Thật ra em không vui

Chương 52: Cảm nhận cuộc sống hạnh phúc.



Mạc Danh dựa ngay giường, ánh mắt sầu não nhìn ra cửa sổ, cô đã biết rõ chân tướng sự thật được giấu suốt 5 năm qua, cô cũng biết người chị mình yêu quý bấy lâu nay không phải chị ruột. Có chút thất vọng, có chút buồn bã, có chút sầu não, trong lòng cô bây giờ buồn phiền vô cùng. Nhưng cô thật cảm ơn anh, anh thật sự đã bên cô. 

Nhắc mới nhớ, từ hôm qua tới giờ anh đều bận công việc, cô rất ít thấy anh. Rời khởi phòng, cô đi xuống lầu. 

- Mạc Danh, con cần gì sao ?

- Dạ không, khuya rồi dì đi ngủ đi ạ. 

- Ừ. 

Thấy phòng làm việc của anh vẫn còn đèn sáng, cô lo lắng bước vào chần chừ một chút rồi gõ cửa. 

- Anh.

Trịnh Hiểu Minh chăm chút đọc văn kiện, cô thích nhất được ngắm nhìn bộ dạng của anh khi đang làm việc, lạnh lùng chăm chút không hề để ý tới những chuyện khác. 

- Khuya rồi sao em chưa ngủ ?

- Em không ngủ được, anh làm việc trễ vậy sao ?

- Ừ, vào đây. 

Mang đồ ở nhà nhìn Hiểu Minh hiền hậu hơn hẳn, anh mang một chiếc áo có nón, quần dài cùng màu. Nhìn anh rất đáng yêu. 

Mạc Danh nghe lời đi vào và lằng lặng đóng cửa, cô đi đến bên anh thấy công việc của anh còn rất dang dở. Anh nhẹ kéo cô ngồi xuống đùi mình, đôi mắt thâm sâu nhìn cô một cách đầy ma mị. Nhìn anh, cô vài phần nhớ chuyện của tối hôm bữa, mắt bất giác đỏ như trái gấc. Cô úp mặt vào ngực anh, thỏ thẻ. 

- Hiểu Minh, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã bên em. 

Nghe những lời ngọt ngào của cô, anh hạnh phúc vô vàn, nhưng sắc mặt ngây ngô nhìn xuống cô. 

- Em nói gì ? Anh nghe không rõ. 

- Sao chứ ?

Cô tức giận bật ra nhìn anh bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, anh có biết rằng cô phải đấu tranh tư tưởng như thế nào mới dám nói ra những lời ấy không mà bây giờ anh không nghe rõ. 

- Anh dạo này bị hoa mắt và lãng tai nữa. Em nói gì, nói lại lần nữa đi. 

- Không nói. 

- Nói đi mà. 

- Không nói, em không nói gì hết á. 

- Haha, em cảm ơn anh bằng lời vậy thôi sao ?

- Ơ .. anh nghe mà. 

- Tất nhiên, anh nghe mà. 

- Này, anh đang giỡn mặt đúng không ?

Cô vừa thấy vừa thẹn vừa bực, chỉ muốn đấm anh vài cái. 

- Mai anh mang hồ sơ lên công ty, quản trách vài việc thì anh rãnh. Dạo này sự việc ổn thỏa rồi, em nghĩ chúng ta nên đi du lịch đâu đó không ? 

Hiểu Minh vừa vuốt khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn của cô, vừa nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đầy sự yêu thương. 

- Du lịch sao ?

- Ừ, anh cho em lựa chỗ. Mà giờ em đói không, chúng ta ăn khuya nhé. 

- Vậy anh để em làm. 

- Không, em ngồi đây để anh làm cho. 

- Nhưng anh đang bận. 

- Cũng gần xong rồi. 

Anh để Mạc Danh xuống rồi nhanh chóng đi ra, nhìn bóng lưng anh cùng với bộ đồ ở nhà của anh, cô càng thấy lòng thêm vui vẻ. Trong khi đợi anh, cô nhìn xung quanh căn phòng và cả bàn làm việc của anh, cô rất ít khi vào đây vì cô nghĩ đây là nơi riêng tư của anh, không nên liên quan nhiều .

Cô chăm chú nhìn vào đống văn kiện, cô rất công nhận chữ của anh nhìn rất đẹp, nó không cứng ngắc và rất dứt khoát, đúng là nét chữ nét người, con người của anh cũng vậy, rất dứt khoát, một khi anh đã quyết thì khó thay đổi được anh. 

Trên bàn làm việc anh có một tấm hình, đó chính là tấm hình của cô khi còn học 11, nụ cười tươi tắn, đôi mắt híp lại. Cô không còn nhớ rõ hôm đó có sự kiện gì mà cô lại cười không thấy mặt trời thế này. 

- Em còn nhớ đó là khi nào không ?

Cô giật mình, thì ra anh đã đứng ngay cửa lúc nào, tay còn bưng đồ ăn. 

- Không. 

Cô nhanh nhẹn đi xuống ghế sofa, anh vừa đặt đồ ăn lên bàn vừa nói. 

- Hôm đó là lễ hội thể thao và đó cũng là lần đầu tiên anh thấy em cười như thế. Bí mật cho em biết, anh đã nhận ra mình thích em khi thấy nụ cười đó. 

- Anh chụp lại sao ?

- Không, bạn anh chụp. Anh thấy nên xin nó, bạn anh nó thích em, thật may nó không giành em với anh. 

- Là ai ?

- Em không cần biết, em chỉ biết bây giờ em là của anh. Thôi ăn đi. 

Con người sống rất nhiều mặt khác nhau, Trịnh Hiểu Minh là một trong những ví dụ, anh sống có hai mặt, một mặt với xã hội, lạnh lùng, phong trần. Còn một khuôn mặt anh dành cho người mình yêu thương nhất, dịu dàng và đầy sự sủng ái. 

Còn cô, Trần Mạc Danh cảm thấy mình thật may mắn, may mắn vì gặp được anh, may mắn vì được yêu anh, cô có cảm giác mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Cảm ơn ông trời, đã mang người đàn ông này đến bên cạnh con, con sẽ mãi trân trọng nó, mãi mãi không buông tay. 

- Em ăn xong ngồi đây đợi anh một chút nhé. Anh làm việc xong đã. 

- Vâng. 

Loay hoay đồng hồ đã chỉ 2h sáng, anh cũng vừa hoàn tất công việc của mình. 

Nhìn ra đã thấy Mạc Danh cuộn tròn người mà ngủ trên ghế, anh cười khẽ rồi im lặng dọn chén bát xuống và đưa cô vào phòng. 

Nguyên tắc tối kị nhất với anh đó chính là mang đồ ăn vào phòng làm việc, mà hôm nay chính anh lại đề nghị ra nó, vì cô, mà cuộc sống anh dần thay đổi tất cả. 

Ôm cô lên phòng, anh hạnh phúc mà ôm cô vào lòng mà ngủ, cuộc đời anh hai người này vốn dĩ đã thuộc về nhau. 

Sáng sớm hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì anh đã đi lên công ty. Cũng đã rất lâu rồi, cô đã không còn biết công việc làm cái gì, chỉ biết yên phận ở nhà, cuộc sống như có phần nhàm chán, cô không thích mình lạm dụng tiền bạc của anh quá nhiều. 

- Mạc Danh, điện thoại của con reo kìa. 

Đang tưới cây ở ngoài vườn thì nghe tiếng dì Liên gọi, nhờ vườn hoa Lan Hoàng Điệp và hoa hồng của anh nhờ người trồng cho, thì cô mới đỡ buồn chán, tối ngày cô cứ ra thăm nó, tưới cây và tỉa lá nữa. Cô và anh có hai tính cách hoàn toàn trái ngược đó chính là kiên nhẫn, anh thì không có tính kiên nhẫn, còn cô kiên nhẫn thì mình không thiếu.

- Alo. 

- Alo, Danh Danh đấy à. 

- Ừ. 

- Dạo này cậu khỏe không ? Mình muốn tới thăm cậu nhưng dạo này bận quá. 

Nhã Thiên đang trên đường ra sân bay qua Mỹ công tác thì tranh thủ gọi cho cô. 

- Tớ khỏe rồi, dạo này bận công việc và còn bận yêu đương làm sao nhớ tới tôi được. 

- Này này. Tớ không có nhé.

- Dạo này hạnh phúc hơn rồi phải không ? Tỏ tình chưa ? 

- Rồi, anh ấy rất tốt. 

- Thấy chưa ? Sếp tớ rất được mà. 

- Danh Danh, cảm ơn cậu. 

- Đã nói không có gì mà. 

Trong thâm tâm Nhã Thiên cảm thấy mình đang nợ cô một cái gì đó. 

- Tớ đang ra sân bay, có gì tớ gọi lại cho cậu nhé. 

- Ừ, tạm biệt. 

Mạc Danh mặc dù cô rất đau buồn khi mất đi gia đình nhưng cô thật cảm ơn những người đã ở bên cô, cho dù có chuyện gì. 

Hiểu Minh hôm nay lên sắp xếp lại công ty, anh đưa cậu nhóc Minh Phú lên làm quản lý của một bộ phận, anh muốn cậu nhóc này vừa đi học vừa đi làm, không quá lêu lổng. 

- Chủ tịch có luật sự đại diện của Cao Thị qua ạ ?

Mary nhanh nhẹn bước vào. 

- Được, hẹn ông ta ở phòng họp. 10 phút nữa tôi tới. 

Tác phong làm việc của anh luôn được mọi người cảm thấy yên tâm, nhanh nhẹn và gọn gàng. 

- Chào chủ tịch Trịnh. 

- Chào ông. 

- Tôi là Văn Dĩ, luật sư đại diện và cố vấn cho Cao Thị. 

- Được, rồi luật sư Văn. Chúng ta hãy vào thẳng vấn đề. 

- Trước khi mất, Cao chủ tịch có để lại một bản di chúc nói rằng toàn bộ gia tài của ông đều để do chủ tịch Trịnh xử lý. Đây là bản copy ạ. Mời ngài xem qua. 

Hiểu Minh chăm chú đọc từng dọc, trong khi đó Văn Dĩ tiếp tục nói. 

- Trong công ty, Cao chủ tịch chiếm 55% cổ phần. Còn lại là các cổ đông nhỏ trong công ty. Hôm nay, tôi qua đây để thực hiện di chúc của ông ấy là giao cho anh toàn bộ xử lý. 

- Tiểu thư Cao không được nhắc tới trong di chúc sao ?

- Không ạ, căn biệt thự tiểu thư đang ở là tiểu thư đứng tên. 

- Được rồi, thông báo với công ty, 2 tuần nữa sẽ có đại diện bên đây qua mở cuộc họp cổ đông. 

- Mời ngài kí xác nhận 55% cổ phần, gồm 3 nhà hàng, 5 resort, và 12 chuỗi nhà hàng nhỏ khác nhau đều là do Trịnh tổng quản lý. 

- Được. Nhớ thông báo với họ. Tôi đi trước. 

Anh đọc sơ qua bản hợp đồng rồi nhanh chóng ký vào nó. 

Mọi chuyện đã được sáng tỏ, từ nay trở về sau cầu mong hưởng yên bình một chút. 

Sau khi Cao Đông Chí nhảy lầu tự vẫn, Uyển Như cũng mất tích, anh đã dò người đi tìm nhưng đã gần một tuần vẫn chưa có thông tin gì. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status