Thay đổi: Destiny to love

Chương 90: Hẹn

- Cần tôi? Huh, nói gì vậy? Chỉ là một tên nghèo kiết xác không cho cô ấy nổi một xu, làm sao Yuri lại cần tôi được? - Kazuto thở dài dựa người vào thành ghế, đôi môi nhếch lên một cách chán chường. Anh cúi xuống thu dọn chỗ giấy vụn dưới sàn bỏ vào thùng rác, mặc cho Yui ngán ngẩm đứng nhìn anh.

Yui thong dong bước đến, ngồi xuống bộ sofa to lớn đặt trong phòng, tự rót cho mình một chén trà.

- Con trai các cậu cư nhiên chẳng ai hiểu nổi chúng tôi. Chả trách khi yêu cứ toàn xảy ra cãi vã... - Yui đưa ly trà lên môi, nhấp một ngụm, rồi bình thản nói tiếp. - Nếu không cần cậu, cậu ta sẽ chẳng ở đây ban nãy, chẳng làm mọi việc một cách vô nghĩ chỉ để níu giữ bước chân cậu.

Kazuto khẽ nuốt khan, vội vã đi lại ngồi xuống trước mặt Yui, giọng nói mang phần sốt sắng.

- Cần kiểu gì? Tôi không hiểu nổi, cô ấy vừa vùng ra khỏi tôi, hét rằng không cần một kẻ như tôi. Satake à, nói gì dễ hiểu hơn được không? - Kazuto nhếch môi thở dài.

- Nếu không cần cậu, ban nãy cậu ta sẽ không ở đây và giằng co với cậu! - Rốt cuộc, Yui cũng đã mất kiên nhẫn. Cô đứng phắt dậy, dứt khoát chặn ngang lời nói của Kazuto.

Kazuto sững người lại, trong chốc lát cả cơ thể anh hóa đá. Anh không còn biết nói gì hơn, chỉ cúi gằm mặt mà tâm trí dày vò.

- Nghe này, Shina. Hiện giờ, Eto chưa có yêu cậu đâu. Và nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, cậu ấy cũng sẽ không yêu cậu. Nhưng, cậu ấy cần cậu, không muốn mất cậu. Một người như vậy, tuyệt đối đừng vì chút bồng bột của bản thân mà đánh mất. Nếu cậu yêu cậu ấy, hãy chứng tỏ bản thân là người mà cậu ấy có thể gửi gắm cả cuộc đời. - Yui khoan thai bước đến, nắm lấy tay Shina, ánh mắt âu yếm, giọng nói dịu dàng nhưng cũng rất nhẫn nại.

Kazuto nghe vậy thì ôm mặt phì cười. Cứ cười rúc rích đến chảy cả nước mắt khiến Yui có đôi chút khó chịu.

- Gì kia chứ?

- À không... - Kazuto đã cố ngưng nhưng nụ cười vẫn không ngớt. Anh khổ sở xua tay. - Chỉ là... tôi không ngờ một Satake Yui ngốc nghếch mà lại cũng có thể nói những câu trưởng thành đến thế...

- Gì chứ? - Yui thật muốn lao tới choảng nhau với anh chàng. - Thật ra không phải tôi nói... Cái này là một người bạn của tôi muốn truyền đạt lại cho cậu...

Yui cúi đầu nhớ lại hôm đó. Cái đêm mà Mika và Haru đến nhà cô, cùng nhau tổ chức một bữa tiệc hồ bơi nho nhỏ. Bỗng dưng lúc đó cô thấy băn khoăn chuyện của Shina Kazuto và Eto Yuri bèn hỏi ý kiến, và Mika đã trả lời như vậy.

- Nhưng mà... cảm ơn cậu, Satake... Ít nhất tôi cũng biết tôi cần phải làm gì... - Giọng điệu của Kazuto thoáng chốc nhẹ nhàng, đều đều và trở nên bình thản. Anh khẽ cười, ôm mặt ra vẻ bất lực nhưng không giấu nổi sự hạnh phúc. - Để cậu ta một mình tôi cũng lo. Chắc còn phải nương nhờ gia đình Eto và quỹ học bổng của trường dài dài...

- Em nghĩ thông rồi, Shina? - Từ đâu, giọng nói hạnh phúc phấn khởi của thầy hiệu trưởng vang tới.

- Vâng. - Hơi giật mình, nhưng anh cười khổ nhìn thầy hiệu trưởng, gật đầu đáp.

- Nghe này Shina... - Đột ngột trên gương mặt có phần tiều tụy đi của Yui, đôi môi anh đào vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp. - Chính tôi mới cần cảm ơn cậu thì đúng hơn. Qua chuyện của cậu, tôi mới biết tôi cần ai, ai là người mà suốt cuộc đời này, tôi tuyệt đối không muốn đánh mất!!

- Khoan đã, Yui... - Kazuto gọi với theo khi bước chân Yui đã toan rời khỏi, nhưng cách xưng hô có phần nhầm lẫn, bèn ái ngại sửa lại. - A, Satake...

Bước chân Yui khựng lại, cô cười thật tươi với anh.

- Gì hả Kazuto?

Cô tự nhiên gọi tên anh khiến anh sững lại trong chốc lát. Người ta nói quả không sai, Yui đúng là một thiên thân mà chỉ với nụ cười có thể đem đến mùa xuân cho người khác.

- Yui,... - Anh mỉm cười thay đổi cách xưng hô, giọng nói dịu dàng. - Cậu cũng là người bạn mà tôi không muốn đánh mất, cho nên làm ơn đừng tự khiến bản thân tổn thương, được không?

Yui mỉm cười gật đầu, rồi bước chân phóng nhanh ra khỏi dãy nhà.

- Em và Satake có chuyện gì à? - Thầy hiệu trưởng hiếu kì nhìn bóng cô đã khuất, rồi quay lại nhìn vẻ mặt ấm áp của Kazuto.

Anh chẳng nói chẳng rằng, chìa tay về phía thầy.

- Thầy đưa em.

- Đưa gì?

- Tấm thiệp mời dự lễ đính hôn của Oga Sewashi và Satake Yui ấy...

Thầy hiệu trưởng nghe vậy không khỏi thắc mắc, nhưng chăng hiểu sao tay lại vô thức thò vào túi áo rút tấm thiệp màu tím ra.

- Cái này hả?

Kazuto thản nhiên nhận lấy tấm thiệp, rồi trong phút chốc xé làm đôi.

- Á, em làm cái gì vậy? - Thầy hiệu trưởng hốt hoảng nhìn tấm thiệp đẹp đẽ bỗng trở thành giấy vụn trong sọt rác.

- Lễ đính hôn này bị hủy rồi. - Anh mỉm cười đầy ẩn ý. - Thay vào đó thầy sẽ được mời dự lễ đính hôn giữa hai gia tộc Hanagato và Satake.

- Em muốn nói Hanagato Shukasa và Satake Mai? Hai lễ đính hôn được tổ chức thành một mà.

Thầy hiệu trưởng thắc mắc ngập tràn, nhưng Kazuto chẳng nói năng gì, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tia nắng cuối cùng của ngày ấm áp chiếu vào, cơ gió thoảng đưa hương hoa nhài sữa dìu dịu. Anh mỉm cười tận thưởng chúng.

- Mùa đông đã dứt, xuân lại về...

___o0o0o___

Yui gấp gáp chạy ra xe. Cô ngồi lên ghế sau, giọng vội vã.

- Bác cho xe đến quán cà phê Terari ở phố Shibuya.

Bác tài xế không chút thắc mắc mà khởi động xe, cho xe chạy vào dòng người tấp nập.

Yui trầm lặng rút điện thoại ra, quay số. Từng con số quen thuộc mà cô đã từng ngày nào cũng bấm, giọng nói bên kia sẽ ấm áp đáp lại cô. Đã từng như vậy...

Chuông điện thoại Shukasa reo lên, anh toan nghe máy. Nhưng đến lúc thấy số thuê bao mà anh chờ đợi nhưng đã không gọi đến cho anh suốt thời gian qua. Tim anh đau lên trong khoảnh khắc.

Shukasa tắt tiếng, không nghe.

Nhưng cô cứ gọi, hàng trăm cuộc cứ khiến màn hình điện thoại anh sáng trưng. Lòng anh sốt ruột hẳn lên, cầm điện thoại lên nghe máy.

- Alo... - Giọng anh trầm thấp trong điện thoại khiến Yui vừa mừng nhưng cũng rất chạnh lòng.

- Gặp nhau một chút, được không? - Yui khẽ nuốt khan, nghe giọng nói lãnh đạm của anh mà bao nhiêu sự quyết tâm cũng trở nên nhỏ bé.

- Đâu còn chuyện gì để nói nữa. - Anh tỏ vẻ thờ ơ, nhưng sâu trong trái tim lại gào thét điên cuồng. - Nếu em muốn tôi chúc mừng hạnh phúc cho em và Oga Sewashi, thì tôi nghĩ việc này không cần thiết...

- Không phải, tôi và Sewashi không như anh nghĩ đâu!! - Yui hoảng hốt gào vào trong điện thoại. Quả nhiên anh vẫn còn để tâm.

- Nụ hôn hôm đó của hai người, tôi còn có thể nghĩ gì khác? - Shukasa cười lạnh, từ bao giờ cô còn có thể nói dối anh như vậy?

- Gặp nhau đi, tôi sẽ giải thích. - Yui xuống giọng, cố gắng kìm cơn sốt sắng vào trong.

Từng câu nói của cô khiến Shukasa quặn đau. Cô vốn rất lạnh nhạt với anh cơ mà, tại sao bây giờ lại dày vò anh đến thế? Anh vốn sẽ yếu lòng, nhưng hình ảnh hai người hôm đó cứ quẩn quanh trí óc anh, tổn thương anh.

- Tại sao em phải giải thích? Chúng ta đâu còn là gì của nhau nữa? - Shukasa cười lạnh mà khóe mắt cay cay, lồng ngực bức bối khó thở.

- Anh nhất quyết không cho tôi một cái hẹn? - Yui xuống giọng.

- Phải.

- Nếu vậy, tôi ra lệnh cho anh. Đừng quên ngày tôi và anh quyết đấu, người chiến thắng là tôi sẽ được yêu cầu anh làm mọi thứ tôi muốn. Dù chiến thắng đó đối với tôi là sự nhục nhã, nhưng vì anh kiên quyết đến vậy tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

Shukasa sững người lại trong thoáng chốc. Hình như thương giới và thời gian làm việc đã tôi luyện thành một Satake Yui như thế này. Kiên quyết, bản lĩnh, không từ thủ đoạn, chẳng còn là một cô gái ngây ngốc của ngày xưa.

Thế nhưng, Satake Yui vẫn mãi là Satake Yui, dù có ra sao, vẫn là người mà anh yêu nhất.

- Tôi đang tham dự bữa tiệc thương giới ở trung tâm hội nghị cùng cha, em muốn tôi bỏ chỗ này đến nơi em? - Sự kiên cường của anh đến cuối vẫn phải chịu thua tính bướng bỉnh của cô, Shukasa cười nhẹ.

- Không sao, tôi sẽ chờ.

- Phải đến mười giờ mới xong, em có còn muốn chờ?

- Tôi đã từng chờ anh còn lâu hơn thế, năm tiếng thôi mà, có xá gì? - Yui dựa người vào ghế, ngước đầu lên trần xe, quan sát qua cửa sổ trời, bình thản, thong dong. - Quán cà phê Terari phố Shibuya, nơi tôi và anh gặp nhau lần đầu.

Cô tắt máy trước, đôi môi mỉm cười mãn nguyện.

- Nhị tiểu thư, cô có muốn đi đến đâu đó cho tới giờ hẹn không ạ? - Bác tài xế đã nghe được phần nào câu chuyện của cô, nuốt khan hỏi.

- Không cần đâu, sau này bác đứng can thiệp vào chuyện của cháu nữa... - Yui bình thản đáp.

- Xin lỗi cô. - Bác tài xế khe khẽ đáp rồi nhấn ga tiến thẳng về phố Shibuya.

___o0o0o___

- Em đứng ngoài đây từ chiều tới giờ? - Bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, nhưng Shukasa cáo bệnh xin về. Anh vội vã leo lên taxi phóng thẳng về chỗ cô.

Tới nơi, từ đằng xa anh thấy bóng cô loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện. Cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nhưng cô đứng lặng người dựa vào cửa kình, đôi mắt thẫn thờ nhìn xuống mặt đường. Đêm nay bỗng dưng trời lạnh hẳn, cô thở ra từng luồng khói trắng.

Rõ là ban chiều trời còn nắng, sao nhiệt độ lại giảm nhanh đến vậy?

Anh xuống xe, vội vã chạy đến chỗ cô. Như thấy dáng anh, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, chắc hẳn đã rất an tâm khi cuối cùng anh cũng đến.

- Không sao. Ngồi một mình trong đó tôi không quen. - Cô cười nhẹ rồi gục ngã vào vai anh, dúi thật sâu vào vạt áo, tận hưởng thân nhiệt và mùi hương đã lâu rồi không được cảm nhận. - Aaa, anh vẫn rất dễ chịu như vậy...

Cô làm hành động như thế khiến anh thoáng chốc bối rối. Tâm trí anh mờ đi trong chốc lát, quả nhiên không thể cưỡng lại cô.

Shukasa vội đẩy Yui ra. Hành động bất ngờ của anh khiến Yui bối rối khôn cùng. Anh ôm mặt, cố gắng né tránh cô.

- Đừng hành động như vậy. Nếu không, tôi sẽ hiểu lầm...

Yui tròn mắt nhìn anh gượng gạo xoay người, đôi môi mỉm cười thật dịu dàng. Cô lao tới từ đằng sau, ôm chầm lấy anh, thật chặt.

- Đã bảo là... - Shukasa luống cuống.

- Anh không hiểu nhầm, tôi thực sự muốn vậy... - Yui áp má vào tấm lưng vững chãi của anh, dụi nhè nhẹ. - Anh dễ chịu lắm, ấm áp lắm. Cũng bởi vì thứ mùi hương và thân nhiệt này thao túng trái tim tôi mà tôi không cầm nổi mình hành động như vậy...

Shukasa ngước đầu lên trời, giữ bầu không khí im lặng, phó mặc bản thân cho cô gái nhỏ kia ưng làm gì thì làm...

- Không vào trong quán sao? Ngoài này lạnh... - Anh mở lời.

- Ban nãy có hơi lạnh thật, nhưng lúc anh đến tôi cảm thấy ấm hơn rất nhiều...

Dù biết bản thân phải tránh xa cô ra, nhưng cứ nhìn tấm thân mỏng manh ôm chặt lấy từ đằng sau, tâm trí anh lại trở nên mờ mịt không tài nào điều khiển nổi.

- Em cứ như vậy, Oga Sewashi sẽ không vui.

- Tôi đã hủy hôn với anh ta rồi. - Yui thản nhiên đáp.

Câu nói đó như một mũi tên cắm vào lưng anh. Shukasa bật mình vùng ra, quay lại mặt đối mặt với cô, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc.

- Em nói gì?

- Tôi đã hủy hôn với Oga Sewashi. - Yui bình thản nhìn anh, ánh mắt có ý cười mà đáp.

- Lý do?

- Tôi không yêu anh ta.

Shukasa ôm mặt đầy khổ não. Anh vẫn không tài nào tin nổi những điều cô vừa nói, hàm răng cứ đánh vào nhau, cố gắng điều hòa lại nhịp thở.

Chưa kịp nói gì, cô nắm lấy tay anh, cúi gằm mặt, lí nhí.

- Xin đừng rời xa tôi nữa. Tôi cần anh, Hanagato Shukasa. Người duy nhất Satake Yui này muốn cùng kết hôn chỉ có mình anh thôi.

Câu nói đó dày vò anh, đáng lí ra anh phải cảm thấy hạnh phúc, thế nhưng trong lòng lại nặng trĩu. Shukasa cười lạnh.

- Em nói em cần tôi? Satake Yui, tôi thật không hiểu đến cuối cùng điều em muốn là gì? - Anh đau khổ nhìn cô, nụ cười thê lương. - Nếu em đối với tôi quan trọng như vậy, còn ngang nhiên hôn Oga Sewashi trước mặt tôi? Đây đối với em là "cần" sao?

___o0o0o___

END Chapter 90.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status