Thay đổi: Destiny to love

Chương 87: Chuyện bạn Yui tập làm người lớn

*WARNING: Chương có chi tiết nhạy cảm. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

_

______________________________

Nụ hôn đầu của Mika... thuộc về mối tình đầu của cậu ấy... chính là Tsukasa...

Hai năm trước, mối tình đầu đó đã đến mà không báo trước, nụ hôn đầu Mika đã đánh mất mà lòng không cam tâm tình nguyện. Đó là một sự hối tiếc đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào nguôi ngoai.

Những quá khứ gian nan của ba người cũng đã kể hết cho nhau, vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt.

Sau giờ làm, Yui có hẹn Haru đi tới quán ăn vặt Chiruchiru nơi Mika làm thêm. Yui tan muộn nên Haru bắt xe tới chỗ cô, rồi cùng cô đi xe riêng đến chỗ Mika làm.

Hôm nay, quán vắng khách nên Mika nhàn nhã nghỉ ngơi, ngồi nói chuyện cùng bạn cô. Đang tám rôm rả, bỗng nhắc về chuyện xưa cũ.

- Nụ hôn đầu của tớ bị cướp bởi hắn, tớ cũng không dám chắc đó có được tính là nụ hôn đầu không... - Mika uống một ngụm nước lọc. - Nhưng lần đầu tiên tớ chủ động hôn một ai đó... là vào ngày sinh nhật của Akito.

Yui và Haru nghệt mặt ra, chăm chú nghe Mika kể chuyện, mà hào hứng nhất chính là Haru. Hai mắt cô nàng dãn to, long lanh, đôi môi khẽ chu ra, hai má ửng hồng, hệt như một đứa con nít nghe chuyện cổ tích.

- Nè nè... - Haru sẩn sổ vươn lên. - Cảm giác như thế nào? Khi hôn ấy? Có ấm áp không, lãng mạn, hay gì gì đó đại loại thế?

- Không rõ nữa... - Mặt Mika ửng hồng. - Chỉ biết là... môi anh ấy rất mềm, và ấm, có cảm giác như tan chảy ra ấy...

Haru trầm trồ thốt lên một tiếng, gương mặt lộ rõ sự hưng phấn. Vừa nhìn Mika đã biết cô nàng đang suy nghĩ đến cái gì.

- Haru... Đừng nói là cậu chưa hôn đó nhé? - Mika ngạc nhiên cười trừ.

Biểu cảm có phần lãng mạn của Haru đột nhiên cứng lại, tái mét. Mồ hôi lạnh túa ra, cô nàng gãi đầu cười trừ.

- Ừ thì... chưa...

- Hả? Hai cậu hẹn hò lâu vậy mà?

- Lâu gì? Có một tí thời gian à? - Haru lừ mắt lườm Mika, bĩu môi. - Hơn nữa, hồi đó mới học sơ trung, làm gì có để ý đến ba chuyện hôn hít đâu?

Mika buông thõng đôi vai, ánh mắt có phần không cam tâm chĩa về phía hai người. Gì chứ, chẳng lẽ ba đứa chơi với nhau, yêu đương gì cũng trải qua rồi mà mới có một mình cô hôn thôi sao? Lại còn hôn đến tận mấy lần nữa.

- Này... - Yui nãy giờ đang cắm mặt ăn bánh táo chợt lên tiếng nói, giọng điệu chậm rãi vô cùng. - "Hôn" mà các cậu nói nãy giờ... chính là "X" hôm bữa Haru có đề cập đến đúng không?

Một câu hỏi chậm rãi và tỉnh bơ của Yui cũng đủ để khiến bầu không khí được hâm nóng lên, lũ bạn tinh ranh của cô nàng như kiếm được chuyện để bắt đầu trêu chọc.

- Vậy giờ cậu biết X là gì chưa? - Haru mặt mày hớn hở, đôi môi vểnh lên như thể sắp cười ngoác cả miệng ra, bắt đầu hỏi trước.

- Thì... hôn. - Yui miễn cưỡng trả lời trước vẻ mặt ranh mãnh của hai cô bạn. Linh tính cho cô biết cô sắp bị đem ra làm trò cười, bao giờ cũng vậy. Hazz, không thể hiểu nổi mà. Rõ ràng cô học giỏi hơn họ nhưng tại sao cái gì họ cũng biết nhiều hơn cô hết trơn vậy? Làm cô luôn bị đem ra trêu chọc, luôn luôn!

- Vậy cậu có biết hôn là gì không?

- Chắc là... môi chạm môi... hả? - Yui bị ánh mắt hiếu kì của hai cô bạn áp đảo nên nụ cười có phần gượng gạo.

Satake Yui, nữ sinh suốt mười năm học luôn được đánh giá là một học sinh giỏi tiêu biểu với điểm số cao ngất trời. Trí thông minh và trí nhớ của cô nàng cũng luôn trên người ta hẳn mấy bậc, nhưng độ "thông hiểu sự đời" của cô nàng còn rất kém. Không bao giờ đụng đến tivi, mạng xã hội cũng không dùng, điện thoại của cô nàng chỉ toàn phần mềm offline. Yui chẳng bao giờ động tới tờ báo, sách truyện các thứ trừ những thể loại cung cấp kiến thức về tự nhiên, kinh tế, xã hội,... Đối với mọi người, cô nàng như bước ra từ thế kỉ XIX, không biết Internet hay công nghệ thông tin là gì.

Nhìn những câu trả lời ngô nghê đến ngờ nghệch của cô nàng khiến Mika với Haru được phen cười hả hê. Hôn mà cũng không biết!

- Này, vậy tớ hỏi nhé. - Mika với gương mặt đầy sự ám muội bắt đầu tấn công Yui. - Cậu có biết em bé được sinh ra như thế nào không?

- Dĩ nhiên có. - Yui thản nhiên đáp khiến tụi Mika choáng một phen. Thế nhưng cho đến khi cô nàng lôi một đống kiến thức sinh học ra để trả lời câu hỏi, hai người chỉ đành ngậm ngùi thở dài.

- Nhưng cậu có biết... làm sao để đưa t*ng trùng vào trong trứng không? - Mika cố gắng dẫn dắt để độ mù thông tin của Yui phơi ra.

- Thì... ngủ với nhau... - Yui dần chảy mồ hôi hột.

- Ngủ thôi hả? Chỉ ngủ thôi? - Haru hối hả hỏi.

- Ừ thì... chắc thế... Ngủ thôi chứ còn làm gì nữa...

Haru và Mika phá lên cười hả hê, đau hết cả ruột.

- Này Mika... Hồi sơ trung Yui cũng trốn giờ giáo dục giới tính như bây giờ hả? - Haru vẫn chưa ngớt cười, quay sang thì thầm vào tai Mika.

- Chứ sao. Cậu có biết lúc Yui lần đầu hành kinh, cô nàng thế nào không? - Mika hớn hở nhớ về chuyện cũ, cười nắc nẻ mà kể với Haru. - Lúc đó mình đang ăn trưa, nó gọi điện cho mình, giọng hốt hoảng bảo sắp chết rồi. Cứ oang oang "Mika! Máu... máu nhiều quá... Có lẽ hôm qua choảng nhau với tụi năm ba nên giờ mới vậy... Tớ sắp chết rồi, sắp chết rồi..." Tớ nghe vậy cũng hoảng, bỏ dở bát cơm phóng thẳng đến nhà Yui, mới kịp hay cô nàng dậy thì rồi. Đưa băng vệ sinh cho nàng mà cứ cười mãi đau hết cả bụng.

Nghe Mika kể, Haru càng thêm phần cười nắc nẻ. Cả hai ôm bụng cười chảy nước mắt trước mặt Yui càng khiến cô nàng càng bực bội hơn.

- Đủ rồi đó!! - Yui nhăn mặt gào lên khiến hai người miệng vẫn chưa ngớt cười mà xua tay xin lỗi.

- Yui à, cậu không thể cứ tiếp tục trẻ con thế này được. Chẳng lỡ bị xâm hại rồi cũng không hay chuyện gì... - Mika làm vẻ nghiêm túc nói, nhưng khóe môi vẫn không thể ngưng giật.

- Vậy giờ tớ phải làm sao?

- Cậu... tối nay tớ gửi phim cho. Phải xem cho hết. - Haru cũng hùa theo Mika làm vẻ nghiêm túc, rồi sau đó lại che miệng tủm tỉm cười khi nghĩ đến phản ứng của cô nàng.

- Phim gì? - Yui vẫn nhăn mặt chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Haru ngoắc ngoắc tay kêu Yui lại gần. Cô nàng ngờ nghệch ghé tai, để nghe Haru chậm rãi thả từng từ vào.

- Phim - người - lớn.

- Hả?

- Cậu muốn làm người lớn không? Muốn chứ gì? Xem xong rồi mới có thể trở thành người lớn được. - Mika khoanh tay cười đầy mờ ám.

___o0o0o___

Nửa đêm tĩnh mịch...

Mika đang chìm trong giấc ngủ rất sâu và ngon hiếm khi có được, tâm thái vô cùng thư giãn. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại kêu lên réo rắt.

Vươn tay ra tắt, im ắng được một hồi, chuông lại kêu lần hai. Vươn tay ra tắt tập hai, chuông lại kêu lần ba. Mika giận dữ bắt máy, hét.

- Bố thằng điên!! Dám đánh thức tao dậy à? - Cô nàng gắt gỏng.

- Mika... - Một giọng nói yếu ớt vang lên. - Giúp tớ với... Cha mẹ tớ đang đi Okinawa, Mai cũng không có nhà. Chỉ có một mình tớ... cậu sang... giúp tớ được không?

Mika hoảng hốt bật dậy, nhìn vào màn hình. Là Yui. Cô nàng chỉ nói một câu đứt quãng vậy rồi tắt luôn, Mika có cố gọi mãi cũng không được.

Cô nàng tặc lưỡi bật dậy khỏi giường, thay bộ đồ ngủ sang đồng phục trường. Cô vơ vội sách vở vào cặp cùng các đồ dùng cá nhân khác rồi phóng ra khỏi nhà.

Mika cẩn trọng dắt chiếc motor phân khối lớn cô vừa thuê ban chiều ra khỏi cổng, khẽ khàng khóa cửa để cha mẹ không bị tỉnh giấc, dắt xe ra xa nhà mới dám nổ máy. Leo lên xe, Mika rút điện thoại ra gọi cho Haru phòng khi một mình cô không xoay nổi việc.

Nhà Mika cách nhà Yui ba mươi phút đi xe, Haru thì lại gần hơn rất nhiều, chỉ hai mươi phút chạy bộ. Tiếng động cơ xe phân khối lớn vang lên giữa đêm vắng rồi nhỏ dần, và nhanh chóng biến mất.

Buổi đêm, tư gia Satake rộng lớn nhưng yên tĩnh đến lạ. Tất cả người làm đều chỉ làm ban ngày, kể cả quản gia hay bảo vệ. Cho nên đêm nay, chỉ một mình Yui ở giữa căn hộ rộng lớn.

Mika tắt động cơ xe, gạt chân chống. Cô nàng chạy vội lại bấm chuông, hét.

- Yui! Mở cổng! Tớ đây.

Không lâu sau đó, cánh cổng từ từ mở ra. Mika dắt xe đi vào một lát sau rồi cổng tự động đóng lại. Cô nàng nhanh chóng bỏ xe tại garage rồi phóng như bay lên phòng Yui.

Nghe giọng Yui yếu ớt như vậy, chắc chắn là có chuyện.

- Yui!! - Mika đẩy vội cánh cửa phòng, hét tên Yui, ngay sau đó gương mặt cô trắng bệch.

Yui nằm sõng soài trên đất, gương mặt tím ngắt. Màn hình laptop đã tắt nhưng vẫn còn hoạt động. Mika đỡ cô dậy, lay lay.

- Yui! Sao vậy?

Ngay sau đó, Yui từ từ cử động, cặp chân mày khẽ nhíu lại rồi dần mở ra. Đôi môi anh đào khô khốc hé nhỏ, lắp bắp.

- Nhà... vệ... sinh...

Mika liền hiểu ngay, dìu cô nàng dậy rồi đưa vào nhà vệ sinh. Vừa thấy ánh sáng của sự sống, Yui nhào lên bồn cầu, nôn thốc nôn tháo.

Mika hoảng hốt xoa lưng cho bạn, chừng năm phút sau, Yui mới ổn định lại.

Yui được dìu lên giường, tĩnh tâm thở cho đều đặn. Làn da cũng đã rạng hơn chút ít, bắt đầu tươi tỉnh hơn.

- Yui... Sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? - Mika vẫn lo lắng hỏi han.

Ánh mắt của Yui quắc lên trong một khắc, rồi cô nàng còn chưa kịp nói gì, một giọng nói vang lên từ cửa phòng.

- Chắc là bị sốc do xem phim cấm đây mà... - Giật mình quay lại thì đã thấy Haru ung dung dựa người vào tường, cười tủm tỉm.

- Mika gọi cậu à? - Yui ngạc nhiên nhìn Haru, rồi quay lại thấy Mika đang mỉm cười. - Sao cậu vào được đây?

- Ban nãy lúc cậu đang rửa mặt thì chuông reo, tớ mở cửa cho cô nàng. - Mika đáp.

Yui gật gù rồi dần quên bẵng đi câu chuyện. Nếu không phải Haru nhắc lại có lẽ cô nàng còn không nhớ mà hỏi tội luôn.

Haru thong thả lại bàn học của Yui, nơi laptop còn đang hoạt động. Cô nàng day day màn hình, ngay lập tức laptop sáng đèn trở lại. Thấy vậy, mặt Yui nhăn lại, tái đi còn Mika với Haru thì nhếch môi cười tủm tỉm.

Trang web đen rõ mồn một trên màn hình, những âm thanh nhạy cảm khiến người ta phải đỏ mặt phát qua loa. Yui ôm mặt la lên.

- Tắt!! Tắt nó giùm đi! Trời ơi!!

Haru không nhịn được cười mà cả cơ thể rung lên, chạm tay vào màn hình cảm ứng tắt cửa sổ.

- Cậu làm gì vậy? - Mika ngạc nhiên khi thấy Haru còn chưa tắt laptop mà còn tiếp tục trên một số cửa sổ bèn hỏi.

- Diệt virus, xóa lịch sử. - Haru thản nhiên.

- Làm ơn xóa luôn những hình ảnh tồi tệ trong đầu tớ lúc này đi!! - Yui vẫn tiếp tục gào lên khiến Mika chảy nước mắt vì phải nín cười. Rõ rồi, cô nàng ngất với nôn là do bị sốc.

Xong xuôi, ba cô nàng ngồi yên vị trên giường, Haru bắt đầu khai thác.

- Cảm giác khi tập làm người lớn thế nào hả?

- Aaa, tởm quá!! Gớm chết đi được! - Yui nhăn mặt la lên.

- Sốc hả?

- Kinh chết đi được! Tớ thà xem phim kinh dị còn hơn. - Khi tên "thỏ đế sợ ma" Yui thốt ra câu này, hai người đã phần nào đo được độ kinh tởm của cô nàng rồi.

Ba người lại yên lặng một hồi, cho đến lúc Mika chuyển chủ đề.

- Haru, nhà cậu gần hơn, sao lại đến muộn quá vậy?

- A! Quên mất! - Cô nàng vỗ tay một tiếng rồi nhảy tót xuống giường. Haru chạy ra cửa phòng và lát sau, hàng loạt túi đồ lỉnh kỉnh được cô nàng đưa vào.

- Đồ ăn!! - Mắt Yui tròn xoe lấp lánh, cô nàng lao đến khám phá bên trong. - Oahh! Snack, kẹo gum, bánh gạo, nước ngọt!! Ahh, đủ loại luôn!!!

- Sao thế? - Mika ngạc nhiên.

- Đằng nào nhà Yui cũng chẳng có ai, lại cả ba đứa tụ tập đây rồi, mở tiệc luôn đi!

Một lời đề nghị của Haru đã khiến ba cô nàng trắng đêm quẩy tung nóc nhà. Riêng Yui vẫn chưa thể nào nguôi ngoai hình ảnh của những ngày đầu tiên "tập làm người lớn".

___o0o0o___

END Chapter 87.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status