Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm

Chương 215: Lựa chọn lần thứ hai


(Hanah dịch)

Từ đó trở đi, Minh Lan liền giống trái bóng căng hơi không tiếp nạp thêm được gì nữa, hoàn toàn mặc kệ bên ngoài bàn tán về chuyện Trương Cố thất trận bỏ mình như đúng rồi, ngày ngày hết ăn ngon ngủ kỹ rồi chăm chỉ tản bộ. Chừng ba bốn ngày sau, anh em nhà họ Đồ từ bên ngoài trở về, áp tải một đôi mẹ con phong trần mệt mỏi xuống xe ngựa.

Đồ Long đứng dưới mái hiên, chắp tay thưa: “Bẩm phu nhân, chúng tôi mới từ chỗ Lưu đại nhân trở về, theo lời dặn dò của phu nhân, đều cho mấy anh em có công bắt người mỗi vị hai mươi lượng. Bây giờ đã đưa được người về, vừa giao cho Thôi ma ma rồi ạ.”

Minh Lan đứng trong sảnh sau cửa, một tay đỡ lưng, “Làm phiền cậu Đồ rồi.”

Mắt vẫn nhìn thẳng, anh em nhà họ Đồ cung kính chắp tay khẽ khom người rồi đồng thời xin cáo lui.

Tiểu Đào dìu Minh Lan từ tốn đi ra ngoài, đám Lục Chi theo sau hầu, cả nhóm băng ngang hành lang dài khúc khuỷu, xuyên qua cửa thùy hoa. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ tiếng trò chuyện vui cười nào, chỉ có tiếng côn trùng kêu ra rả và tiếng chim hót véo von.

Đi tới một gian phòng vắng vẻ, Minh Lan nhấc chân bước vào. Bên trong cực kỳ trống trải, chỉ có một cái ghế bành và vài cái ghế, ngoài ra không còn đồ đạc gì khác. Thôi ma ma dẫn đầu mấy bà hầu to khỏe đứng xung quanh, căm hận nhìn đôi mẹ con đứng thẳng giữa phòng.

Minh Lan từ tốn ngồi xuống ghế, tựa nhẹ lên tay vịn, cười cười nói: “Vốn định nói ‘từ khi chia tay đến nay vẫn ổn chứ’, nhưng giờ gặp mặt lại thấy cô già hơn trước mười tuổi là ít. Ai cũng bảo nhưỡng thổ của Miên Châu rất tốt, sao cô lại ra nông nỗi này vậy.”

Man Nương chậm rãi ngẩng đầu lên, đầu tóc rối bời, dung nhan tiều tụy cộng thêm phục sức thô lậu càng khiến người trông khắc khổ già nua hơn. Ả ta nói lí nhí: “Chúng tôi là người thấp hèn, sao so được với phu nhân tôn quý càng lúc càng trẻ đẹp hơn xưa.”

Minh Lan cau mày, nghiêng đầu hỏi đứa bé trai bên cạnh cô ta: “Xương nhi đây đúng không, cháu có nhận ra ta không?”

Đứa bé trai chừng tám chín tuổi, da dẻ trắng trẻo nhưng dáng vóc lại nhỏ gầy, vẫn luôn túm chặt tay áo của mẹ bằng cả hai tay, đầu cúi thấp. Nghe hỏi tới mình cậu bé càng cúi đầu đầu thấp hơn, trên mặt toàn là sự đề phòng và căm ghét, lát sau mới hơi ngước lên, chạm phải ánh mắt của Minh Lan thì lại nhanh chóng cúi gằm đầu tiếp.

Vẻ thù địch trong mắt cậu bé không lọt khỏi mắt Minh Lan, nàng chỉ khẽ thở dài rồi bảo: “Thôi ma ma, cho người dẫn Xương nhi đến chái tây ăn điểm tâm đi, dẫn Dung nhi qua đó luôn, chị em chúng nó cũng đã nhiều năm không gặp rồi.”

Không đợi đứa bé trai kia phản kháng, bốn bà hầu to khỏe từ hai bên đã xông tới, hai người giữ chặt Mạn Nương không cho động đậy, hai người khác ôm lấy Xương nhi nhanh chóng ra cửa.

Minh Lan tươi cười nói với Mạn Nương: “Yên tâm, để bảo vệ chính mình, tôi sẽ không để thằng bé xảy ra chuyện ở trong phủ đâu. Đưa thằng bé đi cho chúng ta dễ nói chuyện hơn thôi.”

Tuy không cam lòng nhưng Mạn Nương cũng biết Minh Lan nói sự thật, cho nên ngừng giãy giụa. Bấy giờ hai bà hầu chuyên thi hành hình phạt tiến vào, một cầm ghế dựa lưng cao, một ôm cuộn dây vải.

Minh Lan nhẹ vỗ tay ba cái, hai bà hầu nhanh chóng động thủ, vài người khác cũng xúm lại giúp sức, không ôm chân giữ tay thì cũng ép đầu chống bụng, thoáng cái Mạn Nương đã bị trói chặt vào ghế. Xong xuôi nhóm bà hầu nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ để lại ba người Thôi ma ma, Tiểu Đào và Lục Chi trong phòng.

Hai tay và lưng của Mạn Nương, thậm chí cả chân đều như bị sắt hàn chặt vào ghế, mũi chân cách mặt đất ba tấc, toàn thân không thể động đậy. Cô ta vừa khóc vừa nói: “Vừa tới đây mẹ con chúng tôi đã bị tra xét từ đầu tới chân, trên người chẳng có gì cả, phu nhân còn muốn gì nữa?”

Minh Lan thản nhiên nói: “Không muốn gì cả. Chỉ là sợ cô luyện được công phu đầu đồng thiết cốt, ngộ nhỡ trong lúc dập đầu này nọ sẽ phá hỏng sàn gạch nhà ta thôi.”

Mạn Nương biết Minh Lan ám chỉ chuyện trước đây, không khỏi nghẹn họng, song ngay sau đó liền khóc ròng, “… Phu nhân, lần trước là tôi sai rồi, đều tại tôi hồ đồ, tin mấy lời xảo biện hoa mỹ của thái phu nhân mà đụng chạm tới phu nhân. Sau đó tôi mới nhận ra, lúc ấy phu nhân đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì thì đúng là tôi có chết mấy lần cũng không đền hết tội.”

Vừa nói ả ta vừa rơi lệ ào ào, vẻ mặt như chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu liên tục, đến khi nào trán tứa máu mới thôi.

Minh Lan vẫn không đổi sắc mặt, ngắt lời ả ta: “Cô tiết kiệm hơi sức chút được không, làm gì khóc lóc đáng thương dữ vậy, trông ta giống như muốn ăn thịt cô lắm sao? Nhóm bà hầu trông coi bên ngoài đều cách đây chỉ khoảng mươi bước, mà trong phòng chỉ có mấy người chúng ta.”

Nàng chỉ vào nhóm người Thôi ma ma, giễu cợt nói: “Ta có bảo bọn họ nói rằng cô ở trong phòng lõa thể nhảy múa, bọn họ cũng sẽ nói vậy. Cho nên…” Nàng cười cười, “Chúng ta trải lòng nói chuyện một chút đi, sau khi ra khỏi căn phòng này, cô có thể đường hoàng mà sống.”

Mạn Nương thôi khóc, từ tốn lau nước mắt rồi cứng cỏi nói: “Được, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Mẹ con chúng tôi vừa bước qua cổng Kỳ Lân của kinh đô liền bị bắt, thủ đoạn của phu nhân quả thật cao cường, ngay cả nha dịch cũng có thể tùy ý sai bảo.”

Minh Lan cười khẽ, “Cô nói sai hai chỗ. Thứ nhất, bọn họ không phải là nha dịch tầm thường mà là cảnh vệ thủ thành; thứ hai, ta nào có động tay động chân gì, hầu gia vừa ra đến cửa đã cố ý dặn dò đại nhân Lưu Chính Kiệt đấy chứ.”

Mạn Nương đột nhiên biến sắt, run rẩy hỏi lại: “… ý cô là… Cậu hai, chàng… chàng cho người đuổi bắt tôi…”

“Lúc đó hầu gia đã từng nói nếu cô còn phá rối thì sẽ không nể tình mà; là do cô không chịu tin thôi.” Minh Lan chán ghét nhìn dáng vẻ si tình và không dám tin của ả ta.

“Nhưng cô cũng có bản lĩnh đấy. Tiền phương gửi tin về mới vừa mấy ngày mà cô đã được tin, ngay trong đêm liền lên đường vào kinh rồi… Xem ra lúc bị hầu gia đưa về Miên Châu, cô có để lại người ở kinh thành báo tin cho mình.” Vừa khóc lóc thảm thiết vừa bị áp giải đi mà còn có thể sắp xếp lưu lại tai mắt từ trước, bản lĩnh và sự can đảm của ả ta quả thật phải kiến Minh Lan khâm phục phần nào.

Mạn Nương lạnh lùng nói: “Phu nhân chớ vội khen kẻ mọn, chỗ nông thôn e cũng đâu thiếu tai mắt của phu nhân.”

Minh Lan cười cười, “Cô lại sai rồi. Đúng là có người thường xuyên tới báo cáo tình hình của mẹ con các người, nhưng không phải theo lệnh của ta, là ý của hầu gia đấy. Người báo tin vào kinh sớm hơn cô mấy ngày, ta theo lệnh hầu gia nhờ vả Lưu đại nhân, sau đó…”

“Sau đó cửa thành liền có quan binh chầu chực chờ mẹ con bọn ta.” Man Nương cười lạnh rồi lập tức nói tiếp: “Bây giờ phu nhân dự định xử lý mẹ con bọn ta thế nào?”

Minh Lan nhướng mày, “Lại sai rồi, phải là ta hỏi cô vào kinh làm gì mới đúng.”

Man Nương ngước mặt lên trời cười to, cười đến mức cổ nổi gân xanh, sau đó mới lạnh lùng nói: “Vợ chồng thắm thiết gớm chửa! Cậu hai sống chết còn chưa hay mà cô vẫn nhàn nhã ngồi đây! Cậu hai đối đãi với cô tốt cỡ nào, cô rốt cuộc có tim hay không vậy?”

Minh Lan cẩn thận suy nghĩ rồi hỏi: “Thế theo cô ta nên làm gì?”

Mạn Nương lớn tiếng nói: “Chuyện này còn cần tôi nói nữa à? Mau đến quan trường tìm trợ giúp, xem còn cơ hội cứu mạng cậu Hai hay không, cũng hỏi thăm xem bên ở Tây Bắc có người quen không, còn nữa… thả tóc đi chân trần tiến cung diện thánh, cầu xin hoàng thượng niệm tình công trạng trước kia của cậu Hai, miễn tội cho thất bại lần này!”

Minh Lan không nhịn được nữa, che miệng cười ngặt nghẽo, “Mấy màn trong kịch mà cô cũng tin là thật à?! Cái gì mà thả tóc đi chân trần, Văn Cơ cứu chồng sao?”

* Thái Văn Cơ là một tài nữ thời Đông Hán, vì loạn lạc chính biến mà lưu lạc qua 3 đời chồng. Người chồng thứ 3 là do Tào Tháo niệm tình cha nàng có công và đời nàng cơ khổ mà mai mối gả cho một Đô úy đồn điền (tên chức quan) tên là Đổng Tự. Nào ngờ, không lâu sau, Đổng Tự vì vi phạm kỷ cương, bị thủ hạ của Tào Tháo bắt giải đi phán tội chết. Hay tin Đổng Tự sắp bị hành hình, Thái Văn Cơ hốt hoảng không thôi, vội vàng đến phủ Ngụy Vương cầu xin. Thái Văn Cơ đầu tóc rối tung, hai mắt đỏ hoe, vừa vào đến đã quỳ xuống trước mặt Tào Tháo xin tha tội cho chồng. Sau đó nàng dùng học thức của mình thuyết phục Tào Tháo tha tội chết cho chồng.

Cười hồi lâu mới dừng được, nàng tủm tỉm nói: “Thứ nhất, lúc xuất phát đại quân đã điều theo toàn bộ lực lượng, làm gì còn quân dự bị hả? Chẳng lẽ xin Lưu đại nhân đem quân bảo vệ kinh đô đến Tây Bắc à? Thứ hai, Tây Bắc là cứ điểm quan trọng, đại sự quốc gia ngay cả quan văn cũng không thể hỏi thăm thì huống chi là một phụ nữ trong nhà như ta? Đừng có đang yên lành lại tự đi tìm họa tới chứ! Thứ ba, đến hôm nay thánh thượng vẫn chưa đưa ra bất kỳ ý chỉ gì, cả ngự sự cũng không mở miệng, ta cầu xin cái gì đây?”

Mạn Nương xanh mặt trước tràng cười của nàng, cắn môi đến gần như bật máu nhưng vẫn cố chống trả bằng giọng điệu sắc bén: “Phu nhân tâm tư minh mẫn, thông minh tuyệt đỉnh, không như ta vì một lòng si tâm với cậu Hai mà hoảng hốt ngu muội.”

“Si tâm? Chớ đùa nữa, cô cho rằng hầu gia dự định xử lý cô thế nào?”

Man Nương lập tức biến sắc, “Chàng, chàng…”

Minh Lan lẳng lặng nói: “Lúc đó hầu gia đã nói, nếu cô còn tới phá rối, sẽ vĩnh viễn khiến cô không còn được thấy Xương nhi nữa.”

Man Nương hét lên: “Mày đừng mơ tưởng chia cắt hai mẹ con bọn tao!”

“Không phải ta, hầu gia chưa từng có ý định để ta vấy bẩn tay mình.” Minh Lan chậm rãi lắc đầu, “Theo ý hầu gia thì sau khi bắt được các ngươi, Lưu đại nhân sẽ lập tức đưa Xương nhi đi, cho một gia đình giàu có phúc hậu nuôi dưỡng. Là ta gọi Lưu đại nhân đưa các người lại đây trước, để Dung nhi gặp em trai một lần cuối.”

“… Thế… còn tôi…?” Mạn Nương kinh ngạc.

Minh Lan lạnh lùng nói: “Vẫn chưa nhận ra sao? Nếu hầu gia muốn xử lý cả hai người, mẹ con các ngươi làm gì rời khỏi được Miên Châu chứ? Nhưng hầu gia chỉ cho người trông nom Xương nhi tử tế, còn ngươi thì chưa bao giờ chắc tới nửa lời, tại sao lại như vậy? Là vì hầu gia vốn không quan tâm ngươi làm gì. Sau khi tiễn Xương nhi đi, ngươi thích chết ở đâu thì cho ngươi chết ở đó!” Ý? Như vậy có tính là nhử mồi câu cá không nhỉ?

Mạn Mương lắc đầu lia lịa, gào khóc thật to, luôn miệng lặp đi lặp lại: “CậuHai sẽ không bao giờ đối xử với tôi như thế! Sẽ không! Sẽ không…!” Cho đến bây giờ cô ta mới thấy sợ hãi, gào khóc hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Minh Lan chằm chằm, thê thiết cầu xin: “Phu nhân, đều do tôi hồ đồ ngu xuẩn, không biết tốt xấu, xin phu nhân thu nhận Xương nhi vào trong phủ. Phu nhân đối đãi với Dung nhi tốt như vậy, nhất định cũng sẽ nuôi dưỡng thằng bé tử tế.”

“Làm gì đến lượt ta dạy dỗ thằng bé. Lúc đó chẳng phải cô đã nói không có con trai thì sẽ chết sap? Sao bây giờ lại đổi ý rồi?” Minh Lan lạnh nhạt nhìn cô ta, nhếch miệng đầy trào phúng, “Xem ra mấy năm qua cô dạy dỗ Xương nhi kỹ lưỡng vô cùng.”

Dạy thằng bé hận thù, dạy bé ăn miếng trả miếng, dạy bé hở ra là nhắc tới mẹ đẻ trước mặt Cố Đình Diệp, dạy bé làm thế nào ‘chung đụng’ với bọn em trai con vợ cả.

Thần sắc Mạn Nương thoáng co rúm lại, song rất nhanh liền chuyển thành vẻ đau buồn, “Không có mẹ ruột ở bên cạnh thì tốt xấu gì cũng phải ở cùng cha mình! Thằng bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn, về sau nó sẽ biết hiếu kính phu nhân…”

“Xương nhi tuyệt đối không thể nhập phủ nhận tổ tiên.” Minh Lan nói rành mạch từng chữ một: “Đây chính là nguyên văn từ hầu gia.”

Trong mắt liền bị vẻ oán độc phủ lấp, Mạn Nương gào lên: “Mày nói bậy, ả đàn bà độc địa kia! Nhất định là mày châm ngòi ly gián, bằng không làm sao cậu Hai lại có thể đành đoạn với mẹ con bọn tao như thế!”

Minh Lan nhìn ả ta một lúc mới từ tốn nói: “Cô cho rằng vì sao lúc đó hầu gia lại muốn mang Xương nhi vào phủ? Bởi vì khi ấy vẫn không người nào biết hầu gia muốn cưới ai, Xương nhi lại còn nhỏ, không chừng vẫn chưa bị cô dạy hư. Đưa thằng bé vào phủ rồi từ từ dạy dỗ có lẽ vẫn còn kịp… nhưng cô lại một mực không chịu. Về sau hầu gia nói với ta, có người mẹ như cô dạy dỗ, vẫn không nên đưa Xương nhi về thì hơn, dẫu rằng cô không đến mức hại con ruột, nhưng cũng không thể để mặc thằng bé ở cùng với con cái ta sinh ra, không thể lúc nào cũng phải canh cánh phòng bị, bởi vì chỉ có ngàn năm làm cướp chứ nào có ngàn năm phòng trộm bao giờ.”

Mạn Nương như vừa bị đao đâm thẳng ngực, mặt cắt không còn giọt máu, miệng liên tục lẩm bẩm mấy câu ‘tao không tin, tao không tin, mày cố tình nói vậy để chọc tức tao, cậu Hai nhất định vẫn còn nghĩ tới hai mẹ con chúng tao’, vân vân và mây mây…

Minh Lan cũng không hề lên tiếng giễu cợt, chỉ lẳng lặng nhìn Mạn Nương tự lừa mình dối người, thật lâu sau mới trầm giọng nói: “Hôm nay ta nhiều chuyện, gọi cô lại đây là để cô chọn đường cho Xương nhi.” Nàng thở dài, “Chỉ cần cô đồng ý đời này kiếp này không rời khỏi Miên Châu, ta sẽ đi cầu xin hầu gia đưa Xương nhi đến cho họ Thường nuôi dưỡng.”

Mạn Nương sững sờ ngẩng đầu lên, “… Thường ma ma?”

Minh Lan nhẹ gật đầu, “Mấy ngày trước ta đã nói với Thường ma ma rồi, thay vì để người không quen biết nuôi dưỡng Xương nhi, chẳng bằng đưa thằng bé cho bà. Dẫu gì Yến nhi cũng đã gả đi, cậu năm nhà đó lại bận rộn đọc sách ngày đêm, bà rãnh rỗi đến phát chán rồi, an bài như vậy là vừa hay.”

Thật là một bà lão phúc hậu, không đành lòng để trẻ con chịu khổ, Minh Lan thầm cảm thán trong lòng rồi nói tiếp: “Con người Thường ma ma thế nào cô cũng biết rồi đấy, cứ nhìn cháu nội được bà ấy dạy dỗ có tương lai thế nào liền hay, về sau Xương nhi nhất định cũng không tệ.”

Thật lâu sau Mạn Nương mới hỏi: “Nếu như tôi nuốt lời thì sao?”

Minh Lan chớp chớp mắt, mỉm cười đáp: “Có ông trời làm chứng, chỉ cần cô đồng ý thì ta sẽ không để cô nuốt lời.”

Mạn Nương quặn lòng, nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Minh Lan mà bỗng thấy lạnh cả người. Cô ta hiểu ẩn ý sau lời nói của đối phương, một khi cô ta đồng ý, sẽ lập tức bị áp giải đến Miên Châu. Bằng thế lực của phủ Ninh Viễn hầu, chỉ cần bỏ nhỏ vài câu với quan lại địa phương thì cô ta bèn sẽ như ngồi tù, vĩnh viễn không thể rời khỏi chốn rừng núi kia nửa bước.

Minh Lan nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục như đang đấu tranh tư tưởng của Mạn Nương, cười hỏi: “Sao hả? Nghĩ xong chưa?”

Man Nương khinh thường nói: “Hừ, côi nói nghe rất hay, nhưng còn lâu tôi mới tin! Tôi muốn gặp cậu Hai, chàng nhất định sẽ không phụ mẹ con tôi!”

Minh Lan hơi thất vọng, thở dài, “Xương nhi… Haiz, thôi đi, thằng bé là con cô sinh, vẫn theo ý hầu gia vậy.”

Nàng từ tốn đứng lên, vịn tay Tiểu Đào rời đi, không muốn tiếp tục đối mặt với người đàn bà ích kỷ hèn mọn này nữa.

Trở lại trong phòng, trên giường Đoàn nhi đang cuộn bàn chân mũm mĩm, khó khăn lôi kéo một bộ vòng cửu liên bằng đồng thau sáng bóng. Thấy mẹ quay lại, cậu bé liền vứt vòng cửu liên xuống, chập chững đứng dậy, giang rộng hai tay ra, “… Mẹ…”

Lần này không gọi sai nữa, Minh Lan thấy lòng ấm áp, ôm con trai vui đùa hồi lâu, thấy cậu nhóc có dấu hiệu trèo lên vai mẹ, Thôi ma ma nhanh chóng tới ôm lấy bé.

Minh Lan tựa người ngồi trên giường, mỉm cười nhìn cậu nhóc uốn éo lật tới lật lui trên đệm giường, chơi mệt liền vung tứ chi, phơi bụng ngủ say sưa.

Ngắm khuôn mặt ngủ ngọt ngào của con trai, trong lòng Minh Lan bỗng dâng lên một nỗi thương cảm khó hiểu… Thật ra, đưa Xương nhi đến một nơi không người biết, cho một gia đình đáng tin cậy nuôi dưỡng có lẽ sẽ tốt hơn. Chưa kể, nuôi dưỡng trẻ con vốn là một quá trình hao tâm tốn sức, bảo Thường ma ma tới thu dọn cục diện rối rắm này của nhà mình, nàng cũng không đành lòng. Thôi, việc gì phải vẽ rắn thêm chân, tự rước phiền cho mình chứ.

Chỉ là… Trên đời này, không phải người phụ nữ nào cũng có tư cách làm mẹ người khác.

Minh Lan chỉ nghỉ ngơi được một lát, Lục Chi đã vội vàng tiến vào, khẽ bẩm: “Phu nhân, đã giao Xương nhi… và mẹ thằng bé cho Lưu đại nhân rồi ạ.”

Thôi ma ma ở bên cạnh nghe vậy liền thở dài, “Lưu đại nhân đúng là phải mệt đầu rồi, lại biết thêm chuyện xấu trong nhà người khác.”

Minh Lan không nhịn được phì cười, làm công việc như Lưu Chính Kiệt, chuyện riêng trong nhà văn võ bá quan có gì mà anh ta không biết chứ.

“Dung nhi thì sao?”

Lục Chi hưng phấn sắp không nhịn được, nhưng sợ bị Minh Lan trách nên đành cố ra vẻ ổn trọng mà đáp: “Xương nhi đã không còn nhận ra cô Dung từ lâu rồi, cô cả dỗ dành nửa buổi cũng không được. Hai chị em ngồi cùng nhau mà không nói tiếng nào, sau đó… ả đàn bà kia tới… Hai mẹ con đóng cửa nói chuyện, ai ngờ lát sau lại cãi vã rùm beng, cô Dung khóc lóc chạy về phòng, nghe nói bây giờ vẫn còn khóc đấy ạ.”

Minh Lan im lặng.

Lục Chi đành tự quyết định nói tiếp: “Y theo dặn dò của hầu gia, vừa đưa Xương nhi đi thì cũng áp tải ả đàn bà kia theo đường khác, đuổi ra khỏi kinh đô rồi ạ. Trong lúc uống rượu với Hách quản sự, vị binh sĩ thân tín được Lưu đại nhân sai tới còn loáng thoáng nói cái gì nếu gặp lại ả đàn bà kia, anh ta sẽ lập tức giải tới sa mạc biên cương làm nô dịch.”

Minh Lan tiếp tục im lặng. Cố Đình Diệp từng nói, lúc trước trong mấy huynh đệ hiểu rõ tình hình nhà bọn bọ, chỉ mình Lưu Chính Kiệt thường chế nhạo chàng lòng dạ đàn bà, chỗ cần quyết đoán lại lần lữa nương tay mãi, tương lai thế nào cũng bị phiền nhiễu không thôi. Người khác có thể còn lưu tình với Mạn Nương, nhưng Lưu Chính Kiệt tuyệt đối sẽ không khách khí… cho nên lần này chàng mới nhờ cậy anh ta.

Còn đang ấm ức thì bên ngoài chợt có người báo rằng Đồ Long cầu kiến, Minh Lan chỉ hơi sững sờ rồi vội bảo: “Mời đến gian ngoài nói chuyện.”

Ngay sau đó bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân nặng nề, Đồ Long đứng giữa sảnh ngoài, thấp giọng thưa: “Quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi rồi, nhưng tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo.”

Minh Lan nhẹ phất phất tay, Thôi ma ma cẩn thận ôm Đoàn ca nhi sang phòng bên, Lục Chi ra đứng cạnh cửa, cách rèm lanh lảnh cất tiếng: “Mời cậu Đồ nói, phu nhân xin lắng nghe.”

Đồ Long nói: “Sau khi ra phố điều tra, tôi cảm thấy có chút không ổn. Trước hết đây là đại sự quốc gia, cũng không có văn bản công báo xuống dưới, tại sao lại bị truyền ra ngoài? Tai mắt báo tin cho bên Miên Châu cũng chưa chắc kịp thời được tin, làm sao… làm sao nhanh như vậy đã…”

Anh ta lựa lời nói rất khéo, nhưng Minh Lan lập tức hiểu được, ngẫm lại thì giật mình, thất thanh nói to: “Đồ gia nói có lý! Ta đây thân ở trong núi này rồi mà lại không hề nghĩ tới điểm này!”

Nàng đã từng phỏng đoán khởi nguồn của tin tức binh bại, nhưng chưa từng suy nghĩ ngược lại.

Nên biết rằng xã hội cổ đại không dễ đưa tin, cho nên sợ nhất là nghe nhầm tin đồn bậy khiến lòng người bất ổn; vào thời điểm này theo phép dụng binh thì cho dù trước đó thật sự thua thê thảm, bên trên cũng phải tô vẽ lại cho đẹp; nhưng tại sao lần này mới chỉ nghe phong phanh đã lưu truyền khắp nơi rồi?

“Ý của Đồ gia là…” Minh Lan do dự hỏi.

Đồ Long nói thẳng: “Tôi cũng không rõ. Nhưng gần đây trong kinh hình như hơi bất ổn, sáng nay Lưu đại nhân cũng nhắc tới chuyện chạy nạn, phần lớn đều là thân phận không rõ; tôi cảm thấy, an toàn của phu nhân quan trọng hơn hết, hay là chuyển một ít gia đinh khỏe mạnh biết chút công phu từ làng trên tới đây bảo vệ phủ đi…”

Minh Lan trầm ngâm một thoáng rồi chậm rãi gật đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status