mắt lại, cảm thấy có một bàn tay hơi lạnh sờ trán mình, ngón tay rất dài, chạm vào tai ta, lại một lần nữa vuốt ve mặt của ta, rất ôn nhu.

"Ngủ đi, Mẫu Đơn."

- ---

Trong mộng lại là rừng hoa đào kia, cánh hoa màu hồng phấn mềm mại dào dạt bay trong gió, như làn môi thiếu nữ xinh đẹp, từng cánh hoa rụng rực rỡ, sáng chói một góc trời

Ánh mắt lung la lung lay, tận sâu trong rừng đào là một tòa nhà, khói xanh lượn lờ.

"Ai nha, nặng chết người rồi."

Là giọng nói của chính mình, nhìn về phía bên cạnh là một cái giếng nước, đá xanh đắp lên có vết ướt, cố gắng kéo từng thùng nước lên, nhưng không có sức lực, trong thùng nước dập dờn hắt lên bóng nước một cô nương mặc váy áo màu hồng. Bĩu môi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại phát hiện một bóng người.

"Ai, ngươi qua đây!"

Giọng nói thiếu nữ hoạt bát rộn ràng, vô cùng có sức sống.

"Ai nha, chính là ngươi rồi cái đồ ngốc này, tới đây giúp ta, người ta xách đến nặng chết người rồi!"

Hương hoa bốn phía, sắc trời trắng xám, chỉ có mảnh rừng hoa đào bao la này với từng cánh hoa mềm mại rơi đầy đất lát thành con đường trước mắt.

hắn chậm rãi đến gần, tóc dài đen nhánh, nhưng ta lại không thấy rõ mặt của hắn.

Lúc này gió thổi qua, sợi tóc hai bên tai bay lên, ngay cả mảnh rừng đào đầy màu hồng này cũng hòa quện với hình bóng ấy, nhanh nhẹn chạy về hướng của nam nhân, trên môi chứa đầy ý cười kiều kiều.

Ta tỉnh lại hoàn toàn là bởi vì kim quang chói lọi của tòa cung điện vàng óng chiếu lên làm ta thấy đau nhức cả hai mắt.

Mở mắt ra, màn che nắng nặng nề được vén lên một bên, thị nữ trong phòng bận rộn tới tới lui lui.

Lúc này ta bỏ ra trọn vẹn nửa nén hương để suy nghĩ đến cùng đã xảy ra chuyện gì khiến cho ta thân phải ở nơi không hề đáng tin cậy chút nào như này? Vậy mà ký ức mỗi lần đều dừng lại ở hình ảnh Thương âm cúi thấp đầu hôn ta một cái, ta vẫn nhớ kỹ khi đó sợi tóc của hắn phất qua gương mặt của mình, cảm thấy hơi ngứa, sắc mặt không khỏi liền khó coi.

Lừa quỷ a.

Nghĩ đến đây liền đứng dậy, màn giường khẽ động, một tỳ nữ mặc váy ngắn màu vàng nhạt, trên đầu là hai búi tóc đi tới, mặt tròn mắt to, cái mũi tinh tế, gặp ta tỉnh lại thì cười nhẹ nhàng bưng tách trà nóng tới, "Nương nương ngài đã tỉnh rồi, Phù Nhi vẫn ở chỗ này đợi người cả đêm."

Ta nhận trà vừa uống một ngụm lại phun ra ngoài, ho khan một cái, " Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"

Tỳ nữ nháy mắt to vô tội nhìn ta, "Nương nương ngài sao thế ạ. đã canh năm rồi, ngài tranh thủ thời gian đứng dậy thay y phục đi ạ, một lúc nữa điện hạ muốn gặp ngài."

Ta chợt cảm thấy mình đúng là một cước đã giẫm vào trong bùn đất, xuống giường nhìn một cái, quả nhiên là Trọng Hoa cung tẩm cung của Thái tử, nếu tin tức một âm sai nho nhỏ tùy ý ngủ ở trong tẩm cung bị truyền đi thì chắc chắn đầu của ta khó giữ được, đây là hắn muốn cho ta bị Thiên Lôi đánh chết hay sao.

Vừa đi hai bước, lại phát hiện trên người là trung y màu trắng, sắc mặt cứng đờ, quay đầu nhìn cung tỳ mặt tròn phía sau, "Ngươi, ngươi có y phục để thay không?" Dừng một chút, lại bổ sung, "Ngươi đừng gọi ta nương nương, ta không phải nương nương gì cả, nương nương là thần nữ Chiêu Cẩm công chúa, ngươi gọi như vậy làm người khác nghe thấy sẽ vả miệng."

Cung tỳ tên là Phù Nhi vẫn vẻ mặt vô tội như cũ, quay người cẩn thận gỡ áo váy dài yên vân hồ điệp treo ở trên kệ xuống, khóe môi lại nở nụ cười, "Nương nương, chính là thái tử điện hạ bảo Phù Nhi gọi như vậy, thái tử điện hạ còn nói, toàn bộ hạ nhân ở Trọng Hoa cung đều phải gọi ngài là nương nương."

Ta giật mình, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, quay mặt qua chỗ khác.

Nghe Phù Nhi nói Thương âm thân là Thái tử đế quân, trở về thiên thượng tất nhiên là phải thu xếp tốt sự vụ của mình, đế quân lại giao phó tấu chương của mình cùng một chút việc phải làm cho hắn, từ hôm qua khi tiến vào phòng cho đến bây giờ vẫn chưa đi ra.

Thay lại váy áo rửa mặt sạch sẽ, Phù Nhi mang ta đi dạo xung quanh Trọng Hoa cung, mái ngói bằng gỗ son cong cong, rẽ một cái mà ánh mắt rộng mở, phía trước chính là ngự hoa viên của cung điện, bầu trời lơ lửng chuyển động như một làn nước, từng cánh hoa Bồ Đề dày đặc rơi lộn xộn xuống đấy, một hồ sen tím trong vắt trải dài không thấy bờ, một đình lâu bát giác làm bằng gỗ đàn hương trắng nằm ngay giữa hồ, thêm một con đường làm bằng bạch ngọc quanh co khúc khuỷu nối liền với bờ.

Hoa viên tuy lịch sự tao nhã yên tĩnh nhưng lại lộ ra một cỗ hương vị trong trẻo lạnh lùng.

Bên hành lang đối diện có hai nhóm cung tỳ đi tới, mặt mày thanh tú, nhu thuận dịu dàng, quả không hổ là tiên nữ trên Cửu Trọng Thiên. Nhìn thấy ta, cùng nhau ôn nhu uốn gối hành lễ, "Tham kiến nương nương."

Ta sống bảy tám trăm năm đều chưa được đối đã như thế bao giờ, Ở âm phủ cũng chỉ là một hàng quỷ Vô Thường lễ độ cung kính với ta thôi, nhưng tính chất không giống. Kém chút nữa ta sặc đến nơi, hít một hơi, " Tất cả các ngươi đứng lên đi, đừng gọi ta là nương nương." Thương âm cũng thật là, cung nữ từng người đều thướt tha xinh đẹp, cái gọi là tiên cảnh cũng chỉ đến như thế này mà thôi.

Lúc này bên tai vang lên một giọng nam: "Nương nương hãy nói bình thân, cũng đừng bắt bẻ chúng muội muội tốt này, thái tử gia trách tội xuống bọn họ không đảm đương nổi đâu."

Ta quay đầu, lại là thần tiên mặc áo lam ngày trước gặp phải, ta phát hiện hắn thích nhất chính là bất thình lình ở một bên chen vào nói, đong đưa cây quạt đi về phía ta, thần sắc vẫn như cũ chỉ là ở trên vai có thêm một con chuột bạch đang nằm sấp, thị nữ cùng Phù Nhi gặp, lại cúi thấp đầu thi lễ, "Thần Quân đại nhân."

Ta nhớ được Thương âm gọi hắn là Cung Khuyết, cũng chuẩn bị hành lễ, thần tiên khép quạt xếp ngăn lại hành động của ta: "Nương nương đừng làm vậy, đây không phải nhân gian cũng không phải âm tào địa phủ, trên trời vốn không có nhiều lễ nghi phiền phức như thế, thần tiên vốn là sống thanh nhàn vô dục vô cầu, như nương nương nhất định là chưa quen, người phải hành lễ vốn nên là tiểu thần." Thế là thoải mái giả vờ giả vịt đập cái quạt cúi đầu.

Thị nữ lui xuống, chỉ có Phù Nhi vẫn đứng ở một bên, ta lui một bước, "Thần Quân tới đây là tìm thái tử điện hạ sao? Bây giờ hắn vẫn đang ở thư phòng xử lý công vụ."

"Ta cũng biết điện hạ đang làm gì, thật ra ta cũng không vội lắm." hắn cười cười, ánh mắt nhìn về phía tiểu đình tinh xảo ở giữa hồ, thấy vẻ mặt khẩn trương của ta, mới tốt bụng thay đổi cách xưng hô, "Mẫu Đơn cô nương có nguyện ý bồi tiểu thần ngồi một lần không?”

Khắp nơi trên mặt hồ đều là ánh sáng, sương trắng ẩn hiện mông lung, lộ ra cây bồ đề đã được vạn năm tuổi ở cạnh bờ cùng những chùm hoa trắng, như là một bức tranh sơn thủy ôn nhu tươi sáng. Trong đình gió mát phất phơ, Phù Nhi bày rượu cùng bánh ngọt rồi yên lặng lui ra ngoài đình.

Nam tử ngồi đối diện bàn trà làm bằng phỉ ngọc mặt mày phấn khởi, bên khóe môi là ý cười lười nhác, nhưng ánh mắt thì vô cùng có thần, trên tay cầm chiếc quạt trắng, còn chuột bạch ngồi trên bàn trà. hắn đưa cho nó một miếng bánh ngọt nhỏ, đầu tiên là nó không nhận, rúc cái đầu nhỏ vào bộ lông xù.

Cửu Khuyết dùng ngón tay điểm điểm đầu của nó, "Lại quên lời ta từng nói rồi, hả?"

Chuột bạch run rẩy, một lát sau, mới không tình nguyện dùng móng vuốt nhỏ của mình ôm miếng bánh ngọt qua một bên chậm rãi gặm, một đôi mắt đen láy nhìn ta chằm chằm.

Ta cảm thấy hiếu kì, cũng chăm chú nhìn nó, nó lại xoay người đưa lưng về phía ta, chỉ để lại một cái đầu dài nhỏ cùng cái đuôi lắc trái lắc phải.

Cửu Khuyết cười nói: "Đây là Thái Bạch tinh quân, chắc hẳn cô nương đã gặp qua rồi."

Ta sững sờ ngây ngốc, thẳng tắp trừng mắt nhìn nó, cả người con chuột bạch trên mặt bàn co rúm lại thành khối tròn sửng sốt không để ta nhìn thấy đầu hắn, bởi vì đang gặm bánh ngọt mà cả người run lên một cái.

Cửu Khuyết lại nói: " Khúc mắc giữa cô nương cùng với điện hạ Thái Bạch tinh quân không thoát khỏi có liên quan, lần này cách ba đời điện hạ trở về, chuyện đầu tiên chính là đem hắn biến thành bộ dáng này, ba năm."

Ta trầm mặc một hồi, chuột bạch nghe nói vậy, ngay cả cái đuôi dài màu hồng phấn đều quấn lên từng vòng, chỉ hận không thể biến mình thành vô hình, chi chi kêu hai tiếng với Cửu Khuyết.

Tác giả có lời muốn nói: Thái Bạch tinh quân ngài nghỉ ngơi đi...

Chương sau, Chiêu Cẩm cùng Thương âm đều sẽ ra sân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status