Thật ư? Thật ư? Phải là hồng phai xanh thắm

Chương 59: Nửa ngày dạo chơi chùa Quảng Tế. Hạ


Bên trong có người đẹp, ba cô Lan chần chờ không tiến vào. Mặc Lan nhìn Như Lan, Như Lan vừa ngẩng đầu, liền sải bước đi vào. Mặc Lan Minh Lan đuổi kịp, ba chị em ngồi xuống cái ghế dài la hán ở đối diện, sau đó hầu già hầu gái tiến vào như nước, bày hết hoa quả trà bánh mang từ trên xe lên trên bàn, lại đi ra ngoài đun nước pha trà để dâng lên.

Cô gái kia nhìn mấy vú già này hầu hạ, cũng chỉ chăm chú nghịch nghịch cái chén, Minh Lan cẩn thận nhìn nàng, chỉ thấy nàng một thân áo gấm Hàng Châu vạt chéo, eo có đính hoa lụa, cổ áo cổ tay được viền bởi lông sóc, chỗ nào cũng thêu hoa cỏ màu vàng quấn quýt, phía dưới lộ ra chân váy màu xanh nhạt có đường thêu ở mép, trước ngực đeo một cái khóa như ý lục phúc bằng vàng ròng rất to, ánh vàng sáng rực, lóa mắt chói lọi, đầu cài một cặp trâm vàng bích ngọc khảm châu bảo. Trong lúc đó cô gái kia cũng cúi đầu đánh giá ba cô Lan, chỉ thấy quần áo các nàng đẹp đẽ quý giá, trước ngực đeo vòng vàng vòng ngọc có treo một cái khóa ngọc, sắc ngọc thượng thừa, cử chỉ của ba chị em đều nhã nhặn hào phòng.

Sau khi Mặc Lan nhấp vài ngụm trà, thì đi lên bắt chuyện với cô gái kia, mới được hai câu đã khai báo xong lai lịch nhà mình, cô gái kia rụt rè nói: “Tôi họ Vinh, tiểu tự là Phi Yến, cha tôi là Phú Xương bá.”

Mặc Lan dừng một chút, cười nói: “Thì ra chị là cháu gái của Vinh phi nương nương.”

Vẻ mặt của Như Lan cùng Minh Lan “khác thường”, nhà này nghe thì có vẻ rất tốt, thực ra lại rất thảm. Trong nhà thợ xây tự dưng bay ra một con phượng hoàng vàng, mai kia mỹ nhân được chọn ở bên người quân vương, thì người nhà sẽ được phong tước. Ai cũng biết, trừ khi có thể sinh được con trai có thể lập trữ hoặc phong vương, nếu không loại phong tước này ở đại đô không phải cha truyền con nối không thay đổi, tốt thì kế tục được dăm ba đời, kém hơn thì chỉ dừng ở một đời có lẽ đã bị giáng cấp bậc thẳng thành thứ dân, cho nên gia đình như vậy đều nắm chắc cơ hội mà kết thông gia hoặc bồi dưỡng nhân tài, để kéo dài phú quý của gia tộc.

Tiểu Vinh phi được sủng ái đứng đầu hậu cung, đáng tiếc hoàng đế già có tâm mà không có sức, cho tới nay chắc chắn không thể sinh được con trai nữa, đặt dấu chấm hỏi cho con đường tìm thông gia của nhà người.

Vinh Phi Yến cười cười nói: “Anh trai chị dâu tôi đưa tôi tới đây, trong phòng kia nhiều người quá, ầm ĩ khiến tôi đau cả đầu, nên mới tìm phòng này để yên tĩnh một chút, không ngờ lại làm phiền mấy em đây rồi.”

Lời nói tuy khách khí, nhưng vẻ mặt rõ ràng lại có ý “ta ngồi chiếu trên”. Cuộc đời Như Lan hận nhất là người mạnh hơn chị ta, nên xoay chén trà uống một ngụm điều hòa hơi thở, không đáp lời, Minh Lan lại nhớ tới cái tên Vinh Hiển kia buổi sáng cưỡi ngựa đánh người, thì ra chính là anh trai ả, trong lòng thấy ghét, cũng biết chừng mực không nói ra, chỉ còn lại một mình Mặc Lan ở nơi đó ân cần xã giao. Chị ta một mực hạ mình phụ họa, nên từ từ đã khơi mào hứng thú nói chuyện của Vinh Phi Yến, nói tới nói lui đã nói tới cuộc sống của nhà họ Thịnh ở Đăng Châu.

“………. Các em có họ hàng với nhà họ Tề?” Ánh mắt Vinh Phi Yến phát sáng, chợt nhận ra bản thân hơi quá, nên nghiêm mặt một chút, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng hỏi, “Các em đã từng thấy cậu hai nhà họ?”

Mặc Lan cười nói: “Sao mà không biết chứ? Lúc ở Đăng Châu, anh ấy với anh cả nhà em cùng đọc sách, thọ yến của Tương Dương hầu năm trước, mấy chị em em cũng đi……………… Còn thấy Lục vương phi cùng Gia Thành huyện chúa đó.”

Vương Phi Yến “hừ” một tiếng, dường như không vui nói: “Vợ con của Phiên vương không ngoan ngoãn mà đợi ở đất phong, lại chạy tới kinh thành là có chuyện gì? Một người rồi lại hai người như vậy, không phải là phá hỏng tổ chế sao?”

Mặc Lan thần thái dịu dàng, nhìn giống như chấn an nói: “Chị đừng nói thế, lục vương gia hiện giờ quyền thế bỏng tay, về sau có thể có vận may lớn còn chưa biết đâu!”

Sắc mặt Vinh Phi Yến không tốt, tay nắm thành đấm dừng ở trên bàn, nhẫn vàng hoa lựu đính kim cương cạ vào mặt bàn phát ra tiếng động chói tai, cười lạnh nói: “Vận may lớn? Hẳn là thành trò cười lớn đi.”

Mặc Lan cười cực kỳ lấy lòng, chỉ có Minh Lan đã ở chung nhiều năm mới nhìn ra chị ta thật ra cũng rất ghét Vinh Phi Yến này, sau đó Mặc Lan chọn một ít chuyện của khuê tú kinh thành hiện giờ để trò chuyện cùng Vinh Phi Yến.

Nhà Lục vương gia cùng với nhà họ Vinh đúng là điển hình cho kiểu cùng một thân thể nhưng lại có hai mặt, một nhà là hiện tại hiu quạnh nhưng tương lai có thể đứng đầu, một nhà là hiện tại có quyền nhưng lại dễ dàng trôi theo năm tháng, Minh Lan cúi đầu gảy gảy bánh sữa giòn nhân hạt thông trong đĩa, vô tình liếc Mặc Lan một cái.

Kinh thành kể ra cũng không phải lớn lắm, tập hợp một đám nữ quyến nhà quyền quý nhìn thì trang nghiêm kỳ thật máu buôn chuyện đã ngấm vào trong cốt tủy. Chuyện nhà họ Vinh để ý Tề Hành thì người ta đã sớm chẳng còn lạ gì nữa rồi, thế nhưng họ Vinh vài lần lộ ý muốn kết thân, nhưng đều bị họ Tề khéo léo từ chối, giờ lại nhảy ra một Gia Thành huyện chúa, giống như có một khúc xương mà cả hai nhà đều nhảy vào tranh, thật là náo nhiệt!

Nói được vài câu, một hầu gái nhà họ Vinh đi vào mời Vinh Phi Yến về, một ma ma bên người Vương thị cũng đến gọi ba cô Lan trở về dùng đồ chay. Từ sáng tới giờ, ba cô Lan đã sớm đói bụng, ngay cả người quen ăn kiểu văn nhã như Mặc Lan cũng ăn hết một bát cơm đầy, chỉ một mình Minh Lan đã xử lý nửa tô cải bạch chước[‘], Như Lan gắp một miếng măng xuân hầm nấm. Sau khi ăn xong, mọi người nâng một chén trà xanh chùa Quảng Tế tự sao chậm rãi thưởng thức. Minh Lan chỉ cảm thấy trong bụng ấm áp, cực kỳ thoải mái.

[‘]bạch chước là một kỹ thuật nấu ăn của Quảng Đông, chước là hầm chín thực vật sống bằng nước sôi hoặc là canh, món ăn làm ra phải thanh tiên mà không thanh đạm, kiểu phải tươi mới nhưng không được nhạt nhẽo, rất xin lỗi vì cái phạm trù này mình rất mơ hồ TT__________TT

Lúc này vốn dĩ phải đi rồi, nhưng Hải thị thận trọng, thấy vẻ mặt Thịnh lão phu nhân mệt mỏi, thì nhẹ nhàng nói: “Lúc này mới vừa dùng bữa xong đi ngay thì đường xóc, cũng không tốt, chi bằng nghỉ tạm một lát rồi lên đường, lão phu nhân cùng phu nhân cảm thấy có được không?”

Vương thị cũng mệt, cảm thấy cũng tốt, Thịnh lão phu nhân cũng gật đầu, Minh Lan thấy người lớn đều đồng ý, thì lập tức đi tìm Vưu ma ma lấy cái đệm nhỏ, muốn nghỉ ngơi một chút.

Ai ngờ Mặc Lan đến trước mặt lão phu nhân cùng Vương thị, cười nói: “Bà nội, phu nhân, chị dâu, cháu gái từ lâu đã nghe đình Tích Lộ ở hậu viện thiền tự của chùa Quảng Tế là di tích cổ của triều trước, trên cột còn lưu lại thơ của đại học sĩ năm đó, còn có Cửu Long phủ trên tường lại càng là số một, cực kỳ tao nhã, hôm nay đã đến đây rồi, cháu muốn đi thăm thú một chút, cũng tiện nhìn việc đời.”

Như Lan vốn dĩ cũng không muốn thành thật mà ở lại, vừa nghe đến đây thấy hứng thú, chạy đến bên người Vương thị lắc lắc tay làm nũng nói: “Mẫu thân, người nói trong kinh thành nhiều quy củ, ngày thường trói buộc bọn con, một chút tự do cũng không có, bây giờ khó có được lúc đi chơi, để chúng con đi chơi một lúc đi.”

Thấy con gái cầu xin, Vương thị cũng động lòng, quay đầu nhìn Thịnh lão phu nhân, chỉ thấy lão phu nhân tựa lưng vào giường la hán, mắt nhắm hờ nói: “Bảo mấy ma ma đi cùng đi, trông coi cho kỹ.” Vương thị biết là bà đã đồng ý, thì quay đầu nói với Như Lan: “Chỉ được đi một canh giờ, xem xong thì lập tức trở về!”

Như Lan mừng rỡ, cúi chào Vương thị cùng lão phu nhân rồi nhảy nhót như con khỉ con, quay người liền đi rủ rê Minh Lan. Minh Lan đang mệt, nhờ Vưu ma ma bên người chuyển lời: “Tôi không đi, bảo là tôi nằm một lát, các chị tự đi đi.”

Như Lan trừng mắt: “Em mới ăn cơm xong không đi lại một chút, cứ thế này ngồi xe lại nôn cho xem!” Sau đó cúi đầu, đến gần bên tai Minh Lan, gầm nhẹ: “Chị không muốn đi chơi cùng chị ta, em không đi cũng phải đi!” Ngón tay dùng sức, véo tay Minh Lan một cái.

Minh Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể đi cùng bọn họ một lúc.

Phía sau đại điện thứ ba của chùa Quảng Tế là một khu lát gạch rộng rãi thoáng mát, có thể dùng để tố Phật, ở giữa có một cái ao linh thiêng thanh bạch, phía sau là một bức tường rất dài, bức tường này hình vòm, một bên hướng về phía đình Tích Lộ, một bên thông với núi Mai Lâm, trong viện cực kỳ thanh tĩnh, có mấy tiểu sa di nhỏ tuổi đang quét lá rụng.

Vì là đầu xuân, nắng chiếu trên người cũng không gắt lắm, ngược lại cực kỳ ấm áp thoải mái, ba chị em thêm mấy hầu gái hầu già chậm rãi bước đi, Dọc theo con đường nhỏ lát đá trứng ngỗng thì thấy phía trước chính là trung tâm của bức tường Cửu Long, ở giữa có một con rồng lớn lượn vòng, giống như muốn phá tường mà ra, màu men của con rồng kia trải qua mưa nắng mà vẫn tươi tắn như trước.

Dường như Mặc Lan đột nhiên nảy sinh hứng thú cực kỳ lớn đối với nghệ thuật chạm nổi dân gian, một bên xem một bên khen, khen từ vảy rồng còn nguyên đến cái vảy bị tróc màu men sứ. Như Lan không muốn bị gò bó, để một đám hầu gái hầu già ở lại trong viện, lúc này mới thoải mái nhảy nhót, hi hi ha ha cười nói. Minh Lan miễn cưỡng đi cùng, nỗ lực đè nén cảm giác muốn đánh người, cứ đi như thế, chợt thấy hương mai phảng phất, ngẩng đầu nhìn, thấy cây mai quanh mình nhiều hơn, Minh Lan chợt thay đổi vẻ mặt, ngừng ngay bước chân, nói: “Chị Tư, lại đến chỗ kia đi, chúng ta tránh qua đầu kia, còn chưa nhìn thấy đình Tích Lộ mà.”

Mặc Lan đang hưng trí bừng bừng đi về phía trước, nghe vậy quay đầu lại nói: “Bên này còn chưa xem hết mà, đi thêm một lát nữa đi.”

Minh Lan thấy vẻ mặt chị áy cười khẽ, hình như là không giả, thì cũng cười nói: “Vách tường Cửu Long này là đối xứng hai bên, chúng ta xem bên kia, cũng giống như nhìn bên này, chẳng phải tiết kiệm chút thời gian còn đỡ mệt người sao.”

Bất luận Minh Lan nói thế nào Mặc Lan cũng không đồng ý, nhất định muốn xem hết phần còn lại. Như Lan lúc đầu còn chưa rõ, nhưng thấy vẻ mặt dịu dàng đáng yêu của Mặc Lan, lại nhớ tới lúc mới đi nó còn cố ý sửa sang lại trang phục đầu tóc thì cũng nhìn ra chút manh mối, liền lớn tiếng nói: “Nếu đi tiếp về phía trước, thì chính là rừng mai, lúc này ở đó đang có một đám người tổ chức hội thơ, để cho người ta thấy thì không tốt.”

Mặc Lan cười dịu dàng: “Chúng ta chỉ đơn thuần xem tường Cửu Long, có liên quan gì tới người ngoài, dù cho có bị nhìn thấy thì cũng không sao đâu.” Nói cũng thật là quang minh lỗi lạc, nói xong còn ngẩng cao đầu, bày tỏ tấm lòng trong sạch.

Như Lan cười khẩy, nói: “Trước giờ chị vẫn nói hay lắm, chị cho rằng tôi không biết trong lòng chị đang tính toán cái gì sao, tôi nói cho chị biết, sớm chết tâm đi! Nhìn lại cái bộ dạng ngả ngớn diêm dúa của chị đi, đừng có để chúng ta mất hết thể diện!”

Khuôn mặt cười của Mặc Lan nhất thời đỏ lên, lập tức mở miệng phản bác: “Lời em nói chị nghe không hiểu, chị em trong nhà làm gì mà phải nói nhau khó nghe như vậy, nếu như chị nhất định phải đi xem cho hết, thì sẽ xảy ra chuyện gì sao?! Em nếu có bản lĩnh thì lớn tiếng gọi người đến bắt chị về đi!” Nói xong xoay người đi luôn.

Như Lan tức mà không làm gì được, chỗ này đã rất gần rừng mai, chị ấy cũng không dám lớn tiếng gọi người, chỉ bực mình dậm chân.

Minh Lan khẽ bước vài bước, chắn lối đi của Mặc Lan, mặt trầm như nước, Mặc Lan oán giận nói: “Em cũng muốn đối đầu với chị?! Vô duyên vô cớ bôi đen thanh danh của chị, đã thế, chị nhất định phải đi xem cho hết!”

Minh Lan vừa nhấc tay đã kéo Mặc Lan lại, thản nhiên nói: “Chị thật sự không quay về?”

Mặc Lan bỗng hung tợn, giận dữ nói: “Không về!”

“Được!”

Nói xong không biết Minh Lan giơ vật gì trên tay lên nhắm thẳng người Mặc Lan mà ném, một tiếng thét chói tai của Mặc Lan, chỉ thấy một khối bùn to đùng trên cái váy gấm Tô Châu xanh lam của chị ta!

“Đây là cái gì?” Mặc Lan giận tím cả mặt, quát.

Chỉ thấy Minh lan nhẹ nhàng mở cái khăn trên tay ra, bên trong đầy bùn, thì ra Minh Lan lúc nãy thừa dịp Như Lan đang nói chuyện, dùng khăn bọc một đống bùn trong tay.

“Mày mày mày………..” Mặc Lan tức run cả người, chỉ thẳng vào Minh Lan, Như Lan ở một bên cũng sợ ngây người.

Minh Lan thản nhiên nói: “Có bản lĩnh thì chị cứ như vậy mà đi gặp mấy vương tôn công tử đi, nếu chị vẫn muốn đi, tôi sẽ ném thẳng vào mặt chị đó.”

“Mày dám làm thế với tao?!” Mặc Lan rốt cục không nhịn được nữa.

Minh Lan cười khẩy, nói: “Tôi vốn định tát một cái cho chị tỉnh táo! Nhưng mà nhìn lại dù sao cũng là chị em nên thôi! Tôi chỉ tặng chị một câu, chị không biết xấu hổ, nhưng bọn tôi thì có! Cha cả đời cẩn thận, lão phu nhân cùng với phu nhân chăm lo chuyện nhà, sao có thể để chị phá hỏng hết chứ!” Nói thật, nàng đã muốn đánh chị ta từ lâu rồi.

Mặc Lan giơ tay lên, muốn đánh Minh Lan, lại bị Minh Lan lanh lẹ tránh thoát, sau đó Như Lan từ phía sau giữ được Mặc Lan, hai mắt Mặc Lan đỏ lên, vừa khóc vừa nói: “Tao muốn đi nói với cha, hai người chúng mày hợp lực ức hiếp tao!”

Cái này thì Như Lan lại vui vẻ nói: “Chị cứ đi mà nói! Tôi cũng không tin cha nghe được tin chị muốn đi xuất đầu lộ diện, còn có thể vỗ tay khen hay, cha không đánh chị là may rồi đấy!” Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: “Em Sáu xưa nay thành thật hiền lành, cha dù không tin tôi nhưng chắc chắn tin em ấy!”

Mặc Lan cắn môi không phục, ánh mắt hừng hực lửa giận trừng Minh Lan cùng Như Lan. Minh Lan không sợ gì, quay đầu nói với Như Lan: “Lúc xem vách tường Cửu Long, chị Tư vô tình bị ngã, hai người chúng ta dìu chị ấy đi về đi, xem thời gian cũng không còn sớm nữa, chắc lão phu nhân cũng muốn về phủ rồi.”

Như vỗ tay cười nói: “Chị Tư, chị còn chưa về sao?”

Mặc Lan giận dữ dậm chân, xoay người bước đi, Như Lan vội vã đuổi theo, hô to: “Chị Tư, em đến dìu chị!” Lúc này, nàng hận không có nhiều người nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu của Mặc Lan lúc này.

Minh Lan ở phía sau cười thầm, trong lòng cực kỳ vui sướng, mệt nhọc lúc buổi trưa cũng không thấy đâu nữa. Những năm gần đây, mỗi khi Mặc Lan nổi cáu, chiếu theo tính tình nguyên bản của Minh Lan thì muốn lên giáo huấn một chút, lại bị Thịnh lão phu nhân khuyên nhủ, bà nói: Ccon gái nhiều trói buộc, trừ phi nắm được nhược điểm của đối phương, một kích tất trúng, bằng không thì không thể nói, tránh để lại ấn tượng xấu cho người khác, ngược lại về sau không tiện hành động.”

Tính tình Mặc Lan giống dì Lâm, thường ngày nói không ít những lời khiêu khích, nhưng vừa đến trước mặt Thịnh Hoành lại ra vẻ điềm đạm đáng yêu, giống như cả phủ đều ức hiếp hai mẹ con chị ta. Lần trước ở trước mặt quận chúa Bình Ninh bị mất mặt, Thịnh Hoành mặc dù phạt chị ta, nhưng vừa quay đầu đã bị nước mắt của dì Lâm làm cho hồ đồ, còn tưởng rằng Vương thị cố ý làm Mặc Lan xấu mặt trước mặt người ngoài.

Bất công thế này, nguyên nhân không phải do người ta, nhưng mà Vương thị cùng Như Lan đã sớm để lại ấn tượng xấu cho Thịnh Hoành, là kiểu ương ngạnh càn quấy, một đôi mẹ con hung hãn lợi hại như sư tử VS một đôi mẹ con đáng thương yếu đuối như cừu, lúc này suy nghĩ của đàn ông bình thường có thể sẽ kém đi, hooc – môn giống đực sẽ làm nhiễu phán đoán.

Cho nên bình thường nàng cũng không tranh chấp cùng Mặc Lan, nhất là làm trò trước mặt Thịnh Hoành, càng có vẻ chị em hòa thuận.

Minh Lan giũ giũ cái khăn, sau đó vo thành một nhúm nhét vào trong tay áo, lúc đang muốn rời đi, chợt nghe thấy phía sau có tiếng cười khẽ, cả người Minh Lan cứng lại, lập tức quay đầu, bởi vì là cúi đầu, nhìn thấy đầu tiên là một đôi giầy gấm đen đế trắng, cùng với một góc áo bào xanh ngọc thêu chỉ bạc, lại ngẩng đầu, thì có một bóng rất lớn đổ ập xuống đầu mình.

Minh Lan lập tức lui ra phía sau hai bước, hé mắt nhìn, giờ phút này nắng vừa đẹp, chiếu lên nửa người mặc áo bào màu xanh ngọc của người con trai, sắc màu thuần túy sáng rõ, mà nửa người còn lại bị cái bóng của bức tường che thành màu xanh đen u ám, đường vân trên áo bào tựa như khắc ngầm lên lớp men màu xanh ngọc quanh co khúc khuỷu.

“Chú hai.”[‘] Minh Lan cung kính nhún mình một cái.

[‘]Chú ở đây nguyên là biểu thúc, không phải thúc, nhưng mà ở bên mình chẳng thấy ai gọi chú họ bao giờ, nên thôi để chú thôi cho nó xuôi.

Cố Đình Diệp nhếch nhếch khóe miệng, châm chọc: “Cư xử với chị em nhà mình như vậy, cũng không tốt đi?”

Minh Lan cúi đầu, giọng vẫn cung kính như trước: “Thanh quan khó quyết việc nhà, nếu cháu gái làm sai, đã có cha cháu đến phạt.” Ngụ ý là, chú bắt chó đi cày quản chuyện người khác!

Hai hàng lông mày của Cố Đình Diệp xoắn lại, vẻ mặt ngưng đọng: “Cháu đã gọi ta một tiếng chú hai, vậy ta sẽ dạy cháu một chút.”

Minh Lan ngẩng đầu lên, cười tinh nghịch, đột nhiên nói: “Còn chưa chúc mừng tân hôn của chú hai mà.” Sau đó một đôi móng vuốt béo trắng nắm lại, nhẹ nhàng vui vẻ nhún người: “Chúc chú hai cùng thím hoa khai tịnh đế, bạch đầu giai lão!”

Sắc mặt Cố Đình Diệp lập tức trầm xuống, ánh mắt hung dữ, Minh Lan cảm thấy hơi hối hận, nhịn không được lui về sau một bước.

Cuối tháng trước, Cố Đình Diệp cưới em gái của Yên Nhiên, vị mợ hai này được nuông chiều từ bé, tính tính cực kỳ mạnh mẽ, vừa về nhà chồng ra dốc toàn lực giúp cậu ấm nổi tiếng phóng đãng nơi kinh thành quay đầu. Ngày thứ năm vào cửa đã bán hai con hầu ngủ của cậu hai nhà họ Cố, ngày thứ mười đã ép cậu hai nhà họ Cố đọc sách tập võ, không cho phép ra ngoài “bậy bạ”, ngày thứ mười lăm đã tìm tới tận hang ổ của Cố nhị, lúc người ta đang xem diễn với bạn bè thì túm cổ bắt về, ngày thứ hai mươi, cũng không biết là nghe được tin từ nơi nao, rồng rắn kéo theo một đám hầu già gia đinh, tìm được chỗ ở ngoại thất của Cố nhị, tới nơi làm một trận đánh người đập đồ. Cũng may Cố nhị tới nơi đúng lúc, bằng không ba mẹ con Mạn Nương đã bị trói rồi bán đi.

Tính tình của Cố nhị vốn dĩ cũng không phải loại hiền lành, làm ầm lên đòi phải bỏ vợ, nhà Ninh Viễn hầu tất nhiên không chịu, sau đó cha con hai người cãi nhau một trận gà bay chó sủa, suýt nữa là ầm ĩ tới tận Tông Nhân phủ. Liên tiếp có trò hay đặc sắc, làm kinh thành vốn đang buồn tẻ cũng có thêm không ít chuyện để nói lúc trà dư tửu hậu.

Mắt thấy vẻ mặt nguy hiểm của Cố Đình Diệp, đầu Minh Lan tự động sinh ra báo động SOS, lập tức bày ra vẻ mặt ăn năn, cúi đầu nói khẽ: “Chú ơi, đừng tức giận, đều là Minh Lan sai rồi.” Tức giận của Cố Đình Diệp cũng hơi giảm, nhìn cái đầu nhỏ của Minh Lan cúi xuống, thầm nghĩ tức giận với trẻ con làm cái gì, hắng giọng nói: “Mạn Nương thì có tội gì chứ?”

Minh Lan ngay lập tức đồng tình, nói: “Chú hai nói đúng! Thím……. Cũng hơi nóng tính.” Còn rất là chân chó ra sức gật đầu.

Cố Đình Diệp vừa nghe lời này, tự dưng lại bị khơi mào cơn giận, anh ta nghếch mặt lên liếc Minh Lan, cười khẩy, nói: “Cháu bớt giả bộ đi, các người đều giống nhau hết, dùng mắt chó để nhìn người hèn! Nỗi khổ của Mạn Nương nào ai hay!”

Minh Lan nhụt chí, nàng phát hiện cái người này rất là khó chiều, thở dài, nói: “Chú hai, người bên ngoài nghĩ sao thì có sao, Mạn Nương…….. Chỗ tốt của Mạn Nương chỉ cần mình chú hiểu là được rồi! Đối với người nhà họ Dư mà nói, một người phụ nữ một thân một mình mang theo hai đứa bé, có thể bình an từ kinh thành đến Đăng Châu, còn có gan đến Dư phủ làm ầm ĩ, là ai thì cũng có thể thấy được người phụ nữ này không đơn giản.”

Cố Dình Diệp hừ một tiếng, nhìn Minh Lan bằng nửa con mắt: “Nàng từ nhỏ tự kiếm sống cũng không dễ dàng, vốn cũng mưu trí, tất nhiên không như các ngươi cái gì mà khuê tú mỏng manh!”

Hay lắm! Lại là một Thịnh Hoành, một dì Lâm! Đối với dì Lâm, dù giết người phóng hỏa, cũng đều là lỗi của người khác!

Minh Lan bắt đầu có ác cảm, ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương, cố nhịn bực bội trong lòng, gắng sức tỏ ra bình tĩnh nhất, nói: “Chú hai, Minh Lan có một câu hỏi, không biết chú hai có thể giải thích nghi hoặc hay không?”

Cố Đình Diệp giật mình, nói: “Nói.”

Minh Lan hít một hơi thật sâu, cất cao giọng, nói: “Chị cả nhà họ Dư vẫn theo Dư các lão ở kinh thành đến tận năm mười ba tuổi, trong khuê môn vẫn luôn có tiếng là hiền thục tuệ tĩnh, chắc hẳn chú hai cũng đã từng nghe nói, mới thành tâm tới cửa vài lần để cầu thân đúng chứ? Như vậy, nếu như Mạn Nương kia thật sự chỉ muốn vào cửa làm thiếp, thì chỉ cần chờ chị cả nhà họ Dư vào cửa, theo như tính tình dịu dàng điềm đạm của chị ý, cho dù nhất thời vợ chồng lão hầu gia không đồng ý, thì sớm hay muộn cũng bị lời nói bên tai làm cho mềm lòng, đến lúc đó Mạn Nương chẳng phải có thể được như mong muốn? Làm gì còn cố tình chạy tới Đăng Châu làm ầm lên chứ? Làm cho Dư các lão bức bối, chẳng phải là gà bay trứng vỡ, ngược lại hỏng việc?”

Cố Đình Diệp giật giật miệng, hắn mới vừa nói Mạn Nương vốn mưu trí, lúc này tất nhiên không thể nói cái gì mà Mạn Nương không thể biết hết chữ “ngờ”.

Minh Lan thầm cười lạnh trong lòng, có một số việc nàng đã nghĩ tới từ sớm.

Mạn Nương tới Đăng Châu gõ cửa khóc lóc cầu xin, căn bản không phải muốn Yên Nhiên tiếp nhận ả ta, mà là ngược lại, chẳng phỉ ả sợ Yên Nhiên hiền lương thục đức, tướng mạo hơn người, có thể sẽ lung lay trái tim Cố Đình Diệp sao? Mong muốn thật sự của Mạn Nương chính là, Cố Đình Diệp có thể “rước” một cô vợ hung hãn độc ác về, sau đó vợ chồng bất hòa, cãi lộn, xích mích, ngoại thất như chị ta mới có thể tự do tự tại, địa vị vững như thái sơn!

Minh Lan thấy sắc mặt Cố Đình Diệp không ổn, vui giận không rõ, vội mềm giọng, vẻ mặt chân thành nói: “Chú à, chú là người quang minh, cứ coi như Minh Lan là kẻ tiểu nhân đi, đều do Minh Lan từ nhỏ đã thân với chị cả nhà họ Dư, cảm thấy bất bình cho chị ấy thôi. Cho dù Mạn Nương kia thực sự có việc khó nói, thì cũng không nên nói như thế đi.”

Nói đến cùng, Minh Lan dám làm càn như thế, cũng là do ít nhiều nhìn ra tình tình của cậu hai nhà họ Cố này, người này kiêu lại bướng, vô pháp vô thiên, thích gì làm nấy, nếu đặt vào thời hiện đại, chẳng qua chỉ là một thanh niên tiền vệ, đáng tiếc ở cổ đại lễ giáo sâm nghiêm này, hắn chỉ có thể làm một tay chơi quần là áo lượt, người như y, không phải phần tử xấu thì chính là phần tử vô cùng xấu, không phải ngụy quân tử, lại càng không phải loại vô loài bỉ ổi, chỉ cần vỗ mông ngựa hai cái là được rồi.

Trong lòng Cố Đình Diệp đang loạn cào cào, nghe xong mấy lời nghĩ một đằng nói một nẻo này của Minh Lan thì càng tức hơn, khẽ gầm gừ, nói: “Còn không mau cút đi!”

Minh Lan như được đặc xá, nhấc mép váy chạy như ma đuổi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status