Thật ra em không vui

Chương 23: Nước mắt của thần Mặt trời.



Mạc Danh dường như có thể nghe thấy hơi thở của Hiểu Minh, hơi thở nóng tràn đầy mị tình đang quanh quẩn khắp người cô. 

- Trịnh Tổng, nơi đây là nơi đông người xin người đừng làm như vậy. - Bàn tay vô lực yêu ớt đẩy người anh ra -

- Vậy, nơi vắng vẻ hơn tôi có quyền làm như vậy đúng không?

- Trịnh.. Trịnh Tổng. - Hơi thở của cô dường như yếu ớt hơn rất nhiều -

Anh nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ bí ẩn ấy ra, xuất hiện sau đó là khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Danh và ánh mắt tràn đầy sự giận dữ.

- Em có biết tôi tìm em như thế nào không? Tôi là người đàn ông thành đạt, tôi có mọi thứ nhưng tại sao tôi không có được em? Hai năm, tôi tìm kiếm em suốt 2 năm không một tin tức.

Cô im lặng, trái tim cô nghẹn đau, cô đã phải bỏ chạy cuộc sống, thay đổi bản thân, cô phải làm một con người hoàn toàn mới. 

- Em nói đi, tại sao? Tại sao hả? 

Nhân thời cơ anh đang thả lỏng người, cô đẩy người anh ra và bỏ chạy, hai hàng nước mắt rớt xuống, trên khuôn mặt diễm lệ của người con gái ấy đang ướt bởi những giọt nước mắt tựa ngọc quý, cô đã đau khổ như thế nào mới tập quên được tình cảm ấy nhưng tại sao bây giờ anh lại khơi lại trong cô?

Anh vẫn đứng nơi đó, vẫn là khuôn mặt đau khổ, ai có thể tin rằng Trịnh Tổng một người hoàn hảo về mọi mặt như thế mà giờ phải đau lòng như thế?

Đứng sau cánh cửa,Nhã Thiên dường như nghe thấy tất cả, thấy anh lại như thế lòng cô không khỏi buồn đau, cô bỏ đi, cô đi kiếm người con gái mà anh đang làm anh đau khổ, người con gái mà anh đã yêu trong suốt thời gian dài không thể quên. 

Mạc Danh ngồi im lặng trong công viên, khuôn mặt xinh đẹp ướt át lệ tình. Nhã Thiên đi đến, vì cô biết một điều mỗi khi cô buồn thì cô sẽ tìm một góc nhỏ trong công viên mà khóc. Trong suốt thời gian qua, cô không ngờ Mạc Danh vẫn chưa bỏ thói quen đó.

Nhã Thiên và Mạc Danh, trên người mang hai bộ váy dạ hội yêu kiều, khuôn mặt đau lòng thê thảm, nên gây sự chú ý của nhiều người. 

- Tại sao cô làm như vậy? - Nhã Thiên đứng trước mặt giận dữ -

Cô nghe thấy, nhưng vẫn co ro ngồi im lặng.

- Vẫn là cậu hồ đồ. - Tức giận xách tay Mạc Danh lên -

- Muốn sao nữa?

- Tôi xin cậu, đừng làm anh Hiểu Minh đau nữa.

- Đó là chuyện của tôi, cớ chi cô can thiệp?

- Cô không biết trong suốt thời gian qua Hiểu Minh như thế nào à? Trong cái khoảng thời gian cô bỏ đi, anh ấy bị khủng hoảng tinh thần một thời gian dài,  tìm kiếm cô trong suốt hai năm, anh ấy đã thay cha giữ sự nghiệp trong khi tuổi đời con rất trẻ. Anh ấy đau khổ trong suốt 7 năm, mỗi lần say anh ấy đều nắm tay tôi và kêu ba chữ '' Trần Mạc Danh ''. Thật sự, tình yêu của anh ấy không xứng với cô sao? 

- Được rồi, đừng nói nữa.

Nhã Thiên bỏ đi, cô thật oán hận nhưng không thể làm gì được ngoài khuyên can. Cô yêu anh, rất yêu anh là đằng khác, nhìn anh thấy anh cười nói vui vẻ là đủ làm cô yên lòng, cô rất hết sức để được làm anh vui, cô thật sự cầu cho hai người này được viên mãn hạnh phúc, chỉ thấy anh cười là làm cô vui, vì 7 năm qua cô không thể xóa mờ được hình bóng cô. 

Tâm trạng Mạc Danh rối bời, cô ước mơ được làm một nhà thiết kế, nhưng vì cha mẹ cô quyết định vào giới kinh doanh để làm việc, tìm manh mối cho vụ cha mẹ cô. Cô yêu Hiểu Minh, khi bên xứ người xa lạ, cô mới nhận ra cô yêu Hiểu Minh rất nhiều, xinh đẹp, giỏi giang trong giới kinh doanh, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cái hình ảnh Hiểu Minh cười một nụ cười nhẹ nhàng lúm đồng tiền đáng yêu lại làm cô xuyến lòng. 

Nhã Thiên đau khổ tìm đến rượu, nhờ cơn say giải quyết nổi lòng, anh cũng vậy, trong một đêm có ba con người đau khổ, xót xa nỗi lòng. 

_oOo_

Sáng sớm hôm sau, Mạc Danh đi đến công ty vẻ bơ phờ thiếu sức sống. 

- Helen. 

- Mary, chào buổi sáng.

- Chào cô, cô đi đâu sáng sớm vậy?

- Đến nhà Trịnh Tổng lấy đồ.

- Đồ ?

- Ừ, hôm qua Trịnh Tổng ở trong phòng làm việc suốt đêm. Sáng nay không cho ai vào, giờ người kêu tôi về lấy đồ, thôi tôi đi nha. 

- Ừ. 

Mạc Danh nghĩ lại những lời nói hôm qua của Nhã Thiên, tất cả tội lỗi đều do mình, cô thật sự rầu rĩ. Không hiểu sao bước chân cô cứ lên thang máy, chẳng phút chốc đây là tầng của Trịnh Tổng sao? Nhưng cô ấy vẫn đi vào, đứng trước cửa phòng, lý trí cô không cho phép mình vào, nhưng không thể cưỡng lại hành động. 

Gõ cửa, trong phòng vẫn im lặng, cô mở cửa bước vào. Thấy anh, người con trai cao lớn, oai dũng người đứng đầu cả một tập đoàn uy quyền mà bây giờ tinh thần ủ rũ đáng thương. 

- Tôi đã dặn mấy người ở ngoài mà. 

Lời nói và ánh mắt của anh đều ngưng lại khi thấy cô, ánh mắt chuyển sắc, lạnh lùng buông câu nói:

- Cô lên đây làm gì?

- Tôi lên đây xin lỗi anh.

- Chuyện gì?

- Vì tôi không xứng tình yêu của anh. 

Ánh mắt lại thẫn thờ mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe của anh bỗng dưng có một giọt nước rơi xuống. Đó là nước mắt của anh, nước mắt của người con trai mà nổi tiếng là lạnh lùng uy nghiêm.

- Danh à, em đừng làm tôi đau nữa. - Anh kêu tên cô một cách thảm thiết -

- Vì tình yêu của tôi.. tôi không đủ để bù lại tình yêu cao thượng của anh. Tôi yêu anh chỉ vì tiền, vật chất nên anh đừng yêu tôi nữa.

- Nếu em yêu tôi vì những thứ đó thì 7 năm trước em không rời đi mà tiếp tục đeo bám tôi để lăm le cái Trịnh Tổng này.

- Tôi tôi..

- Nếu em yêu tôi những thứ đó, thì bây giờ em không đứng đây nói với tôi những lời đó mà là đang nằm dưới thân tôi mà đau khổ rên rỉ.

- Hiểu.. Hiểu Minh. - Giọng cô run -

Ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén, làm tan vỡ tất cả. 

'' Giải thoát cho anh khỏi sự chờ đợi bí ẩn nhất này

Từng ngôi sao rơi xuống , ngọn gió không ngừng lay

Đôi trái tim cùng rung động

Hay tin tưởng anh , trái tim chân thật không đổi thay

Đợi chờ ngàn năm với lời hứa của anh

Dù cho phải trải qua biết bao mùa đông giá buốt

Anh quyết không từ bỏ

Mãi mãi nắm chặt lấy

Đôi tay này của em

Đợi chờ khiếp sau tương ngộ

2 ta lại tiếp tục tình yêu này

Tình yêu này dù cho có làm anh đau đớn đến mấy

Cũng cùng em mà gánh chịu ''.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status