Thật ra em không vui

Chương 46: Anh là ánh nắng cuộc đời em



Mạc Danh đến mức này cũng chẳng muốn chối bỏ tình cảm của mình nữa, cô hết sức rồi, trái tim cô quá yếu đuối khi đứng trước anh. 

- Dậy ăn sáng. 

Hiểu Minh thở dài vì con sâu lười kia đang nằm dài mà ngủ trên giường, mới hôm qua chăm sóc anh rất tận tụy đây mà khi thấy anh hết bệnh rồi thì lại bắt anh chăm sóc. 

- Còn sớm mà.

- Mặt trên đã lên cao rồi. Dậy đi con sâu lười. 

- Em muốn ngủ. 

- Nhanh lên, anh mà không kìm chế khi thấy em nằm vậy là em chịu trách nhiệm đấy nhé. 

Vừa nói dứt lời, anh cảm nhận được một làn gió thổi mạnh qua, làn gió đó chính là cô, khi anh vừa nói dứt câu cô bay vào nhà vệ sinh với vận tốc ánh sáng. Nhìn cảnh này, anh thật sự buồn cười, cô lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng đáng yêu đến chết mất. 

Anh dọn ra bàn rất nhiều đồ ăn, theo tác phong cũ, anh chỉ ăn một chút, uống một cốc nước lọc. 

- Sao anh ăn ít thế ? 

- Anh no rồi. 

- Đồ ăn trên dĩa toàn là tôi ăn cho vơi, chả thấy anh đụng đậy gì cả. Tôi đã hứa với Jacob rồi, tôi phải quản lý việc ăn uống của anh. 

Trong đầu anh lại bắt đầu chửi rủa cậu bạn Jacob tốt bụng của mình, tại sao không nói với anh mà lại nói với cô, hại chết anh từ đây bị cô ép ăn. 

Mạc Danh gắp đồ ăn trong dĩa vào cho Hiểu Minh, dần dần đĩa của anh đầy ắp đồ ăn, rồi cô còn rót cho anh một ly sữa. 

- Anh có nhiệm vụ ăn hết chỗ này. 

- Nhưng nhiều lắm. 

- Không nhưng nhị gì cả, ăn hết. 

- Ăn một nữa thôi, à mà anh không uống sữa đâu. 

- Anh ...

Mặt Mạc Danh bắt đầu có chút biến đổi, sắc mặt cô đang ở giữa hai trạng thái một là sẽ chu mỏ giận dỗi hoặc là sẽ đùng đùng giận dữ lên. Cái nào anh cũng sợ ... Trịnh Hiểu Minh một vị chủ tịch cao cao tại thượng, đầy uy phong băng lãnh mà giờ lại gặp '' thảm cảnh ''. 

- Được được anh ăn. 

- Tốt.

Cô nhanh chóng cười một nụ cười thật tươi, còn lấy tay vuốt vuốt tóc anh. 

- Ngoan quá đi mất. 

- Anh ngoan em sẽ thương anh đúng không ?

- Không biết, từ từ tính. Giờ ăn đi. Nhanh lên. 

Anh im lặng ăn, nhìn dĩa đồ ăn anh chỉ muốn khóc. 

- Một mẹ mới về, mẹ với Minh Phú đi du lịch rồi. 

Anh nhìn cô nói nhẹ nhàng, và cố ý nhấn mạnh từ '' mẹ ''. 

- Ừ. 

Ăn xong một dĩa đồ ăn ú ụ, anh đi vào phòng làm việc mà thở dài, còn cô ngoan ngoan ở ngoài đây dọn chén, hôm nay không có dì Liên quả là một ngày vất vả với cô. 

* reng ... reng *

- Alo. 

- Trịnh tổng. Tôi đã điều tra, ngay ở phía Bắc thủ đô nước Úc, có một người phụ nữ ngày xưa là dì ruột của Trần tiểu thư. 

- Sắp xếp cho tôi khoảng 3 4 ngày nữa tôi sẽ bay sang đấy, và tìm kiếm rõ ràng địa chỉ nơi ở. 

- Vâng. 

Vụ án dần dần dược có manh mối, sẽ điều tra ra ánh sáng, mọi chuyện giải tỏa và anh sẽ ở bên Mạc Danh không một chút muộn phiền. 

Cô đang loay hoay dọn dẹp ngay phòng khác thì thấy chú gác cổng dẫn một người đàn ông đi vào, khuôn mặt có một chút đáng sợ. 

- Tiểu thư, cho hỏi Trịnh tiên sinh ở đâu ạ ?

- Anh ấy ở trong phòng làm việc, cần tôi gọi anh ấy ra không ạ ?

- Cảm ơn cô. 

Rất nhanh chóng, đôi chân dài của Hiểu Minh sải bước ra, người đàn ông đáng sợ ấy cuối chào lễ phép. 

- Chào Trịnh tiên sinh. 

- Ừ. 

- Hôm nay, Cao chủ tịch kêu tôi tới đây để nói với ngài ngày cưới, đây là lễ phục được cắt riêng đặc biệt cho ngài. Còn đây là thiệp mời đám cưới, mời ngài xem qua. 

Rất nhanh chóng, có một người nữa đẩy bộ lễ phục vào, bộ lễ phục công nhận được cắt mắt rất kỹ càng, sắc sảo nhìn sơ cũng biết nó rất xa xỉ. 

- Đây là lịch chụp ảnh cưới ạ. Mời ngài xem qua hết. 

Mạc Danh tất nhiên có thể nghe rõ ràng những lời người đàn ông kia nói, bàn tay nhỏ bé của cô có chút run. 

- Mời uống trà. 

Cô đi ra mời nước nhưng cái vẻ mặt có chút đau khổ buồn bã ấy không giấu được qua ánh mắt Hiểu Minh.

- Cao tiểu thư ổn chưa ?

- Cảm ơn tiên sinh đã hỏi thăm, Cao tiểu thư sức khỏe đã ổn hơn nhiều rồi ạ.

Mặc dù giọng anh nói chuyện nhưng ánh mắt anh vẫn dính chặt trên con người nhỏ bé ấy. 

- Được rồi, tôi nghe theo lời sắp xếp của Cao chủ tịch.

- Vậy lễ phục tôi để ở đây, tôi xin phép về trước ạ. 

- Ừ. 

Ánh mắt anh có chút ảm đạm, tất nhiên anh không dễ dàng mà theo lời ông ta mà kết hôn. Khóe môi bất giác mỉm cười. Sải bước về phòng làm việc. 

- Danh Danh, pha anh một ly cafe. 

Pha cafe xong, cô mang vào phòng làm việc cho anh, ánh mắt buồn bã không muốn đối diện với anh bây giờ. 

- Cafe tôi để đây, tôi ra ngoài trước. 

- Danh Danh. 

- Sao ?

- Lại đây. 

- Làm gì ?

- Lại đây đi. 

Cô rảo bước tới chỗ anh, ngồi cạnh anh nhưng khoảng cách vẫn có chút né tránh. 

Anh đi tới ôm lấy cô, nhẹ nhàng mà an ủi cô. 

- Em yên tâm, chỉ là ông ta sắp xếp. 

- Nhưng anh vẫn phải làm đám cưới. 

Bất giác cô muốn nói hết, không dấu diếm. 

- Hôm nay Danh Danh rất ngoan vì đã không chối bỏ anh khi nghe anh sắp làm đám cưới. 

- Tôi không muốn làm kẻ thứ ba. 

- Em không là người thứ ba, trong cuộc chơi tình cảm nay chỉ có hai chỗ, một chỗ cho anh và một chỗ cho em. 

- Nhưng ... 

- Yên tâm, anh sẽ cho người tháo bỏ ghế phụ, và chỉ còn hai chỗ duy nhất cho chúng ta. 

Nghe lời nói của anh, cô bất giác có chút mắc cười. 

- Vậy tại sao anh chấp nhận lời kết hôn của ông ấy ?

- Sẽ có một ngày em biết hết tất cả. Duyên phận của chúng ta đã định sẵn 7 năm trước, bắt đầu từ cái ngày anh gặp được em. 

Lòng Mạc Danh có chút rối bời, cô bây giờ thật ích kỷ, biết anh phải kết hôn mà vẫn bên anh, có lẽ lòng ích kỷ của cô quá to lớn rồi, chỉ muốn giữ anh bên cạnh mình. 

Thú nhận cô đã từng mơ, mơ cái ngày cô mang trên mình bộ lễ phục màu trắng, nắm tay anh tiến vào trong lễ đường, cô đã từng mơ có một gia đình nhỏ hạnh phúc với anh. Cô mơ rất nhiều, rất nhiều nhưng đường tình duyên trắc trở, khó khăn cho cô và anh. 

Anh ôm cô, cánh tay nhỏ bé của cô cũng ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh. 

'' Hiểu Minh, suốt đời suốt kiếp này của em chỉ có một mình anh, em sẽ không rời xa anh nữa, em sẽ vì anh mà bất chấp tất cả mặc cho người đời chửi mắng thế nào ? ''

***

Tại Úc. 

Hiểu Tùng Dương vui vẻ lái xe ra sân bay, tâm trạng của anh hôm nay có chút phấn khởi, nhìn thấy cô gái nhỏ bé ấy bên đường, anh dừng xe lại. 

- Chào. 

Nhã Thiên ngạc nhiên nhìn anh. 

- Sao anh xuất hiện nơi này ?

- Vô tình thôi. Lại gặp em rồi. Thôi, lên xe đi tôi chở. 

- Không phiền anh chứ ?

- Tất nhiên là không. 

Nhã Thiên mở cửa xe, đi vào xe, cô đã không gặp anh lâu rồi, tâm tư có chút nhớ anh. 

- Đi ăn nhé ? 

- Ừ. 

Hiểu Tùng Dương nhanh chóng đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, diễm lể. Nếu ở bên kia, Hiểu Minh là ông trùm hoàn hảo, thì bên đây anh là một công tử có tiếng. 

- Chào Hiểu giám đốc. 

- Ừ. 

Anh đi đến cạnh bàn, động tác nhẹ nhàng mà mở ghế ra mời cô ngồi. 

- Cảm ơn anh. 

Hiểu Tùng Dương người gốc Pháp, lãng mạn là một yếu tố không thể thiếu. 

- Em chọn món đi. 

Hiểu Tùng Dương trong trái tim mình luôn nói chỉ yêu mỗi cô gái tên Helen, nhưng kể từ khi cô gái có chút gầy ốm và vẻ mặt ảm đạm này xuất hiện, trong đầu anh có chút nhớ nhung vấn vương. 

- Nhã Thiên, dạo này tôi thấy em hơi ốm thì phải ?

- Không phải chứ, tôi đang lên cân đây, quần áo mang cũng chật rồi đây này. 

Hai người ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, Nhã Thiên cảm nhận được, tính cách của anh hoàn toàn trái ngược với Hiểu Minh, trừ Mạc Danh, Hiểu Minh sẽ không đối xử ôn nhu dịu dàng với bất kỳ ai. Điều đó làm cô có chút ghen tị, nhưng từ khi gặp Hiểu Dương, cô nhận ra có lẽ mình hợp với anh chàng này hơn. 

Yêu không phải dựa vào ngoài hình, không phải dựa vào gia thế, không phải dựa vào cái gì cả mà là nhờ tình cảm xuất phát vô tình từ chính con tim và lý trí ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status