Thật ra em không vui

Chương 32: Manh mối 5 năm về trước



Anh vẫn ôm lấy cô, anh không muốn rời xa cô chút nào, cái người con gái làm anh yêu điên cuồng, yêu cô thương cô nhớ cô những cái suy nghĩ đó lúc nào cũng muốn giết chết anh. 

- Em đang tìm manh mối của cái chết gia đình em 5 năm trước ?

Mạc Danh giật mình sau khi nghe câu hỏi đó. Sự việc đó cô chưa hề nói với ai cả tại sao anh lại biết ?

- Sao anh biết ?

- Danh Danh, em đừng làm việc nguy hiểm. 

- Đó là việc của tôi. 

- Em biết không ? Sự việc 5 năm trước tôi biết rất rõ sự tình nhưng không biết thủ phạm thôi. 

- Anh... anh biết

Nói tới đây Mạc Danh nghẹn ngào, 5 năm trước gia đình cô chết rất bất ngờ nhưng cực kỳ thảm khốc. Nhưng vụ tai nạn đó diễn ra bên Úc, tại sao anh lại biết ? 

- Danh Danh, đến một ngày nào đó em sẽ biết. 

Nói tới đây, anh buông Mạc Danh ra, đôi mắt quyến rũ càng thêm phần huyền bí nhìn cô, ngón tay thon dài của anh vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp. Dòng máu chiếm hữu bá đạo lại sôi sục trong người anh, anh biết cô tham gia giới kinh doanh là vì trả thù, sợ cô sẽ rời xa anh một lần nữa, nên anh bắt buộc phải dùng thủ đoạn này để cô ở bên mình. 

- Em hứa với tôi một điều đi rồi tôi sẽ điều tra cho em thủ phạm đứng sau vụ tai nạn đó. 

- Còn có điều kiện ?

- Tất nhiên, anh là thương nhân phải có lời có lỗ. Nhưng đơn giản thôi, em chỉ hứa rằng em sẽ bên tôi, khi tôi không cho phép em không được rời xa tôi. 

Giọng nói chắn chắn như muốn khẳng định rằng cô phải thực hiện nó. 

- Anh không cần liên quan tới vụ này. 

- Nha đầu ngốc, em chỉ là một cô gái, em biết gì mà tìm hiểu. Cho dù em tìm hiểu cả đời cũng không ra đâu. 

Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng, cô chỉ là một thư ký nhỏ bé, giới kinh doanh đầy rẫy ranh ma như vậy cô biết điều tra bắt đầu từ chỗ nào bây giờ. 

- Em là người thông minh, chắc chắn sẽ biết mình làm gì chứ ? 

Mạc Danh không trả lời, chỉ im lặng nhìn về xa xăm. Khó xử quá, cô phải làm gì bây giờ ? 

- Mai anh sẽ đưa em đi tham dự một buổi tiệc. Ông ta sẽ giúp ích cho em.

Đôi môi mỏng bỗng cười nhẹ, ngũ quan hài hòa nhưng thể hiện lên vẻ cường nghị bá đạo. 

Cô gái cứng đầu này anh nói nhỏ nhẹ không chịu nghe nên anh phải bắt buộc dùng thủ đoạn, Trịnh Hiểu Minh anh không có tính nhẫn nhịn người khác, nhưng không hiểu sao với cô gái này anh lại làm như thế. Lời ngon ngọt cô không nghe, thì anh sẽ dùng cách để cô không rời xa anh nữa. Cô là người của anh, mãi mãi là như thế. 

_oOo_

 Sáng hôm sau, Mạc Danh vẫn đến công ty nhưng cô không thể tập trung vào công việc được, đầu óc mông lung suy nghĩ đến bữa tiệc tối nay. '' Giúp ích '' theo nghĩa của anh nói là hàm ý gì ? Ông ta biết đến cái chết của gia đình cô ?

Nghe tiếng gõ cửa, cô vội vàng xua ngay cái suy nghĩ trong đầu. 

- Chị.

- Minh Phú. 

- Em đến thăm chị. Anh cứ bắt em ở nhà học vì em cuối cấp rồi nên em ít khi được gặp chị. 

- Anh em đúng rồi, em phải thi cử cho tốt chứ. 

- Thôi bỏ chuyện đó sang một bên đi. 

Minh Phú có nét gì thật giống Hiểu Minh, vẫn là đôi mắt mê hoặc, sống mũi cao thẳng, ngũ quan cân đối, thân hình cao, đầy quyến rũ. Nhưng nụ cười của Hiểu Minh là nụ cười của một người đàn ông quyền thế, một người thành đạt mang cho người khác cảm giác cực kỳ lạnh lẽo và sợ hãi. Nhưng Phú lại khác, nụ cười cậu ta rất ngây ngô,  rất trong sáng.

- Sao chị nhìn em dữ vậy ?

- Em càng lớn càng giống anh em nhỉ ?

- Ai cũng nói vậy hết ạ, thật ra em cảm thấy không giống chút nào. Anh Minh là một người đàn ông thành đạt, 22 tuổi đã tiếp nhận vị trí chủ tịch của công ty. Gian nan vất vả đưa công ty lên một tầm cao mới, em rất hâm mộ anh ấy, ba em ở trên trời chắc cũng sẽ mỉm cười vì anh. 

- Ba em ?

- Ba em đã mất cách đây 5 năm trước. 

- 5 năm trước sao ?

- Trong một vụ tai nạn xe hơi chị ạ. 

Quá bất ngờ, tại sao thời điểm mất và nguyên nhân lại giống nhau đến mức như vậy ?

- Em có biết thời gian cụ thể không ?

- Không ạ. Mà sao chị lại tìm hiểu rõ như vậy ?

- Không gì đâu em. 

- Thôi tới giờ em đi học rồi, em về nha. Mà chị này, chị có gì buồn hay ai ăn hiếp chị chị nhớ tới tìm em nha. 

- Cảm ơn em. Thôi em đi học đi. 

Mạc Danh lại tất bật sắp xếp lại đống hỗn đỗn lại trong đầu. Nghe cảnh sát báo, có hai xe bị tai nạn chết tại chỗ, vậy nếu nhà cô có 3 người tại sao lại đi hai xe ? Chắc chắn có uẩn khúc. 

Bỗng có tiếng reo của điện thoại nội bộ. Mạc Danh chưa kịp nói gì thì có tiếng nói '' Em lên phòng tôi '' rồi cúp máy. Người đàn ông này thật sự khó hiểu, lúc ôn nhu nhẹ nhàng , lúc thì bá đạo cường nghị. 

Gõ cửa, nghe tiếng anh cô mới từ từ đi vào. 

- Lại đây. 

Một cậu mệnh lệnh đầy quyền lực, giọng nói anh không nghiêm túc nhưng cũng chẳng là đùa cợt. 

- Tại sao ?

- Vì em là người của tôi. 

- Anh đừng bị lầm tưởng, chúng ta chưa lần nào phát sinh quan hệ. Chỉ là do anh ảo tượng mà thôi. 

- Vậy là chỉ cần chúng ta phát sinh quan hệ em mới chịu tôi. 

Mạc Danh bị lời nói của Hiểu Minh làm cho đỏ mặt. 

- Lại đây. 

Hiểu Minh một lần nữa kiên nhẫn, có lẽ bấy lâu nay anh quá ôn nhu với cô, mặc cho cô dấn thân vào nguy hiểm. Tất nhiên, trong giới kinh doanh, người nào tàn nhẫn người đó thắng. Anh không thể để Mạc Danh của anh đi vào nơi nguy hiểm. 

Mạc Danh vừa tới anh đã kéo cô ngồi xuống đùi mình, dùng ánh mắt mê hoặc nhìn cô. Mạc Danh có thể cảm nhận sự khác biệt từ trong người Hiểu Minh, anh lúc nào cũng nhẹ nhàng với cô, tại sao dạo đây lại có hành động như vậy ? Ngồi trong người anh, cô có cảm giác được bảo vệ, chân tình và nhẹ nhàng. Nhưng người đàn ông này thay đổi quá nhanh cô không thể nào thích ứng được. 

Mạc Danh cũng chẳng cựa quậy, im lặng ngoan ngoãn ngồi trong người anh như một chú mèo nhỏ. Anh dựa người vào ghế, mắt nhắm lại. Khuôn mặt cô áp vào bờ ngực rắn chắc của anh, cô có thể nghe rõ tiếng đập của tim anh.

- Anh cứ ôm tôi mãi như thế này sao ?

- Ngồi im đi Danh Danh. 

Hai từ '' Danh Danh '' anh phát ra thật nhẹ nhàng, thật ngọt ngào và vô cùng thân mật. Mặt cô bất giác đỏ ửng. 

- Lát Mary sẽ đưa em đi thay đồ. 

Cô cũng không trả lời, vẫn im lặng ngồi trong người anh. Bỗng có tiếng rõ cữa làm phá vỡ cái tình trạng nghĩ ngơi thoải mái của anh. Lông mày nheo lại tỏ vẻ không vui. Còn nghe tiếng gõ cửa, cô bật đứng dậy cực kỳ nhanh chóng. 

- Vào đi. 

Mở cửa vào là Nhã Thiên và Mary. Từ cái hôm Nhã Thiên làm loạn ở phòng làm việc anh thì Mạc Danh đã không thấy cô ở công ty nữa. 

-  Chào Trịnh tổng, tôi đã về. 

- Ừ, chuyến công tác ổn cả chứ ? 

- Dạ vâng. 

Nhã Thiên là một người thông minh, thấy nam nữ một phòng, mà quần áo của Mạc Danh cũng không được gọn gàng, với tâm lý phụ nữ thì chắc chắn sẽ suy diễn lung tung. Nới tới đây, trái tim cô chợt đau nhói. 

- Mary cô đưa Helen đi thay đồ chuẩn bị để đi dự tiệc tối nay. 

- Dạ vâng. 

Mạc Danh vẫn ánh mắt lạnh lùng băng lãnh rời khỏi phòng. Nhã Thiên chợt nghe mùi hương của Hiểu Minh quanh quẩn trên người Mạc Danh, tâm tình cô đã hiểu. 

Ra tới cửa, Mary lại vô cùng vui vẻ trêu chọc cô. 

- Helen à, cô với chủ tịch đã có gì sao ?

- Mary à. 

- Tôi thấy chủ tịch cực kỳ quan tâm tới cô, ngài luôn dùng ánh mắt lời nói nhẹ nhàng nhất để nói với cô. 

- Mary à, cô nói như vậy làm người khác hiểu lầm mất. 

Mary vui vẻ cười to, nếu Mạc Danh và chủ tịch có gì với nhau, cô sẽ không ghen ghét mà càng cầu mong cho hai người họ hơn. 

Còn Nhã Thiên, từ nhỏ cô đã rất ganh tị với Mạc Danh vì sự quyết tâm của cô, càng lớn tính cách của Nhã Thiên càng kiên quyết hơn, cô nói cô sẽ lấy Mạc Danh ra làm ý chí quyết tâm, nhưng không ngờ đến bây giờ cô lại càng ganh tị hơn, vì Mạc Danh đơn giản chiếm được trái tim Hiểu Minh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status