Thật ra em không vui

Chương 37: Cô em gái bé nhỏ



Nghe tiếng gõ cửa, Mạc Danh đang ngơ ngác ngồi trên người anh bỗng hoàn hồn nhảy tọt xuống, chỉnh chu lại quần áo đang xộc xệch của mình. 

Hiểu Minh lịch sự nhã nhặn mời vào, anh ngồi dựa ra sau ghế, đôi mày giãn ra tỏ ý đang vui. 

Khắc La vui vẻ bước vào, đi sau là cô vợ với khuôn mặt xinh đẹp phúc hậu. 

- Chào anh. - Hoa Hoa cúi đầu -

- Chào Hoa Hoa. 

Đôi mắt đẹp nhìn sang Mạc Danh có ý khó hiểu. 

- Cô gái này .. ??

Giọng nói Hoa Hoa có chút ngập ngừng, người này có chút lạ cũng có chút quen thuộc. Mạc Danh ánh mắt vừa vui mừng vừa có chút đau khổ. Cô tưởng người thân trên đời này của cô đã không còn một ai chứ ? Nhưng vẫn còn đứa em họ xinh xắn của mình, bây giờ Hoa Hoa đã yên bề gia thất, có một người chồng hoàn hảo và hết mực nuông chiều vợ, nghe kể cô còn một đứa con trai kháu khỉnh. 

- Hoa Hoa.

Giọng Mạc Danh dịu nhẹ vô cùng. 

Ánh mắt Hoa Hoa chợt rối loạn, có điều gì vừa ẩn vừa hiện trong đầu cô. Đầu óc cô bây giờ muốn bùng nổ. 

Từ nhỏ, Hoa Hoa đã được sống chung với Mạc Danh, khi cô 7 tuổi thì Mạc Danh đã 14, sắc đẹp Mạc Danh bổng dưng nảy nở, xinh đẹp ngời ngời, đôi mắt to xinh xắn, làn da trắng tinh, giọng nói líu lo thanh thoát và đặc biệt Mạc Danh học tiếng anh cực kỳ giỏi, nghe Mạc Danh hát nhạc tiếng Anh, Hoa Hoa có thể ngồi nghe cả buổi mà không than phiền gì cả. Hoa Hoa từ nhỏ chưa bao giờ thấy mặt ba mẹ mình, cũng chẳng nghe ai nhắc tới cả. Sống trong nhà, nếu chị Thúy Như là một cô gái hiền từ nhân hậu, còn Mạc Danh luôn là cô gái cá tính đáng yêu, còn Hoa Hoa lúc đó còn là một cô nhóc ngây thơ chập chững. 

Khắc La ngồi trên ghế sofa, đau khổ nhìn vợ mình đang vật lộn với đám ký ức lộn xộn bỗng dưng xuất hiện đấy, anh có chút sợ hãi khi Hoa Hoa nhớ lại, anh sợ cô sẽ không còn dịu dàng yêu anh như trước nữa. 

- Cô.. Cô thật giống .. 

Mắt Hoa Hoa trợn to, chỉ tay vào Mạc Danh, còn tay kia ôm đầu. Trong đầu cô bây giờ luôn mơ màng xuất hiện cô gái ấy, hình ảnh đã rất lâu. Thấy vợ mình đau khổ, Khắc La không chịu đựng nổi mới tiến đến, ôm lấy cô. Thân hình cao to dũng mãnh ấy che lấp hết con người bé nhỏ đang vật lộn tâm lý một cách đau khổ. 

- Hoa Hoa ... Là chị. Chị là Trần Mạc Danh, từ nhỏ chúng ta đã sống chung với nhau, em vẫn nhớ ra chị đúng không ?

Y theo dự đoán của Hiểu Minh, nghe Khắc La than rằng dạo này Hoa Hoa luôn bị nhức đầu, đi khám thì bác sĩ bảo bình thường, hay mơ ác mộng giữa đêm. Thì ra đây là dấu hiệu của việc khôi phục ký ức, nhưng Hoa Hoa chưa hề gặp một người nào hay hình ảnh mà kí ức cô đã khắc sâu nên đầu óc luôn mơ mơ màng màng. 

Mạc Danh tiến gần Hoa Hoa, nghe rõ tiếng thở hối hả của cô, tóc ướt đẫm mồ hôi, còn nghe cả mùi hương của Khắc La. 

'' Well I wonder could it be

When I was dreaming 'bout you baby you were dreaming of me

Call me crazy call me blind

To still be suffering is stupid after all of this time

Did I lose my love to someone better

And does she love you like I do

I do you know I really really do

Well hey so much I need to say

Been lonely since the day

The day you went away

So sad but true ... ''

Giọng hát Mạc Danh thánh thót nhẹ nhàng, cô còn nhớ rõ đây là bài hát mà Hoa Hoa thích nhất, tên bài hát lẫn lời bài hát rất ý nghĩa. 

Hiểu Minh bỗng sững người khi nghe giọng hát của cô, cả Khắc La cũng như thế. Giọng hát ấm áp và nhẹ nhàng, sâu lắng lòng người. 

Hoa Hoa ôm đầu rồi ngất xỉu, con người nhỏ bé ngã vào lòng Khắc La. Anh ta xót xa ôm vợ bé nhỏ. 

- Khắc La, ngày mai muốn tìm Mạc Danh thì hãy tìm tôi trước nhé. Cô ấy ở đâu làm gì thì chỉ có mình tôi biết. 

Hiểu Minh nói có vẻ mình đã dự đoán được tất cả, Khắc La vẫn không quan tâm, chỉ biết ôm lấy người vợ bé nhỏ xót xa của mình rời văn phòng, mồ hôi ướt cả mái tóc, Khắc La thống khổ.

Mạc Danh vẫn đứng sững người nhìn Hoa Hoa rời cửa, môi cô chợt khẽ run, không biết vì điều gì. 

- Danh Danh của anh, em hát rất hay. 

Bờ vai lạnh lẽo nhỏ bé của Mạc Danh bỗng nhận được một hơi ấm nồng nàn, cả con người Hiểu Minh đi tới, tay choàng ra trước, ôm cả con người Mạc Danh vào lòng. Hôn khẽ lên mái tóc cô, ngón tay thon dài vuốt khuôn mặt xinh đẹp. 

- Em hãy đợi ngày mai. 

Mạc Danh không hề cựa quậy, yên phần dựa vào bờ ngực rắn chắc vững chãi của anh, bên anh thật sự hạnh phúc, tâm hồn cô nhẹ nhõm thanh thản hơn nhiều. Đôi mi dài nhẹ nhàng khép, dấu hiệu của sự mệt mỏi khôn lường. 

- Xin lỗi Danh Danh bé nhỏ của anh, hôm nay anh phải đi công việc, không đưa Danh Danh bé nhỏ của anh về được rồi. 

Giọng anh khàn khàn, cô có thể cảm nhận được hơi nóng của giọng nói anh trên đầu của mình. 

- Anh đi đâu ?

Lần đầu tiên Mạc Danh hỏi anh như thế, cô có cảm giác cô rất cần anh lúc này. Đôi môi Hiểu Minh khẽ cười vì hạnh phúc. 

- Anh đi xử lý công việc, Danh Danh về trước, anh sẽ về với Danh Danh liền. 

Nói xong, anh lấy điện thoại ra, rất nhanh chỉ 2 phút sau liền có người gõ cửa. 

Thân hình cao to lẫn khuôn mặt như tượng thần Hy Lạp của Ethan đi vào, ánh mắt đượm xót xa khi thấy thân hình bé nhỏ của Mạc Danh dựa dẫm vào người Hiểu Minh một cách vô lực như thế. 

- Ethan, cậu đưa Danh Danh về nhà nhé. 

Thì ra cô gái này chính là Trần Mạc Danh, một người mà chủ tịch cho điều tra thân thế rất rõ ràng, bây giờ anh cũng hiểu vài phần tại sao khi cô lại lấy tên mới là Helen Daisy. 

- Vâng thưa ngài. 

Anh chạy tới thật nhanh đỡ lấy người cô. 

- Cảm ơn anh, tôi đi cũng được. 

Mạc Danh bây giờ không hề muốn một người nào khác bên cạnh mình bây giờ Hiểu Minh, nhìn cô em gái bé nhỏ, bao cảnh hạnh phúc lẫn đau buồn của quá khứ bổng ùa về trong đầu cô. 

Bàn tay Ethan vẫn đưa ra phòng hờ phía sau sợ con người bé nhỏ của cô sẽ ngã xuống, nhìn cô ra khỏi phòng, anh trở lại ghế ngồi, nhưng ánh mắt lại trở nên khó hiểu nhìn về xa xăm. 

Mary thấy mở cửa liền đứng dậy, nhưng sao hôm nay là ngày gì mà ai đi ra từ phòng chủ tịch cũng đều có bộ dạng thê thảm thế nhỉ ? Hết Hoa Hoa bị ngất xỉu đến Mạc Danh bơ phờ. 

Xuống tầng dưới, bàn tay Ethan vẫn đưa ra phía sau, tất cả mọi người trong công ty đều nhìn hai người, cô gái tên Helen Daisy quả là người không hề đơn giản, luôn bí ẩn với chủ tịch, mà bây giờ với vệ sĩ của chủ tịch lại vô cùng ngọt ngào như thế. 

Cô vừa đi ra cửa lớn thì có xe chạy tới, gió to thổi rối cả mái tóc cô. 

- Tiểu thư cận thận kẻo lạnh. 

Ethan tháo áo vest ngoài của mình khoác lên người cô, mùi hương của Ethan cũng thật nam tính, tại sao mỗi người đàn ông lại có một mùi đặc trưng thế nhỉ ? 

Xe nhanh chóng dời đi. 

Cửa phòng chủ tịch lại có người gõ. 

- Vào đi. 

- Trịnh chủ tịch. 

Đã lâu anh không hề thấy Nhã Thiên, làm chung một công ty nhưng có vẻ cô luôn tránh mặt anh. Thật sự là như vậy, Nhã Thiên luôn né tránh anh, nộp bản thiết kế hay báo cáo cô đều nhờ nhân viên, tránh anh được càng xa càng tốt. Cô sợ đứng gần anh, cô không thể kìm chế nổi trái tim mình mất, cứ điên cuồng mà yêu anh. 

- Quản lý Nhã. 

- Trịnh chủ tịch gọi tôi lên đây có gì không ạ ?

- Dự án của chúng ta với công ty Fly Mie sắp khởi công, đáng lẽ nhân viên giám sát Helen phải về báo cáo cho công ty với một nhân viên nữa bên chúng ta. Nhưng cô Helen đang bệnh, quản lý Nhã có thể đi một mình được không ?

- Tôi nghĩ là được ạ. 

- Vậy tôi cảm ơn cô. 

Chết tiệt, anh lại nở nụ cười đó với cô, nụ cười có chút lạnh nhưng cũng có một chút ấm áp. 

- Không có việc gì tôi xin ra trước. 

Nhã Thiên nhanh chóng rời đi. 

Một người phụ nữ nữa rời khỏi phòng chủ tịch, sắc mặt không giống khi mới vào. Mary thầm nghĩ rằng chủ tịch của mình thật đào hoa, một ngày có rất nhiều nữ nhân ghé thăm nhưng ra về với vẻ mặt không mấy bình thường. 

Nhìn đồng hồ, Hiểu Minh đứng dậy cầm áo và rời đi. Anh cũng xốt ruột chứ, anh muốn về nhà ngay bây giờ để bên Mạc Danh, bên người con gái bé nhỏ mà anh yêu rất nhiều. 

Đến nhà hàng. 

Uyển Như vẫn xinh đẹp, kiêu sa ngồi ngay đấy. Thấy anh, cô vẫy tay. 

- Như, em hẹn anh tới có chuyện gì không ?

- Có chuyện em mới hẹn được anh sao ?

- Em nói đi. 

Hiểu Minh có vẻ gấp gáp. 

- Chả có gì cả, em nhớ anh nên hẹn anh tới ăn tối. 

- Em đang đùa sao ?

- Có gì sai ?

- Thời gian của anh không rãnh để làm trò đùa cho em. 

Nói xong, Hiểu Minh đứng bật dậy ra về, cô nhắn tin hẹn anh ra vì có chuyện quan trọng, ai ngờ cô lại giở thói ương bướng của mình. 

Uyển Như bị bẽ mặt, tay bấu chặt, ánh mắt giận dữ, tại cái người phụ nữ chết tiệt ấy mà thời gian anh trở nên bận rộn, cộng với kế hoạch lần trước thất bại. Điều ước duy nhất bây giờ có thể giết chết cái người phụ nữ chết tiệt kia. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status