Thê điều lệnh

Chương 56-2

Chuyển ngữ: Cacmons​Khúc Liễm hơi cứng đờ người, không hiểu sao lại nhớ lại lúc nãy khi đôi môi mềm mại của thiếu niên dán lên, hô hấp nóng bỏng ấy, làm mặt nàng hơi không được tự nhiên, xấu hổ trong lòng lại thấy khôngcòn mặt mũi nào mà gặp người ta, liền không để ý thanh âm kêu to đằng sau mà lên xe ngựa.

Kỉ Lẫm vội vã chạy tới, thấy nàng không hề quay đầu mà lên xe ngựa, sắc mặt hơi tái đi, vô thức bộc lộ chút kích động, vội đến cạnh xe ngựa, gọi với vào trong:

- Liễm muội muội!

Minh Châu hơi nhíu mày, thầy vẻ mặt lo âu của Kỉ Lẫm, không tránh được lấy làm lạ.

Bởi Kỉ Lẫm đến, người đánh xe không dám quất ngựa chạy đi, chỉ đành dừng lại.

Khúc Liễm ngồi trong xe nghe được Kỉ Lẫm hô gọi bên ngoài, bèn biết rằng nếu mình không lên tiếng, Kỉ Lẫm ngoài kia chắc sẽ không chịu đi, người đánh xe cũng không dám chạy, mà ở đây vẫn là phủ Trấn quốc công, mình là khách, nếu đôi co cùng hắn sẽ khiến người khác nghi kỵ.

Nàng lập tức vén rèm, nhìn về thiếu niên đang đứng cạnh xe ngựa.

Thấy nàng vén rèm ló mặt, ánh mắt thiếu niên kia hơi sáng lên, nhưng rồi lại nhớ tới điều gì, lại đỏ mặt, dưới cái nhìn chằm chằm của nàng, lại nhanh chóng dời tầm mắt.

Sắc mặt Khúc Liễm cũng hơi ngượng, trong lòng có chút lộn xộn, chỉ thấy Kỉ Lẫm trước mắt trở nên cực kỳ quái dị, hình như đã trở về dáng vẻ bình thường rồi. Chứ không phải là kẻ lúc nãy ở khách viện, làm càn cuồng vọng, mới là dáng vẻ thật sự của hắn, còn bên ngoài thì vẫn giữ vẻ quân tử như ngọc khiêm tốn đi?

Phân liệt kiểu này cũng quá hoàn hảo nhỉ?

- Liễm muội muội..... Ta, ta...... Rất xin lỗi.....

Kỉ Lẫm thở dài, trong lòng thấy vừa thẹn lại vừa xấu hổ.

Khúc Liễm đơ một lúc lâu mới làm bản thân thoạt nhìn có vẻ thong dong điềm đạm, giọng nói dịu dàng:

- Kỉ công tử nói gì vậy? Nếu không có việc gì, ta xin phải về phủ trước.

Kỉ Lẫm nghe xong, sắc mặt lại đổi, khi muốn nói thêm điều gì, thì rèm kia đã buông xuống.

Mãi khi xe ngựa đã chậm rãi đi xa rồi, hắn vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo, có vẻ thất hồn lạc phách.

- Thế tử, ngài.....

Minh Châu cảm thấy không đành lòng, tuy nàng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy được thế tử rất lo lắng, đang muốn bước qua an ủi, chợt nhìn thấy gì đó, sắc mặt chợt đổi, quét mắt ra bên cạnh, đương nhiên thấy được tiểu nha hoàn đang cách đó không xa, liền bước lên hai bước, chắn trước người Kỉ Lẫm.

Kỉ Lẫm thu hồi tầm mắt, mím môi, nhìn nàng ta một cái.

Minh Châu cụp mắt, không dám nhìn dấu vết trên cổ hắn thêm, nói:

- Hôm nay người cũng mệt mỏi cả ngày, xin hãy về nghỉ ngơi.

Kỉ Lẫm thản nhiên lên tiếng đáp ứng, quay sang dặn dò:

- Chuyện hôm nay, đừng nói với tổ mẫu, dù là ngươi có nhìn thấy cái gì, cũng không được nói ra.

Đôi mắt ôn nhuận xưa nay bỗng trở nên sâu thẳm, vẻ mặt ấm áp cũng thêm phần nghiêm nghị.

Trong lòng Minh Châu sợ hãi, thu mắt phục tùng nói:

- Xin thế tử yên tâm, nô tỳ biết phải làm thế nào.

Kỉ Lẫm lại ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, thần sắc hơi âm trầm rồi đi.

Trở lại Viện Huyên Phong, Thường Sơn ra đón, đang muốn thỉnh an thì ngẩng đầu lại thấy, sắc mặt hơi đổi, cả kinh hỏi:

- Thế tử, cổ ngài bị con gì cắn bị thương vậy?

- Hả?

Kỉ Lẫm nghi hoặc nhìn hắn ta, vuốt cổ theo bản năng, bỗng chợt nhớ tới điều gì, vẻ mặt lập tức đỏ bừng, vội trở về phòng ngủ.

Về phòng, hắn lấy ra kính tây dương, cởi vạt áo liền thấy mấy vết cào rõ ràng, liền nhớ tới trong khônggian lờ mờ đó, cô nương mềm mại không xương, mùi hương ngọt ngào sâu kín, cánh môi như đóa kiều hoa, đều kích thích thần kinh hắn, khiến máu chảy dồn về mặt.

Thế nhưng, nhớ lại dáng vẻ cô nương rời đi, sắc mặt lại hơi tái đi, lập tức không nhịn được mà nắm chặt nắm tay, đến nỗi lộ cả gân xanh, cuối cùng chán nản buông kính tây dương nghiêm mặt, làm người khác không nhìn rõ vẻ mặt hắn.

Trời chiều dần ngả về tây, ánh sáng trong phòng cũng bắt đầu trở nên rất thưa thớt.

một lúc lâu sau, hắn lại mở to mắt, quay sang nhìn người trong kính tây dương, đôi mắt biến hóa kỳ lạ hiện lên một tia hứng thú nhìn chằm chằm vào dấu vết trên cổ mình, thanh âm trêu tức, cười nhạt nói:

- Tiểu nha đầu kia dữ thật đấy! Thế nhưng hương vị quả thật không tồi!

hắn hứng thú đánh giá dấu vết trên cổ mình, cũng không muốn xóa đi, ngược lại hơi tự đắc, nhìn ngắm một lúc, mới đứng dậy, cài áo chỉn chu, rồi đi ra ngoài.

Thường Sơn đang ở phòng ngoài, nghe thấy tiếng liền quay đầu nhìn lại, thấy đôi mắt phượng hẹp dài mà yêu dị trước mắt, nhất thời câm như hến. Thế nhưng đến khi thấy hắn bước ra ngoài, Thường Sơn hồi thần, nhịn xuống nỗi kinh sợ, vội hỏi:

- Thế tử, người muốn đi đâu?

- Ra khỏi thành, tự ngươi đi báo tổ mẫu một tiếng đi, mấy ngày nữa ta lại về phủ.

Dứt lời, liền đi nhanh đến chỗ chuồng ngựa.

Trong lòng Thường Sơn khẩn trương, vội chạy theo, thấy có hai thị vệ cùng theo, mới yên tâm một ít.

Trong chính viện phủ Trấn quốc công, phu nhân Trấn quốc công nghe nha hoàn tâm phúc bẩm báo, sắc mặt đanh lại.

- Mẹ chồng ta thật thích nàng ta nhỉ, thế mà lại thưởng cho nó bộ trang sức Minh Châu Chiếu Hà đó?

Nghe thấy thanh âm của bà, Bình Phong im lặng, không dám nói thêm nửa chữ.

Mặt phu nhân Trấn quốc công lạnh như băng, căm giận mà siết chiếc quạt trong tay, vẻ mặt âm trầm khôn lường, một lúc lâu sau mới hỏi:

- Lúc nãy là thế tử tự mình tiễn Khúc tiểu thư kia ra ngoài sao?

- Thưa phải.

Phu nhân Trấn quốc công càng thêm hậm hực.

Đúng lúc này, có nha hoàn vào bẩm:

- Phu nhân, thế tử cưỡi ngựa ra phủ rồi.

Phu nhân Trấn quốc công nghe được thì nhíu mày:

- Giờ này nó còn ra ngoài làm gì?

Bà nhìn sắc trời, thấy nắng chiều đã sắp tắt, lại hỏi:

- Lão gia đã về chưa?

- Thưa vẫn chưa.

Nghe xong, phu nhân Trấn quốc công phất tay, cho nha hoàn lui xuống, tự mình đứng dậy bới tóc, rồi đisang Hàn Sơn nhã cư.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status