Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm

Chương 151: Việc hôn nhân của cô em chồng


Nhờ phúc cha Thịnh, Minh Lan từng có may mắn được tận mắt chứng kiến màn trình diễn hạng nhất của một vị hoa sen trắng trong mười năm. Dì Lâm có thể làm Vương thị bốc lửa giận dễ như ăn cháo bằng đủ loại lý do. Có mấy lần Minh Lan hầu như có thể xác định bà ta vội vàng nhận phạt, hoặc đứng hoặc quỳ, có vết thương thì càng tốt, sau đó cha Thịnh sẽ ầm ĩ cùng Vương thị một trận.

Sau này, Phòng ma ma lén lút nói, dì Lâm đã không bằng trước kia. Nhớ hồi xưa (Diêu Y Y còn chưa xuyên qua), dì Lâm không cần làm gì cả, chỉ cần trước mặt ông ta lén gạt lệ (tỏ vẻ chịu đủ loại oan ức), hoặc thương xuân buồn thu một chút (đau buồn cho số phận mình), thậm chí chỉ cần có vẻ mặt cô đơn, khi đó Thịnh Hoành sẽ sôi trào nhiệt huyết, ôm tấm lòng đầy chính khí đi lấy lại công bằng cho bà ta, hoặc chạy đi quở mắng Vương thị, hoặc thêm cho dì Lâm một đống lợi ích.

Minh Lan tổng kết: phàm là hoa sen trắng đều cần một hoặc vài vị đại diện chính nghĩa đứng trước, bọn họ luôn có thể dễ dàng bị ‘cảm động’ bởi sự hy sinh vì đại cuộc hoặc sự sâu sắc hiểu lòng người của hoa sen trắng, tiếp đó đi chiến đấu với thế lực tà ác.

Kỳ thực Minh Lan cảm thấy dì Lâm vẫn chưa đủ bản lĩnh, cùng lắm bà ta chỉ có thể dỗ cho Thịnh Hoành xông pha vì mình. Hoa sen trắng chân chính còn có thể làm ‘cảm động’ ngay cả con đẻ của người vợ chính thức, có thế làm con người ta đối đầu với cả mẹ ruột của mình, đi bất bình thay cho tiểu tam phá hoại gia đình của chính mình, đây là bản lĩnh đến cỡ nào chứ.

Nói tóm lại, hình thức chiến đấu chủ đạo của mấy vị hoa sen trắng đấy đương nhiên là ẩn núp ở phía sau, cần phải mượn sức một số vị ‘đại diện chính nghĩa’. Nếu tự mình xông trận tung chiêu, giương nanh múa vuốt, vậy thì không còn được tính là hoa nữa, nên gọi hoa ăn thịt người.

Vì vậy lúc này Minh Lan đang ở trong trạng thái hưng phấn kỳ lạ, nàng biết rõ những ngày tới sẽ có rất nhiều phiền toái đang chờ mình nhưng vẫn rất hứng thú chờ đợi. Nàng vô cùng tò mò, bên cạnh không có người để mượn sức nữa, không biết vị thái phu nhân ‘tài hoa sáng suốt bao dung’ kia sẽ xử lý như thế nào.

Ngày hôm ấy lễ mai táng kết thúc, Cố Đình Diệp cầm văn khế ở riêng năm đó, gọi mọi người tập trung lại, dùng giọng không chút khách khí nói thẳng: “Không biết chú Tư cùng chú Năm định khi nào chuyển nhà? Nếu cần giúp thì nói một tiếng, cháu đương nhiên sẽ nghe theo.”

Gần đây sống rất uất ức, Ngũ lão thái gia liền nổi giận tại chỗ: “Thằng nhãi này định đuổi người sao?”

Cố Đình Diệp cũng lười nói, chỉ phất tay áo đứng dậy, kêu Minh Lan đang giả vờ thành thật đứng bên cạnh cùng rời đi.

Cái gọi là sóng dồn cát khơi, ở thời điểm mấu chốt mới có thể nhìn thấy tính cách đích thực của con người.

Đứng trước với Cố Đình Diệp ngạo mạn, Ngũ lão thái gia vẫn còn vài phần kiêu ngạo của người có học, rất có khí phách, không nói thêm câu nào bèn la hét muốn dọn nhà, còn nói thêm mấy câu cho đã mồm ‘dù thằng nhãi mày có giữ lại tao cũng không muốn ở’. Ngũ lão phu nhân lòng nóng như lửa đốt, nhiều lần khuyên bảo mà không được, không biết làm gì đành lấy cái lí do ‘nhà bên kia lâu năm không có người ở, cần thời gian sửa chữa’ vân vân để kéo dài thời gian.

Từ khi ở trong ngục nếm chút kinh hãi, sau khi hồi phủ Cố Đình Dương liền trốn tiệt ở trong phòng vợ lẽ xinh đẹp uống rượu mua vui, không định ra mặt nữa. Dương đại phu nhân như thường lệ rụt cổ không lên tiếng, bởi có ý kiến cũng chẳng có người nghe theo. Vợ chồng Cố Đình Địch cũng chỉ đành kéo dài thời gian dọn nhà.

Minh Lan nghe xong, khẽ mỉm cười quay đầu nói: “Chàng xem em nói đúng không. Chú Năm thật sự là thanh cao nhưng thím Năm chỉ giả vờ thôi.” Cố Đình Diệp nói: “Lúc trước cưới chị dâu Dương vào cửa có người nói là chú Năm dù không hiểu chuyện đời nhưng vẫn còn biết giữ chữ tín, không mất phong phạm quân tử; thím Năm thế mà lại là kiểu con hư tại mẹ.”

Minh Lan rất tán thành, không nhịn được hỏi: “Lời nói hiểu biết như vậy là ai nói?”

Cố Đình Diệp đen mặt một hồi mới lầm bầm: “Là ông già nói.”

So với chi thứ năm hỗn loạn, chi thứ tư lại bình tĩnh hiếm có. Tứ lão thái gia rên rỉ nằm trên giường ‘dưỡng bệnh’, giống như chưa từng nghe lời Cố Đình Diệp nói ngày đó. Cả một nhà từ trên xuống dưới đều im lặng không lên tiếng.

Minh Lan chép miệng, xem thường trong lòng, cũng không bình phẩm thêm gì.

Mất nửa tháng như vậy, thái phu nhân dần ‘lành bệnh’, bôn ba từ nhà phía đông sang nhà phía tây, nơi nào cũng khuyên bảo động viên, thành khẩn giữ hai chi kia ở lại, còn tự mình tỏ ý ngày đó Cố Đình Diệp chẳng qua là nói thế thôi, xin mọi người đừng tưởng thật.

Cũng thừa dịp Minh Lan đến thỉnh an nhắc lại việc này.

“Bây giờ Dục nhi đã ngoài trăm ngày, có động thổ xây dựng cũng không ngại. Hoàng thượng cũng đã ban cho mảnh đất giữa Trừng viên cùng phủ hầu. Con với Diệp nhi định khi nào phá tường nhập phủ?”

Minh Lan hiểu rõ trong lòng, mỉm cười nói: “Tường ngăn vẫn nằm đó, cũng không chạy đi đâu được, việc này không vội.”

Ánh mắt thái phu nhân lóe lên, chậm rãi vân vê tràng hạt trên tay: “Không vội thì không vội nhưng cũng phải có kế hoạch, không thể kéo mãi từ ngày này sang ngày khác, cuối cùng là người một nhà, ở cách tường như vậy là làm sao?”

Minh Lan che tay áo khẽ cười: “Nhìn ngài kìa, Kim Lăng Thanh Thành cùng kinh thành là ba nơi khác nhau, cách đâu chỉ một bức tường, lẽ nào không phải là người một nhà? Máu mủ tình thân là trời sinh, thời điểm quan trọng còn không phải là xuất nhân lực bỏ công sức. Có phải người một nhà không lại không phải do một bức tường. Ngài lo xa rồi.”

Thái phu nhân ngẩn người, gượng cười nói: “Nói thế cũng đúng.” Dừng lại một chút, mặt buồn rười rượi, “Còn có một chuyện, chú Tư cùng chú Năm của con lúc trước sai lầm, giờ việc đã qua, cũng nên treo lại tấm biển phủ hầu. Mấy ngày nay ban đêm ta đều nằm mơ thấy cha của thằng Diệp, trong lòng vẫn hoang mang. Giờ dựa vào bản lĩnh của Diệp nhi chấn hưng danh tiếng của chúng ta lần nữa mới được, nếu không, nếu không … Sau này ta xuống mồ cũng không có mặt mũi gặp cha bọn trẻ!” Nói xong trong con ngươi đã lấp lòe ánh nước.

Bề trên có dáng vẻ như vậy ít nhiều cũng làm người ta phải thay đổi sắc mặt. Nhưng mà mắt Minh Lan vẫn nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Tâm nguyện của lão hầu gia sao? Con nghĩ cũng không hẳn. Tâm nguyện của ông lúc lâm chung cũng không ai coi trọng không phải sao?”

Lời này nói ra, Thái phu nhân thay đổi sắc mặt.

Cố Đình Diệp chưa bao giờ muốn nuốt giận vào bụng, lúc này vừa đi cầu xin thay phủ hầu, còn phải làm tang sự cho Cố Đình Dục, kìm nén chưa tiện phát tác. Chờ khách mời đi rồi, dứt khoát ở trước mặt người trong họ đến từ Kim Lăng và Thanh Thành đều nói hết ra, rốt cuộc cũng được giải tỏa.

Khi đó mấy vị chú họ nhận ủy thác kia đều giận dữ xấu hổ vô cùng, đặc biệt là bác trưởng họ từ Thanh Thành, ngay tại chỗ chất vấn mấy người kia: “Lúc trước các người bảo ta đừng vội giao thư ra, dùng đủ lời ngụy biện, rõ ràng nói là coi chừng sản nghiệp thay cháu Đình Diệp, tránh cho cháu tiêu xài lung tung. Trước đây cháu Đình Diệp hoang đàng không hiểu chuyện nhưng giờ cháu nó đã lĩnh chức quan, coi như có tiền đồ, mấy người vì sao còn giữ chặt không buông!”

Chi thứ tư cùng chi thứ năm lúng túng một hồi, không dám mở miệng trả lời. Chỉ có Cố Đình Dương điếc không sợ súng ồn ào: “Khi đó bác bị bệnh nặng rồi, ai biết đầu óc bác có tỉnh táo hay không? Nhỡ đâu đầu óc bác bị lú lẫn…”

Lời còn chưa dứt đã nhận lấy bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ, sau đó hắn bị Ngũ lão thái gia tát cho một cái vang dội lên mặt.

Mọi người trách cứ ở đó, danh tiếng bền như inox của thái phu nhân cũng bị hao mòn. Tuy rằng bà ta đã sớm trả lại một phần ba sản nghiệp nhưng có một vị thím họ mồm miệng cay độc tới từ Kim Lăng, làm con dâu cùng thế hệ nên xưa nay bà ta vẫn luôn bị so sánh với thái phu nhân ‘hiền lành từ ái’, lần này cuối cùng cũng coi như có cơ hội để trào phúng: “Lại còn coi bà ta là mẹ kế tốt trăm năm hiếm có cơ đấy.”

Nghe xong những lời này, Cố Đình Diệp vô cùng thoải mái, sau đó cũng chẳng thèm để ý chuyện ngũ lão thái gia trả lại một phần ba sản nghiệp.

Chỉ có Tứ lão thái gia lợn chết không sợ nước sôi, vẫn giả ngu ở đó.

Thái phu nhân thay đổi sắc mặt, cứng rắn mở miệng: “Dù thế nào cũng phải chọn ngày tháng đi!”

Minh Lan không nhanh không chậm khuấy trà, chậm rãi nói: “Ngài nói đúng lắm, có điều hầu gia nói động thổ không phải chuyện nhỏ, chờ chàng rảnh rỗi muốn đích thân kiểm tra. Giờ chàng đang rất bận, qua mấy năm chàng hêt bận lại nói không muộn.”

Thái phu nhân hít vào một hơi “Mấy năm? Nói đùa sao!” Rồi lập tức nổi giận, “Mặt mũi cái nhà này biết giấu vào đâu!”

Minh Lan vẫn giữ giọng điệu thoải mái: “Ngài đừng nóng vội. Hầu gia nói lần này khởi công phải tu sửa nhiều, không chỉ đơn giản phá tường là xong. Hầu phủ trải qua mấy đời, có mấy gian nhà đã cũ kỹ, nhân dịp này kiểm tra lại toàn bộ, có nhiều chỗ cần sửa chữa lắm.”

Thái phu nhân nhấp nháy mắt: “Phòng của hai chú cũng định sửa?”

“Con cũng không biết, phải nghe mấy sư phụ công tượng.” Minh Lan giả bộ hồ đồ.

Thái phu nhân bình tĩnh nhìn chằm chằm Minh Lan một hồi, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ.

Minh Lan cười điềm đạm dịu dàng: “Ngay cả thánh chỉ cũng nói ‘việc trong phủ từ từ thích ứng’, ngài cần gì phải sốt ruột? Hơn nữa chúng con ở ngay cách vách, nửa nén hương có thể tới nơi, bên này có việc gì chỉ cần cho người truyền lời là được.”

Vẻ mặt thái phu nhân khó đoán, mắt Minh Lan sáng ngời nhìn lại, không có chút nào khác thường.

“… Con nói có lý, đúng là không vội.”

Bà ta không dài dòng, vẻ mặt ung dung, lại lần nữa dựa lên giường la hán, cũng không nhắc đến việc nhà câu nào nữa. Minh Lan cũng không đề cập đến, hết sức phối hợp ngồi nghe bà ta tán gẫu.

Lần này trôi qua như vậy nhưng Minh Lan vẫn cảnh giác trong lòng, khúc xương này rất cứng, nhai phải cẩn thận.

Sau lần đó, Minh Lan sinh hoạt như thường lệ, thỉnh thoảng đi quan tâm sức khỏe của Thiệu thị, mang một ít đồ điểm tâm cùng đồ chơi đến dỗ con bé Nhàn, sau đó để ý quản gia, kiểm tra bài tập Dung nhi, khéo léo từ chối thiệp mời yến ẩm, an phận ở nhà mặc đồ tang.

Đầu tháng tám chảy nước mắt đi tiễn hai người nhà Trường Bách. Vì sợ vùng khỉ ho cò gáy thiếu thầy thiếu thuốc nên hai con trai gái đều để lại. Toàn nhi ở Thọ An đường do lão phu nhân nuôi, con gái thì do Vương thị chăm nom.

Lý do chính thức là, lão phu nhân tuổi già, không thể quá mệt mỏi, vì vậy Vương thị đỡ đần.

Tình nhi trắng trẻo đáng yêu, con bé mập mạp cả ngày cười a a bò đi bò lại, khiến mọi người vô cùng yêu thích, cũng phần nào an ủi Vương thị đang giận dỗi. Đoán là nhờ có chỗ gửi gắm, lần nào đó Minh Lan về nhà mẹ đẻ phát hiện mặt mâm của Vương thị càng tròn hơn, tính tình thì lại ngày càng ôn hòa, ôm cháu gái nhỏ một khắc cũng không nỡ buông tay.

Đây là việc tốt, có lợi cho đoàn kết hài hòa.

Mấy ngày trôi qua nhạt nhẽo vô vị, tất cả hoạt động tiêu khiển giải trí đều ngừng lại, thu hoạch lớn nhất không gì hơn bài tập kém cỏi như băng ở Bắc đại tây dương của Dung nhi cuối cùng cũng có dấu hiệu tan.

Ngày đó mặt trời cao chính ngọ, Minh Lan kiểm tra Dung nhi đọc ‘Nữ giới’ phần thứ ba ‘Kính thận’, Dung nhi không chỉ đọc được một mạch mà còn lắp bắp xin nhận làm thêm bài, tỏ ý là mình đã có thể làm văn.

Bài viết không tệ, dù giọng văn vẫn còn hơi ngây ngô khó hiểu nhưng từng chữ đều chỉnh tề hợp quy tắc, rõ nhìn thấy là bỏ ra nhiều công sức. Mấy ngày trước đây con bé này còn nhầm ‘Hữu Ngu đào giếng’ thành ‘con mực đào canh’. Minh Lan vừa sợ vừa vui. Amen, trời thương nàng đã sớm tuyệt vọng, dù thế nào cũng phải để con bé này học xong ‘Nữ tứ thư’ trước khi lấy chồng.

Minh Lan lập tức khen ngợi con bé một hồi, thổi phồng đến mức mặt nhỏ của con bé cũng ửng đỏ, thẹn thùng cúi thấp đầu. Lúc nàng lấy từ trong tráp ra một đôi khuyên tai tinh xảo bằng thủy tinh hình hoa hồng khóa vàng, Dung nhi cố nén yêu thích mà từ chối, lúng túng hỏi có thể mời Nhàn nhi đến Trừng viên ở chơi mấy ngày không.

Lần đầu tiên Minh Lan nhìn đứa bé này với cặp mắt khác xưa.

Tính cách Dung nhi bướng bỉnh không chịu ngồi yên, không thích đọc sách nhưng lại bỏ nhiều công như vậy, vì em gái mà cầu xin mình cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa Minh Lan cũng yêu thích cô bé hiểu chuyện ngoan ngoãn như bé Nhàn. Từ sau khi phụ thân qua đời, con bé còn nhỏ tuổi mà phải cố nén đau buồn đi an ủi mẹ góa, nghiêm khắc nhắc nhở hạ nhân trong phòng, dáng vẻ nghiêm túc như người lớn.

Đón con bé đến giải sầu cũng tốt, Minh Lan lập tức đồng ý, ngồi nghĩ lời thuyết phục Thiệu thị.

Dung nhi vô cùng vui vẻ, mấy ngày bài tập làm nhiều hẳn lên. Chờ đón được khách đến, con bé chu đáo làm tròn chức chủ nhà, hàng ngày lôi kéo Nhàn nhi gầy gò rầu rĩ chạy đi chơi đùa khắp nơi, một lúc lại chơi cờ, một lúc ngồi chơi ghép vải, mười ngày phá mất bốn cái cửu liên hoàn (*), đúng dịp cho thợ thủ công mới tuyển được nâng cao tay nghề. Cả khu vườn tràn ngập hoa cỏ mùa hè rực rỡ làm say lòng người trở thành nơi giải trí của mấy đứa trẻ.

(*) Cửu liên hoàn: Trò chơi dân gian Trung Quốc cổ đại.

Minh Lan lo mấy đứa chạy chơi ngoài trời giữa hè ốm người liền hướng hứng thú của bọn trẻ tới việc ăn uống.

Hai chị em ra hồ hái sen, sau đó nhặt ra từng viên tâm sen dùng để hầm với mộc nhĩ trắng, nấu món canh tuyết nhĩ, trên đặt ít băng, vị mát lạnh, mấy đứa lại dùng ngó sen cắt nhỏ nấu với đường phèn gạo nếp, phía trên rưới mật ong, vị rất ngon, làm ra bao nhiêu loại điểm tâm mùa hè, còn đem đi biếu sang phủ hầu.

Minh Lan lại cho người lắp một cái xích đu trên một khoảnh đất cỏ mềm mại ở Khấu Hương uyển, có điều nhắc nhở rằng không thể chơi lúc mặt trời lên cao, nếu phạm quy lập tức dỡ bỏ, mấy cô bé nghiêm túc chấp hành. Minh Lan còn tìm thợ mộc đóng cho mấy cô bé một chậu gỗ lớn, cao tới hai thước rưỡi, bao quanh năm thước, cho bọn nó bơi lội ở trong phòng. Bé gái thời cổ đại có ai từng chơi trò này đau, lập tức nghịch nước ầm ĩ, mặc áo yếm ngâm mình bên trong nhất định không chịu ra.

Vài ngày trôi qua, Nhàn nhi rốt cục vẫn chỉ là đứa nhỏ, không giữ được vẻ buồn bã lâu, dần tan đi nét ưu tư, nụ cười hiện lên gương mặt. Không có bề trên nghiêm khắc và quy củ ràng buộc, mấy bé gái giống như học sinh được nghỉ hè, cả ngày ríu ra ríu rít như chim sẻ, làm cả Trừng viên cũng náo nhiệt lên rất nhiều.

Trẻ con vẫn nên có bạn chơi cùng.

Minh Lan ngây người, nhìn gương mặt nhỏ của mấy cô bé phúng phính hơn nhiều, da hơi rám đen, con mắt lại tràn đầy sức sống, nàng cũng cảm thấy vui lây. Bé gái còn chưa đủ mười tuổi, không cần vội học quy củ.

Hơn nữa có Nhàn nhi ở đó, bài tập của Dung nhi lại càng tốt hơn.

Mùa hè kéo dài, đợi đến lúc Minh Lan và Cố Đình Diệp lần nữa động tay động chân, hừng hực khí thế tiếp tục tập trung vào sự nghiệp tạo người, thái phu nhân cũng khôi phục vẻ sôi nổi của ngày xưa, tích cực mang theo con gái đáp lại thiệp mời các gia đình đưa, cũng liên tục đưa Minh Lan theo.

Loại thăm viếng này Minh Lan rất quen thuộc, trước kia lúc chưa gả nàng cũng từng tham gia.

Liên quan đến chuyện cả đời của cô em chồng, nàng cũng không tiện từ chối, tạm thời cho mấy người này chút mặt mũi. Hơn nữa, ngày hè nắng chói chang trái ngược với gương mặt tiểu thư Cố Đình Xán lạnh như băng tuyết, thanh nhã kiêu ngạo, có vài phần thử thách. Đoán là thái phu nhân cảm thấy dẫn theo Minh Lan bên người thể hiện họ Cố thực sự là một nhà đoàn kết hòa thuận.

Có điều thật đáng tiếc, dù Minh Lan có chịu phối hợp nhưng cô Đình Xán lại vẫn còn non nớt, không giả bộ được dáng vẻ thân mật cùng Minh Lan. Nữ quyến các họ lại không thiếu người tinh ý, hiển nhiên nhìn ra được đôi chị dâu em chồng họ Cố kia có vẻ xa cách lạnh nhạt. Dù không phải người khôn khéo, chỉ cần tin tức không bưng bít thì đều biết họ Cố chưa ở chung, vẫn ai ở chỗ người nấy.

Việc này làm người ta suy nghĩ.

Kỳ thực, Minh Lan cũng không có nhiều có hội nói chuyện. Mấy buổi gặp gỡ của các phu nhân như thế này hơi có chút phân biệt đối xử. Mấy cô gái về cơ bản là không tiện nói chuyện, nhất định phải ‘dịu dàng, ngoan ngoãn, ít lời, nhanh trí’ mới đúng. Đến như Minh Lan là dâu mới, chưa sinh con, vào cửa chưa lâu, càng không thể có vẻ quá hoạt bát hào phóng.

Minh Lan không biết làm gì đành giữ tư thế ngồi ngay ngắn, từ đầu đến cuối giữ nét mỉm cười e lệ dịu dàng, đảm nhiệm vai trò của một chậu hoa cảnh xinh đẹp, thỉnh thoảng góp lời hai câu đúng lúc là được.

Quá đáng hơn là có mấy người không hiểu chuyện còn cố hỏi thẳng: “… Sao mấy người vẫn ở riêng nhỉ?” Hoặc là “Sao mấy người không ở cùng phủ?”

Mỗi lần như vậy, thái phu nhân sẽ hiền lành ngồi một bên, ung dung chờ xem trước mặt mọi người Minh Lan trả lời ra làm sao. Phải nhắc tới nhân duyên bà ta không tệ, không ít người hỏi đi hỏi lại chuyện này, có vài người chỉ đơn thuần là tò mò, có vài người thì lại…

“Động thổ, sửa sang xây nhà mở phủ đều không phải việc nhỏ. Tôi định hỏi thầy phong thủy, tính hoàng lịch để xem xem lúc nào động thổ mới tốt.” Một lần đi dự tiệc trà ở phủ Trung Kính hầu, Minh Lan trả lời như vậy.

Lão hầu gia phủ Trung Kính hầu chính là anh ruột của Trịnh lão tướng quân, dù đã ra ở riêng từ lâu nhưng quan hệ của hai nhà rất tốt. Họ Trịnh xưa nay cẩn thận giữ mình, cũng không liên lụy vào việc triều đình, còn có hai anh em đi theo con đường của lãnh đạo là Trịnh Tuấn cùng Trịnh Kiêu, rất được hoàng đế tán thưởng.

Không biết trong lòng nghĩ thế nào nhưng nghe Minh Lan giải thích như vậy, phần lớn người sẽ không hỏi thêm nữa, cuối cùng thì vẫn là việc nhà người ta. Nhưng cũng có mấy người lắm miệng cười nói: “Làm gì mà khó khăn vậy, chẳng qua là phá bức tường.”

Vẻ mặt Minh Lan lo lắng nói: “Ôi… em cũng biết không quá phức tạp. Nhưng mà hầu gia là người nhà binh, tắm máu đầu đao đoạt công danh, thường ngày em vẫn luôn không yên lòng. Việc lớn như phá đất mở tường, nói ra cũng ảnh hướng đến vận mệnh, cẩn thận chút vẫn tốt hơn.”

Đang ngồi đó có không ít người nhà võ tướng, nghe xong lời này cũng thấy đồng cảm. Bình thường người nhà võ tướng hay ra trận chém giết còn đi chùa miếu chăm chỉ hơn người nhà quan văn.

Ngay cả Trịnh đại phu nhân xưa nay nghiêm túc đoan chính cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Phu nhân của đồng chí Cảnh cũng xoa ngực, luôn mồm niệm phật: “Em gái nhà họ Cố nói lời này không sai, mấy hôm nay tôi cũng định mời thầy xem lại phong thủy nhà tôi.”

Từ sau khi lão Cảnh vào kinh, mọi việc nhà ông ta đều không thuận, thảo nào Cảnh phu nhân vẫn lo lắng không yên.

Vừa nhắc đến đề tài này, mấy chị em phụ nữ lập tức hào hứng, cùng thảo luận thầy phong thủy nào xem linh nghiệm, chùa miếu nào đèn nhang thịnh vượng, đại sư nào phật pháp cao thâm. Minh Lan cúi đầu âm thầm tự kiểm điểm, nàng cũng không phải cố ý tuyên truyền mê tín dị đoan.

Mọi người bàn tán náo nhiệt, sắc mặt thái phu nhân sa sầm nhưng cũng không tiện thể hiện ra.

Mấy phu nhân đoan trang cẩn trọng sẽ không cố chấp chạy theo hỏi việc nhà người khác. Nhưng cũng có người không hiểu chuyện gặng hỏi, Minh Lan hoặc là mỉm cười cúi đầu, nói cũng không thèm nói, người ta thấy nàng không muốn nhắc đến đề tài này, có người chuyển đề tài khác, có khi lại gặp người lại phiền hà thái quá, Minh Lan hay đưa mắt sang nhìn chủ nhà.

Chủ nhà có thể ra mặt giải quyết là tốt nhất, nếu không sau này nàng cũng bớt lui tới cùng nhà này là được. Đại khái là không có lần nào không xử lý được.

Thái phu nhân dù có quan hệ tốt nhưng người ta cũng không muốn quá trớn làm mất lòng vợ của Cố Đình Diệp.

Khó chịu nhất là lần đó phải đi nhà mẹ đẻ thái phu nhân phủ Đông Xương hầu.

Không biết từ đâu nhảy ra một vị con dâu chi bên, không chịu bỏ qua, lại còn chê cười Minh Lan ‘Cố tình phiền hà, chuyện bé xé ra to’.

Đối với người nhà này, Minh Lan không nhường nhịn chút nào, liền cười lạnh đáp trả: “Chị này cũng nhiệt tình thái quá, việc người ta sửa phòng xây nhà, tôi với hầu gia không vội, chị vội cái gì? Thích xen vào việc nhà người khác như vậy, là nề nếp nhà ai!”

Chị gái kia nhìn có vài phần thô tục chợ búa, còn định ồn ào. Nói nhiều hơn một câu với người như vậy cũng là hạ mình. Minh Lan không nói thêm câu nào, lập tức đứng lên nói có việc phải đi. Nàng cũng không định kết giao cùng nhà họ Tần.

Phu nhân Đông Xương hầu, tức chị dâu thái phu nhân thấy tình hình không ổn lập tức đi tới hòa giải, lúc này mới cho qua việc này. Thái phu nhân cũng không dám quá đáng, bà ta muốn nhập phủ là để tăng thể diện cho việc hôn nhân của Đình Xán, nếu gây ồn ào thì hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.

Qua một quãng thời gian, Minh Lan về cơ bản đã hiểu rõ ý định của Thái phu nhân.

Con rể bà ta vừa ý hiện giờ có ba ứng cử viên, một là cháu trai của phủ Trung Kính hầu, cũng chính là cháu lớn của anh em nhà họ Trịnh, lớn hơn Cố Đình Xán một tuổi, khỏe mạnh đoan chính, tính tình hào phóng nhiệt tình. Một người nữa là con thứ của Trường Hưng bá, có mẹ là con vợ cả của Tổng đốc tam học sĩ họ Lương. Còn có một người là con trai thứ ba của Cát lão thượng thư, tuổi còn trẻ đã có công danh.

Nhà quyền thế cưới con dâu, đặc biệt là làm dâu trong họ lớn, đương nhiên là phải cần phẩm chất đoan chính.

Nhà họ Trịnh hỏi thăm cô Thẩm nhỏ vì chị ta cũng qua lại đôi chút với Minh Lan. Chị ta há mồm nói chính là: “Sao mà biết được? Bọn họ có nói với nhau được mấy câu đâu.”

“Làm sao lại như vậy?” Thế tử phu nhân nhà họ Trịnh ngạc nhiên nói, “Chị nghe nói Cố phu nhân tuân theo quy củ, ba, năm ngày đi thỉnh an một lần. Không phải em nói chị ta chăm sóc chị dâu góa, trông coi cháu gái, sao lại…”

“Chị dâu nghĩ đi đâu vậy?” Cô Thẩm nhỏ cả giận nói: “Cố đô đốc làm hết khả năng rồi, hoàng thượng có ba cây nhân sâm, ban cho anh cả em cùng anh ta mỗi người một cây, anh ta cũng đưa cho chị dâu góa cùng thái phu nhân bồi bổ thân thể, còn có thể như thế nào? Cuối cùng vẫn chỉ là mẹ kế. Cô Bảy kia mỗi lần Minh Lan đến thỉnh an đều không ra gặp, dù có gặp cũng không nói mấy câu.”

Phu nhân thế tử không nói gì nữa.

Họ Phù quan tâm tiền đồ tương lai của con trai nên gọi cháu họ là Phù Cần Nhiên tới hỏi.

Phù Cần Nhiên trầm mặc nửa ngày chỉ phun ra một câu: “Cậu Hai và cô Bảy không thân thiết lắm.”

Phù phu nhân còn chưa hết hy vọng, lại hỏi: “Cô gái kia tính tình thế nào?”

Phù Cần Nhiên nói: “Am hiểu thi thư giỏi ca phú, có thể vẽ có thể viết.”

Người ta hỏi tính cách, anh ta lại trả lời sở trường. Hai câu này là đủ rồi. Phù Hầu gia cùng Phù phu nhân khá là thất vọng.

Mà nhà họ Cát hình như lại vừa ý con gái nhà Tĩnh Hải hầu hơn, giờ đang như mập mờ qua lại.

Kỳ thực theo Minh Lan thấy, với tính cách của Cố Đình Xán không nên chọn gia đình hiển hách, như vậy nếu có tranh chấp ồn ào, nhà mẹ đẻ còn có thể tới cửa nói mấy câu, hoặc tìm vị hôn phu dễ tính chút, còn có thể nhường nhịn tính nết Đình Xán cao ngạo.

Thêm mấy lần qua lại, thái phu nhân cũng có thể cảm giác được đối phương ậm ờ, đành phải lùi lại tìm đường khác.

Kỳ thực ngoài ba nhà này cũng có nhiều lựa chọn khác, tỉ như nhà tổng binh nào đó, nhà tổng đốc nào đó, thế gia vọng tộc ở địa phương nào đó, nhưng phải lấy chồng xa, không khỏi thiếu hoàn mỹ.

Đáng tiếc, những nhà khác chưa quen thuộc hoặc không hay qua lại, bởi không có cách nào hiểu rõ tính cách của cô gái nên chỉ đành nhìn từ bên ngoài. Bọn họ biết giờ phủ Ninh Viễn hầu người một nhà vẫn ở hai nơi, nên có phần do dự.

Minh Lan vẫn thảnh thơi như cũ. Thái phu nhân lại dần dần không yên. Mấy lần nàng đi thỉnh an đều có thể cảm giác được trong lòng bà ta lo lắng sốt ruột ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh. Dù bà ta nói thẳng nói tránh thế nào Minh Lan cũng chỉ giả như không hiểu.

Có mấy lần bà ta gần như là hạ mình cầu khẩn Minh Lan, giọng điệu đau lòng chân thành, một lòng vì con, nghe mà khiến người ta không nỡ.

Lần đầu tiên Minh Lan phát hiện hóa ra tâm địa mình lại có thể cứng như vậy, chẳng mảy may mềm lòng, chỉ giữ nét mặt ôn hòa tiếp tục nhìn phải nhìn trái ngồi nghe.

Ai cũng phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình.

Thái phu nhân lựa chọn đối xử với Cố Đình Diệp như vậy thì không cần hối hận việc có ngày hôm nay. Cố Đình Xán lựa chọn lạnh lùng coi thường Minh Lan cũng không nên trách nàng không nói tốt thay cô ta, bởi vì nàng thật sự là không ‘hiểu biết’ cô em chồng này.

Rốt cục thì bọn họ cũng không tính là bị oan uổng.

Bấm đốt ngón tay tính toán thời gian gần đủ rồi, Minh Lan báo cáo với Cố Đình Diệp thái độ của thái phu nhân đã nơi ra. Cố Đình Diệp bèn ngỏ ý với các bô lão trong họ việc ra ở riêng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status