Thật ra em không vui

Chương 41: Trở tay



Trịnh Hiểu Minh như đang ầm thầm tính toán điều gì đó, đôi mắt đen khói lộ sự nguy hiểm rõ rệt. Thấy Mạc Danh đang nằm ngủ im lặng bên cạnh mình như vậy, anh lại càng yêu cô nhiều hơn, trái tim anh cứ mãi say nắng vì cô thế này, khóe môi anh bỗng cười nhẹ, ngươi mắt cũng giãn ra tỏ vẻ hạnh phúc. Nhớ cái lần đầu tiên anh gặp cô, một cô gái có nụ cười thật tươi, đôi mắt to híp lại vì cười quá nhiều, nói cực kỳ nhiều và đặc biệt rất dữ. 

Đang mãi ngắm nhìn cô, thì bỗng có tin nhắn tới, anh chợt nhận lấy tắt tiếng nếu không cô sẽ giật mình tỉnh giấc mất. 

'' Trịnh giám đốc, Cao chủ tịch mời ngày đến dự khai trương cao ốc mới của ngài ấy ''

Tại sao ông ta lại biết anh đang ở bên Hàn Quốc ? Buổi tiệc đêm nay có chủ ý gì ? 

Tại phòng chủ tịch Cao Đông Chí. 

- Ba, ba hứa với con rồi thì phải làm được đó. 

- Uyển Như, ta mời cậu ấy rồi. Tính tình con vẫn ương bướng không hề đổi. 

- Ba, con cảm ơn ba. 

Uyển Như khoái chí bước ra khỏi phòng, cô ta đang rất hạnh phúc vì tối nay ba cô sẽ đứng ra làm chủ hôn cho cô và anh. Anh sẽ không còn phải lằng nhằng với mụ đàn bà chết tiệt ấy nữa. 

Tại cao ốc mới xây nằm tọa lạc tại trung tâm thành phố. 

Hôm nay khách mời tới rất đông, vị đây là tòa cao ốc mà Cao Đông Chí dồn hết quyết tâm sức lực và tiền của vào nơi này.

Mạc Danh cũng được anh đưa theo, khuôn mặt cô xinh đẹp rạng rỡ, thân hình mảnh khảnh trắng nõn, đi cạnh Hiểu Minh thật sự có nhiều người muốn nhìn ngắm mà không dám.,

- Chào Trịnh chủ tịch. 

- Chào Bác. 

Từ nhỏ anh đã quen gọi Cao Đông Chí bằng bác, còn Cao Đông Chi thấy '' con rể '' quý hóa đi ra chào, Uyển Như thấy thế nũng niệu theo sau. 

- Anh. 

Nghe tiếng gọi, anh chỉ nhìn qua một lần rồi không hề để mắt tới nữa. Uyển Như tức tối bốc hỏa ngùn ngụt. 

- Hiểu Minh, ta có chuyện này muốn xin con chấp nhận. 

- Bác cứ nói đi ạ. 

- Trước khi ba con xảy ra chuyện đã có khế ước con với Uyển Như, bây giờ ta đã già, ta cũng sắp theo ba con, nhưng ta muốn hoàn thành tâm niệm của ông ấy và cả ta. 

Hiểu Minh im lặng nhìn ông buồn bả nói.

- Hiểu Minh, coi như ta cầu xin con. Ta chỉ có một đứa con gái duy nhất này thôi. 

Hiểu Minh vẫn im lặng, anh không hề để ý tới những khuôn mặt đang đầy cảm xúc của Cao Đông Chi và khuôn mặt ngại ngùng e thẹn của Uyển Như mà là anh đang nhìn Mạc Danh, anh nhìn xem sắc thái của cô thế nào ? Đôi mắt to mở rõ, đôi môi chúm chím mím chặt tỏ vẻ không thích, anh hài lòng mỉm cười. Sự thật là như vậy mà, trong lòng Mạc Danh bỗng dưng thấy có nổi buồn da diết, không biết tại sao mỗi lần gặp Hiểu Minh, người đàn ông này luôn nhắc tới vấn đề hôn nhân. Nghe ông ta nói, có lẽ từ nhỏ Hiểu Minh và cô gái xinh đẹp này đã quen biết nhau. 

- Bác, nếu đó là tâm niệm của ba con và cả Bác, được, con sẽ đồng ý. 

- Thật ? Thật sao ? 

- Thật, con sẽ đồng ý lấy Uyển Như. 

Uyển Như đang dạt dào hạnh phúc, thì ra tình cảm của anh dành cho cô vẫn còn sao ? Vậy anh ở bên ả đàn bà đó chỉ là thỏa mãn dục vọng của một người đàn ông chứ thật ra chả yêu thương gì. Một người đang hạnh phúc, còn có một người như đang bên bờ vực thẳm, cô không hề tin những gì mà cô đang nghe. Anh ấy sẽ lấy cô gái đó, nếu anh yêu cô gái đó tại sao lại nói những lời yêu ngon ngọt kia với cô chứ, tại sao chứ ? Trái tim cô đã gần như đóng băng thì anh ta xuất hiện, mang tia nắng ấm áp tới nhen nhóm ngọn lửa tình yêu của cô dành cho anh, mà bây giờ lại đồng ý cưới cô gái kia. 

Thấy vẻ mặt lạnh lùng có chút đau thương của Mạc Danh, lòng anh có chút hạnh phúc cũng có chút đau thương. Đợi Cao Đông Chí đi tiếp khách, anh vẫy Ethan lại gần. 

- Đưa Mạc Danh về đi.

Thì ra anh ta đưa cô đi theo chỉ muốn cho cô thấy là người anh yêu là cô gái tên Uyển Như kia chứ không phải mình, thì ra mình như một món đồ để lợi dụng thôi sao. 

- Mời tiểu thư. 

Mạc Danh không nói gì, không buồn nhìn lấy anh. Trái tim cô tan nát rồi, lát nữa cô sẽ thu dọn đồ về Úc, sự thật đã thấy rõ ràng, cô không muốn nói gì nữa. 

Thấy không có Mạc Danh bên cạnh, Uyển Như biết anh ta đã đuổi ả về, thẹn thùng thướt tha đến cạnh anh.

- Hiểu Minh. 

- Em. 

- Em mời anh ly rượu được chứ. 

- Ừ. 

Uyển Như cứ cố gắng bồi thêm rượu cho anh, đến lúc anh gục ngã thì cô ta đưa anh ra xe lái một mạch đến khách sạn 5 sao hàng đầu nơi đây.

Khó khăn lắm cô mới mang người đàn ông to lớn này lên phòng được, để anh ta ngay giường, cổ áo sơ mi đã bị văng vài cúc làm lộ bộ ngực màu đồng rắn chắc của anh. 

Rượu của cô đã bỏ thuốc kích dục, nó sẽ phát huy tác dụng nhanh thôi. 

Cô cười một cách thắng lợi, người đàn ông này cô rất hiểu rõ, nhất định sẽ chịu trách nhiệm việc mình làm, lần đầu tiên của cô sẽ giao cho anh và tất nhiên anh sẽ hoàn toàn thuộc về cô. 

Sáng sớm hôm sau, khi Uyển Như thức dậy sau đêm kích tình mệt mỏi thì đã thấy chỗ bên cạnh không con người, chắc anh đã rời đi sớm, hai chân cô rã rồi, nhìn vết máu trên drap giường mà cô không khỏi hạnh phúc. 

- Xong hết chưa ?

- Rồi ạ. 

Hiểu Minh cười thầm trên ghế sofa, từ khi tối qua đến buổi tiệc anh đã uống thuốc giải rượu, biết chắc chắn sẽ bị chuốc say nhưng không hề sẽ nghĩ Uyển Như sẽ làm như thế. 

Nhìn những tấm hình triền miên của cô, anh ta không khỏi khinh bỉ, thật thương cho cô ta cứ nghĩ tối qua là anh, thật xin lỗi cô. 

- Danh. 

Anh bước vào phòng, thấy cô ủ rũ trên giường, đôi mắt sâu ấy có vẻ đã khóc. 

- Tôi muốn về Úc. 

- Tại sao ?

- Trong suốt thời gian qua anh đã lừa tôi, bây giờ xin anh buông tha tôi. 

- Vì tôi kết hôn với người khác ?

- Tôi không muốn làm cho người khác hiểu là phá vỡ hạnh phúc. 

Ném tập ảnh ngay giường.

- Em coi thử đi. 

Nhìn anh một hồi, cô run rẩy cầm những tấm ảnh ấy, rồi ném đó và hét lên một tiếng thất thanh. 

- Anh. 

- Em nhìn người trong ảnh cũng nhận ra rồi chứ. 

- Cô ta ...

- Hôm qua cô ta đã chuốc rượu anh rồi tính làm như thế. Nhưng anh ...

Trong tấm ảnh, người đàn ông ấy không phải anh. 

- Anh đã ...

- Đúng đó là người khác.

- Sao anh lại ?

- Anh nói cho em biết, người anh yêu mãi là em. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status