Thập thế đợi quân an

Chương 37



"Ừm, ta lưu manh." hắn mỉm cười lại tới gần chút, đầu ngón tay thuận theo cổ ta da thịt một đường sờ nhẹ xuống tới, nhẹ nhàng vuốt ve, "Còn có thể càng lưu manh hơn nữa, Mẫu Đơn."

"Thương âm, ngươi làm cái gì vậy, uống nhầm thuốc à? Ngươi thả ta ra, ngươi muốn tán tỉnh muốn nữ nhân thì tìm Chiêu Cẩm đi, tìm những tiên nữ thích ngươi đi, gia không thèm đâu!" Ta run rẩy, hắn làm thế thì coi ta là cái gì. Hôm qua không để ý tới ta, hôm nay lại thân mật như này, ta cũng không phải sủng vật, hôm qua còn ghé vào lâm viên đình...

Vân vân.

không phải ta vốn ngủ ở trong đình sao?

Nghĩ thế ta một thân mồ hôi lạnh, nam nhân trước mặt cười đến phong lưu tuyệt đại, ta lại nói lắp, "Ta, ta… không phải hôm qua ta ngủ mơ nói gì sao?"

Tay hắn đi một đường đến hông của ta thì dừng lại, ngước đôi mắt không sâu không cạn hỏi ngược lại một câu: "Nàng không nhớ rõ?"

Ta không hiểu mở to hai mắt, hắn lại tiếp tục mỉm cười, cong đôi mắt, giọng điệu nhẹ nhàng, "Nàng không nhớ rõ cũng không sao, ta nhớ là được rồi."

Ta chợt cảm thấy chắc chắn tối hôm qua trong lúc ngủ mình đã nói sai gì rồi, rụt người muốn từ dưới thân Thương âm lui ra, "Tóm, tóm lại, ngươi thả ta ra, ta không phải nữ nhân của ngươi..."

"đã bái thiên địa vào động phòng, sao lại không phải nữ nhân của ta."

hắn nói chuyện này đâm trúng vào chỗ đau của ta, đôi mắt ta lập tức đỏ lên.

"Đó cũng là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, với lại ngươi đã sớm quên đi, còn có cái gì đáng nói? Thương âm, ngươi đừng có ỷ vào mình là thái tử điện hạ Cửu Trọng Thiên mà khinh người quá đáng!"

Coi như trước kia hắn từng thích ta, coi như biết ta cùng hắn là phu thê. Nhưng hắn đã quên rồi, giờ không phải đã không còn tình cảm nữa hay sao.

Ta nghĩ mình chống đối như vậy thì chắc hắn sẽ không vui, nhưng ai ngờ hắn vẫn là một bộ dáng tâm tình không tệ, bình tĩnh vững vàng ngăn chặn ta: "Luận võ chọn rể ta thắng, nàng cũng đã là thê tử của ta."





"..."

Ta không khỏi lần nữa hoài nghi hắn thật sự là thần tiên sao. Đêm qua đến cùng ta đã nói cái gì với hắn, để cho hắn đùa nghịch lưu manh như thế. Ta nhíu mày phí hết tâm thần suy nghĩ mà vẫn không ra.

Mi tâm nóng lên, từng nụ hôn trằn trọc đến ẩm ướt, cả người ta run lên.

Đầu óc dần dần choáng váng, đưa tay muốn đẩy hắn, hắn nắm chặt ngón tay của ta, hai bàn tay lồng vào nhau. Lòng bàn tay ấm áp, môi của hắn nóng bỏng hạ xuống triền miên, "Mẫu Đơn, " hắn nỉ non gọi tên ta. thanh âm trầm thấp khàn khàn như muốn mạng của ta. Ta khẩn trương đến nỗi đình trệ cả hô hấp. "Kể cả bây giờ ta đã không còn nhớ gì về nàng nữa, nhưng nàng vẫn sẽ là nữ nhân của ta."

Lúc hắn ngậm lấy môi ta trằn trọc cắn mút, trái tim ta đều muốn nhảy ra ngực, cả người kéo căng giống như một con cá chết ( Nguyên văn).

Nụ hôn kế tiếp thì ôn nhu hơn, mềm mại hơn, hừng hực như mặt trời chói lọi phơi ta đến cạn khô không còn khí lực. Thương âm dịu dàng đẩy hàm răng ta ra thò đầu lưỡi vào, toàn thân ta run lên, hắn liền buông tay ra ôm chặt eo của ta, ép ta dính sát vào hắn.

Hơi thở cùng mùi hương vốn làm say lòng người, vậy mà kịch liệt đến nỗi làm cho ta bất tỉnh, Thương âm lại tăng thêm lực, huyết dịch toàn thân cùng không khí trong lồng ngực phảng phất như bị hắn hút sạch. Ta mơ mơ màng màng nghe thấy mình khẽ khàng rên rỉ một tiếng, từng mùi hương từ bờ môi, từ đầu lưỡi của nam nhân mang đến cho ta sự kích thích trước nay chưa từng có. Ta nếm từng cái, từng cái, chợt cảm thấy không biết đêm nay là năm nào.

Cuối cùng bên hông chợt mát lạnh, ta hoàn hồn một chút, lại cảm giác bàn tay của hắn duỗi vào.

Ta phản xạ có điều kiện đưa tay đè vuốt con sói kia lại. Mà Thương âm cũng không vội, bàn tay dừng lại ở chỗ ấy, chậm rãi vuốt ve. Cả người ta như run lên, giương mắt trừng hắn. Vậy mà tên lưu manh này lại híp đôi mắt đen khẽ nở nụ cười, đầu lưỡi lại luồn vào bên trong lỗ tai ta. Quả thực là vô sỉ cực điểm.

Ta trong nháy mắt cứng người lại.

Nam nhân này coi tám trăm năm làm âm sai của ta là ngồi chơi phải không?

Đầu gối thúc lên một phát, tay nắm thành quyền vung tới. Lập tức cả hai đổi vị trí cho nhau, ta tóc dài rối tung quần áo lộn xộn ngồi trên lưng hắn, hai tay một trái một phải đè lại cổ tay của hắn, tư thế này xấu hổ đến nỗi mặt ta đỏ bừng nhưng vẫn kiên trì hô to lên với hắn: "Thương âm ngươi ngươi ngươi ngươi đồ sắc lang này, còn dám lưu manh nữa ta liền đem cái món đồ kia của ngươi cắt cho chó ăn!"

Cứu lang!

Lại nghe một tiếng cứu lang, cửa lớn của tẩm cung bị một cước đá văng ra, thần tiên áo lam cầm cây quạt phe phẩy thoải mái nhàn nhã đi tới, Phù Nhi ngạc nhiên ở ngoài cửa ngó vào trong điện quan sát tình hình.

"A nha, " Cửu Khuyết nháy mắt mấy cái, cầm cây quạt điểm môi cười nói, "Điện hạ, thật sự không nghĩ ra trong chuyện phòng the nương nương ở bên trên lại mạnh mẽ như thế."

Phù Nhi run rẩy đi từng bước nhỏ vào trong, hành lễ với ta nói: "Nương nương, Phù Nhi ở bên ngoài gọi hồi lâu cũng không thấy đáp lại, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rồi, Thần Quân đại nhân liền tự chủ trương tiến đến..."

Ta cứng đờ, chân tay luống cuống ở trên người Thương âm trơ mắt nhìn sự thay đổi liên tục tỏ vẻ ý vị thâm trường trên khuôn mặt của bọn họ, còn chưa biết nên làm gì thì lúc này một đôi tay khoác lên lưng ta, Thương âm nằm trên giường tơ vàng hoa văn màu lam, tóc đen tản ra tứ phía, vạt áo mở rộng, mặt mày giống như cười mà không phải cười rất xinh đẹp vô tội, "Nương tử thích ở phía trên thì cứ nói thẳng, làm gì phải vội vàng như thế?"

Ta: "..."

………………………….

Ta ở Cửu Trọng Thiên chờ đợi đã hơn mười ngày rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai náo ra trò cười như vậy, trên mặt ta có chút xấu hổ không nhịn được. Ngược lại Thương âm tâm tình thật tốt, lúc ấy thấy ta quẫn bách không thôi, thì lập tức đứng dậy dùng ống tay áo che khuất cả người ta, lại sai Cửu Khuyết cùng Phù Nhi đi ra.

Sắc trời bên ngoài cửa sổ trắng sáng đến mông lung, hoa Bồ Đề vẫn nhẹ nhàng bay xuống thành từng bóng trông thật nổi bật.

Thương âm đã mặc lại quần áo thật chỉnh tề rồi mà ta vẫn còn chán nản ở trên giường, vùi mặt vào chăn đệm giả làm đà điểu. hắn ân cần ôm cả ta lẫn chăn đặt lên đầu gối, mặt ta đỏ bừng còn tóc thì tán loạn rối bời, hắn giống như là đang ôm một đứa trẻ, nhẹ nhàng đem chăn kéo ra khỏi mặt của ta.

Ta vẫn nhắm mắt thật chặt, lòng bàn tay hắn lướt qua mí mắt của ta, lại có cái gì ấm nóng mềm mềm phủ lên phía trên, ngay cả ngực đều được ủ ấm, ta nghĩ kia có lẽ là môi của hắn.

Tình huống này mới quen thuộc làm sao. Chẳng hiểu từ lúc nào, trong lòng ta luôn cảm thấy có một chút khó chịu.

Thương âm gọi Phù Nhi vào hầu hạ ta thay quần áo. Lúc ta đang thay váy, vẻ mặt hắn vẫn vô cùng bình thường cầm một quyển kinh phật ở một bên nhàn nhã xem. Mặt ta đỏ bừng lên, nói: "Ngươi ra ngoài có được hay không, không phải ngươi còn rất nhiều việc sao?"

hắn cười nói: "Nơi này là tẩm cung của ta, nàng cũng là người của ta, sao ta lại không thể ở chỗ này."

Ta bị mắc nghẹn, sau một lát mới từ trong kẽ răng nặn ra thanh âm, "Ta muốn về nhà."

"Cũng được, " hắn sờ sờ mặt của ta, "Đợi ta làm xong những chuyện này, ta sẽ trở về cùng nàng."

Lời nói này, thật mập mờ, ta cũng không dám nghĩ lung tung.

Trước khi dùng bữa bởi vì sự vụ ở Thiên Cung nên hắn ra ngoài một lúc, ta tranh thủ thời gian ngồi trước gương trang điểm lại một chút, làm cho khí sắc của mình tốt hơn, thân là âm sai nên sắc mặt rất trắng xám, ta sợ hắn sẽ không thích.

Phù Nhi đứng ở một bên cười trộm, ta trừng nàng, lập tức nàng nín cười, chờ một lúc lại không nhịn được bắt đầu cười.

Ta vẫn nhớ hắn thích tiểu cô nương đơn thuần hoạt bát, cười lên rất ngọt ngào. Năm đó lúc ta mười lăm tuổi chính là dáng vẻ như vậy, ta còn nhớ rõ hắn nói ta cười lên nhìn rất đẹp, hắn thích nhìn ta cười.

Tất cả nhừng lời hắn nói ta đều nhất nhất nhớ kỹ, nhưng mà thật đáng tiếc hắn cái gì cũng không nhớ rõ nữa rồi.

Vậy thì bây giờ hắn đặt ta ở chỗ nào đây?

Thương âm đẩy cửa vào, ta nhanh chóng mím môi thu son phấn lại, đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, hắn ở trong gương mỉm cười nhìn ta, "Hoa nhi phải không?"

Lập tức mặt ta đỏ bừng, cảm thấy mình rất ngốc, lập tức đứng lên đi rửa mặt. Chưa đi được mấy bước, Thương âm đưa tay đem ta kéo vào lồng ngực, cúi đầu xuống hôn.

Lúc này đây từng giờ từng khắc cảm thấy thật dài.





Cuối cùng hắn dùng ngón tay xoa lên cánh môi đỏ bừng của ta, bởi vì sưng đỏ mà bị đau một chút, tiếp theo lại tỉ mỉ vuốt ve xóa nốt chút son phấn còn sót lại. Ta ở trong lòng ngực của hắn mặt đỏ bừng, dễ dàng tước vũ khí đầu hàng như vậy.

hắn chăm chú nhìn đầu ngón tay của mình, "Mẫu Đơn."

"Ừm?"

"Mẫu Đơn."

"... Hả?"

"Mẫu Đơn."

"Sao vậy, " ta vụng trộm đẩy đẩy hắn, hắn cười, hình như có chút thở dài, "không có gì, chỉ có chút hiểu vì sao mình đã từng thích nàng nhiều đến thế."

Trái tim ta đập lệch một nhịp, ngẩng đầu lên nhìn hắn. Vẻ mặt hắn dịu dàng như ánh trăng nhuộm sương mù, không biết có phải là cảm giác của ta hay không, mà ta thấy khóe mắt hắn nổi lên vài tia cô đơn.

Ăn cơm xong hắn liền đi thư phòng xử lý tấu chương, ta ở Trọng Hoa cung đi dạo xung quanh. Thân là tẩm cung của Thái tử mà cung nga không có nhiều, lại hiếm có thần tiên nào đến bái phỏng, quả thật nơi này rất thanh tịnh. Ta đi đến ngự thiện phòng ở hậu viện, thật sự là xa hoa, còn to hơn cả trạch viện của phú thương nơi nhân gian, nhưng bên trong lại không có nhiều đầu bếp.

"Kỳ thật điện hạ rất ít khi về nơi này, hàng ngày nhóm đầu bếp nấu ăn đều là cho chúng nô tỳ, huống hồ trước đó ngài ây còn..." Phù Nhi nói một nửa thì dừng lại, lại nhìn về phía phòng bếp nói, " Nô tỳ nghe trước kia nhóm cô cô hầu hạ thái tử điện hạ nói, phòng bếp này vô cùng quen thuộc với thái tử điện hạ. Cũng chỉ bởi vì ngài ấy có thói quen xuống bếp vào ban đêm."

Ta nghe xong thì ngơ ngẩn, Phù Nhi tiếp tục nói: "Phù Nhi đến Trọng Hoa cung cũng chỉ mới được hơn 700 năm thôi. Ban đên hạ nhân chúng nô tỳ cũng sẽ không ngủ, mà từ trước đến nay điện hạ ngủ rất ít, ban đêm có lúc lại tỉnh. Nô tỳ nhớ kỹ hồi mới tới chỗ này thì điện hạ hay đến đây ngồi một lúc, có khi sẽ còn làm chút bánh ngọt ăn nhẹ, thường thường liền ngồi tận đến khi trời sáng, đầu bếp buổi sáng vừa mở cửa bị dọa kêu to một tiếng." nói xong liền che tay áo cười rộ lên, "Nương nương người nói, điện hạ có phải là kỳ quái hay không, làm gì có thần tiên nào trên trời lại có dạng này? Mỗi lần điện hạ làm xong lại không ăn, đến buổi sáng thì nguội lạnh cả rồi. Có vị cô cô từng ở buổi tối nhìn thấy một mâm sủi cảo vẫn còn nóng hôi hổi đặt ở trên giường, điện hạ an vị ở một bên hoảng hốt nhìn qua mâm sủi cảo kia, còn có chút ngơ ngác. Tới tận buổi sáng mà ngài ấy vẫn còn ngồi ở đó, thấy cô cô liền nói đưa cho bọn hạ nhân ăn đi. Nô tỳ cũng được nếm qua, điện hạ chính là điện hạ, làm cái gì cũng xuất sắc hơn người."

Ta nhìn những chiếc khóa bằng đồng được chạm khắc hoa văn màu vàng sẫm trên cánh cửa phòng bếp, cửa gỗ màu đen sơn đỏ, im lặng không lên tiếng.

"Chuyện này chính là bí mật của hạ nhân Trọng Hoa cung chúng nô tỳ. Tuy nhiên sau đó, số lần điện hạ bất thường như thế dần dần ít đi. Những chuyện này cho tới khi gặp nương nương thì Phù Nhi mới hiểu được, hóa ra trước kia điện hạ luôn luôn vẽ tiểu mỹ nhân chính là nương nương a."

- ---

Buổi chiều gió mát phất phơ, cung nhân mang tấu chương cùng sách vào trong đình, Thương âm đang ngồi trong đình phê sổ, bên ngoài đình đứng trên đường nhỏ là một hàng cung nga bưng sổ gấp, cũng không biết vì sao vẫn đứng ở đó mà không để sổ gấp xuống rời đi, nhìn y phục không giống như là cung nga của Trọng Hoa cung, nhìn rất có trận thế.

Ta suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra có thể làm gì cho hắn. Thương âm bây giờ là Thái tử đế quân, tất cả mọi thứ đều có cung nga hầu hạ, chỉ có thể tới trà phường trong cung một chuyến, ngâm cho hắn một bình trà kim vĩ thúy phong, những phiến lá trà cực nhỏ tựa như hàng mày, có màu xanh sẫm, hương khí mờ mịt. Loại trà này được hái từ một trong mười một huyễn cảnh trên đất Phật, nghe cung nữ nói là loại trà cực kỳ quý hiếm, ta ở trà phường cẩn thận pha một bình, hương trà nồng đậm thơm ngát.

Ta đưa cho Phù nhi, "Mang tới cho điện hạ đi."

Nhiều người như vậy, cũng không biết chủ tử của bọn hắn là thần tiên ở đâu. Tốt nhất ta không nên để cho bọn hắn nhìn thấy.

Phù Nhi nháy mắt mấy cái, ai u một tiếng khuôn mặt nhỏ nhăn lại, rên rỉ nói: "Nương nương, Phù Nhi đau bụng."

Ta "..." một đám cung nữ Giáp Ất Bính vây xem ta pha trà, "Các ngươi đi đi."

"Nương nương, mắt nô tỳ có chút hoa..."

"Nương nương, chân nô tỳ hình như bị trật..."

"Nương nương, nguyệt sự của nô tỳ tới..."

"Nương nương, hình như nô tỳ có tin vui..."

Ta trầm mặc. Lại quay trở lại nói với Phù nhi, "Hai ta đổi y phục cho nhau đi."

Y phục của cung nữ rất đẹp, váy ngắn lụa mỏng, bên trên là áo màu vàng nhạt nổi bật lên da thịt tuyết trắng, trên đầu chải búi tóc mã kế, bưng trà đi từng bước nhỏ dọc theo con đường rải đầy đá trắng ở lâm viên vào đình giữa hồ.

Ta vùi đầu thật thấp, cung nữ thôi mà, người bên cạnh chắc là không phát hiện ra đâu.

Thương âm cúi đầu, mặt mày đẹp như tranh vẽ, mi mắt đen nhánh nhưng khóe môi lại lạnh đến thấu xương. Bên cạnh là một tiểu tiên mặc áo lụa đỏ trên dưới bốn mươi đang đứng cung kính, hẳn là người bên cạnh đế quân cửu trọng thiên.

Lúc ta đi qua chỉ nghe người kia đang nói cái gì đó, câu chữ không rõ ràng làm ta nghe không hiểu. Thương âm vẫn đang phê duyệt một phần văn thư, ta đang muốn bưng trà đi vào đình, không xa không gần trùng hợp nghe thấy tiểu tiên kia đang chuyển chủ đề, bên tai ta ong một trận.

hắn dùng tiên thuật lập kết giới, đại khái là ngăn không cho cuộc đối thoại bị người khác nghe thấy. Có điều hình như pháp thuật của tiểu tiên này chỉ nhằm vào chúng thần tiên, ta vẫn nghe được rõ ràng khoảng năm sáu phần: "Điện hạ, Đế quân phân phó, chuyện về ma tộc có thể tạm thời đặt sang một bên, nhưng hôn sự của ngài cùng Chiêu Cẩm công chúa thì không thể chần chừ được nữa. Mối hôn sự này do chính Thần Quân chỉ hôn, nếu lại từ chối nữa, chỉ sợ..."

Ta vẫn biết là không nên nghe tiếp, nhưng đột nhiên cả người liền đình trệ, không đi được nữa.

Thương âm phê xong văn thư, mí mắt cũng không nhấc một chút, lạnh nhạt nói: "Lúc ấy Tranh Dung hứa những gì với bổn quân ông ta làm không đến một phần. Bây giờ lại tới hỏi làm gì."

Tiểu tiên truyền lời kia lại hành lễ nói: "Điện hạ, lực ảnh hưởng của Tranh Dung Thần Quân ở ba mươi sáu thiên thậm chí cả Bát Hoang sâu vô cùng, cùng thất quân của ma tộc cũng có chút giao tình. Điện hạ đã mất Cửu Long tỉ, nếu không cùng Tranh Dung Thần Quân kết thành thân gia, ngày sau leo lên đế vị, bảy mươi hai tộc Bát Hoang kia..." Bỗng nhiên hắn dừng lại, thấp giọng nói nhỏ hơn, "Nghe nói điện hạ tụ hồn nữ tử sống sót ở âm phủ tám trăm năm trước mang về Thiên Cung, có phải vì nàng này khóc rống yêu cầu điện hạ thoái thác hôn sự không?"

Thương âm sớm đã mặt không biểu tình, không chờ hắn trả lời tiểu tiên lại cau mày nói: "Điện hạ, cưới nữ tử ở nhân gian vốn đã là trái giới luật rồi, huống hồ lúc ấy điện hạ đã thay nàng chịu... Có thể nói là đối với nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu nàng tham lam đến tận đây khăng khăng muốn chút danh phận, điện hạ cho nàng một cái là được. Tiểu tiên nghe nói dung mạo nữ tử kia mặc dù không so được với Chiêu Cẩm công chúa, nhưng cũng đẹp vô cùng. Sau khi cưới Chiêu Cẩm công chúa thì cùng ma tộc thương lượng đưa nàng cho Ma Quân làm thiếp là được."

Ngón tay Thương âm dừng lại, sau một lát mới ngẩng đầu lên, trong mắt là ý cười, chẳng biết tại sao ta cách xa mấy trượng mà cảm thấy phát lạnh ở sau lưng.

"Nghĩ thật chu đáo, đây là ý tứ của ngươi hay là ý của phụ quân?"

Tiểu tiên lạy một cái, "Tiểu tiên ngu kiến, chỉ bất quá cảm thấy điện hạ tôn quý vạn kim, sao có thể sẽ động tâm với một nữ tử phàm trần được, có lẽ là nữ tử kia dùng tâm kế thôi."

Thương âm híp mắt mắt, giọng điệu vẫn không buồn không vui, "Như vậy không phải là ủy khuất Chiêu Cẩm công chúa hay sao?"





Tiểu tiên kia vội vàng nói: "Chiêu Cẩm công chúa có tấm lòng rộng lớn bao dung, sao lại cảm thấy ủy khuất được?"

Lúc Thương âm cúi đầu một sợi tóc đen phất qua mép bàn, "Ồ! Làm sao mà ngươi biết được?"

Hồ nước ở lâm viên dưới ánh mặt trời óng ánh tỏa sáng long lanh như một tầng sương mỏng, Bồ Đề vãng sinh như rủ xuống từng chùm đèn nhỏ, hắn nhấp một ngụm trà, khóe môi hơi vểnh, lại thấm ra một tia cười mềm mại, nói ra từng chữ.

"Nhưng Mẫu Đơn tâm nhãn nhỏ lại thích khóc, bổn quân không muốn ủy khuất nàng."

Khuôn mặt tiểu tiên đang tươi cười thoáng chốc cứng đờ.

Thương âm phê xong tấu chương gác qua một bên, "Bất kể là do nguyên nhân nào, đều là bổn quân phụ nàng, bỏ mặc nàng tận tám trăm năm, để nàng một mình. Ngươi nói phần ủy khuất này của nàng, ai sẽ trả lại đây?"

Trong đêm hắn mang theo văn thư trở về, hạ nhân từng cái ôm đặt trên bàn, châm đèn lên một cái thì bừng lên vầng sáng màu vàng. Sau khi bọn hắn lui ra, ta bưng trà lên, hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng như hạt trân châu đen dưới ánh trăng.

Ta ngẩn người, có chút không được tự nhiên, "Sao vây?"

hắn mở miệng: "Đêm đó ở chùa Long Vân, quả nhiên vãn lăng là nàng pha."

Ta do dự một hồi mới nói: "Tuệ nhân công chúa vì ngươi, cũng rất cố gắng học hỏi trà nghệ."

Chiêu Cẩm công chúa là thật lòng thích hắn, ta vẫn cảm giác được.

Dường như hắn không nghe thấy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta, có chút nóng rực, ý cười trong mắt lại trở nên dịu dàng, "Giả trang thành cung nữ, hả?"

( Edit truyện này khá khó mọi người ạ, khó hơn Ta làm kế mẫu nhiều . Nên mình mới edit lâu thế )
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status